Vạn Minh Khê trấn định tinh thần, tiến lên chắp tay, “Tại hạ Vạn Minh Khê, Huyết Ma Y tiến đến mà không thể nghênhđón, thật sự rất thất lễ.”
“Trên thiếp mời của ngươi đã viết.” Hách Cửu Tiêu ngay cả đầu cũng không nâng, buông xuống ly rượu, giọng nói lạnh lùng hờ hững, người bên ngoài kinh hãi, sớm biết tính tình của hắn, lúc này lại tránh không được mà cảm thấy sửng sốt, Huyết Ma Y thật sự là huynh đệ với Đàn Y công tử?
Đồng thời, đệ nhất mỹ nhân võ lâm Vân Khanh lại mở miệng vào lúc này, “Hôm nay mọi người đến đây là vì Hồng Nhan, Vân Khanh muốn thỉnh thiên hạ quần hùng cùng nhau điều tra rõ ràng việc này, ngân lượng của cải thì ta không có khả năng, chỉ có một chút sức lực non nớt, ta sẽ dùng hết sức để thỉnh cầu khắp thiên hạ, trông mong sớm có ngày dẹp trừ tai họa, trả lại sự thanh tịnh cho giang hồ võ lâm.”
Giang hồ đã bao giờ thanh tịnh? Mặc dù nhất thời bình yên nhưng có thể an ổn được bao lâu? Huống chi lúc này là Hồng Nhan cố ý nhắm vào giang hồ…..Ánh mắt chuyển hướng sang Hách Cửu Tiêu, sau đó Hách Thiên Thần khẽ khép mắt lại.
Nghe xong lời nói của Vân Khanh, quần hào lại nhất thời trở nên xôn xao, “Vân Khanh cô nương giống như phù vân khó tìm thấy tung tích, lần này là vì Hồng Nhan mà đến?” (phù vân = mây bay)
“Cô nương tính mời môn phái nào, hay là tính tìm cao nhân ẩn cư?”
“Ngoại trừ Phiêu Miểu Lâu thì cô nương còn tính đi nơi nào?”
“Nếu có người nguyện ý tương trợ, thành tâm thỉnh cầu thì Vân Khanh sẽ đến đó.”
“Cô nương không phải đã nói chỉ ở tại Phiêu Miểu Lâu?” Vạn Minh Khê thấy những người hắn mời đến tranh nhau hỏi han, Vân Khanh chỉ mỉm cười lần lượt trả lời, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một chút bất mãn.
Hắn ái mộ Vân Khanh đã lâu, hôm nay nương cơ hội lần này, vốn là muốn thể hiện một chút, triệu tập quần hùng là vì thương nghị đối sách, cũng là vì thể hiện thân phận địa vị của mình trước mặt giai nhân, ngay cả Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đều được hắn mời đến, võ lâm danh phái đều đang ở trước mắt, đứng trên lầu các chiêu đãi mọi người, hắn đang cảm thấy rất vừa lòng, nhưng lại không ngờ Vân Khanhsẽ nói ra những lời này.
“Ta còn nghĩ rằng thiếu chủ đã sớm biết, việc này lúc trước ta đã đề cập qua, nếu chỉ ở một chỗ thì làm sao thỉnh cầu khắp thiên hạ? Nơi nào có trí giả hiền tài, kỳ hiệp cao thủ, thì ta sẽ đến nơi đó.” Vân Khanh nhẹ nhàng mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào hai người nam nhân không hề nhìn nàng.
Đám người vây quanh trước người nàng không ít, cũng đều sôi nổi hỏi han, chỉ có hai người không hề có một chút phản ứng, ánh mắt và tâm tư của bọn họ đều không ở trên người của nàng, hai người đứng ở hai phương, nhưng ánh mắt lại nhìn nhau tựa hồ có lửa, không người nào mở miệng, tầm mắt lần lượt giao nhau dường như đã có mùi vị của hỏa dược.
Đây là Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, nhìn hai huynh đệ, đôi mắt mỹ lệ của Vân Khanh di chuyển, lần lượt quan sát hai người một phen.
Không ai muốn thất lễ trước mặt đệ nhất mỹ nhân, hỏi vài câu rồi được trả lời, tất cả đều lộ ra thần sắc hài lòng, trong đó Bang chủ Thiết Thuyền Bang là một đại hán, hắn vỗ tay thật mạnh xuống bàn, “Vân Khanh cô nương có thể yên tâm, nếu ngươi đã hiện thân để tương cầu, việc này cứ đặt lên người của ta!”
Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu có tiền tài, nhưng cái bàn vẫn là chế bằng gỗ, cho dù dùng loại gỗ thượng hạng nhưng làm sao có thể chịu được một đại hán hào phóng vỗ mạnh như vậy, cái bàn lay động vài cái, chén đũa trên bàn va vào nhau lạch cạch, vài giọt dầu mỡ từ trên thức ăn bắn ra ngoài, vừa khớp dừng lên người của Vạn Minh Khê.
Vạn Minh Khê đang rất tức giận, học Hách Thiên Thần hảo khiết, nhìn thấy xiêm y bị dính bẩn liền cảm thấy khó chịu, “Bang chủ Thiết Thuyền Bang quả nhiên thật hiểu chuyện, việc này quan hệ đến an nguy đại sự của võ lâm, từ nay về sau liền đặt lên người của một mình ngươi.”
Lời này vừa nói ra liền dẫn đến một trận tiếng cười lớn, Thiết Thuyền Bang ở trên thủy lộ, Bang chủ Thiết Phi là người ngay thẳng, tính tình có một chút nóng nảy hấp tấp, tuy rằng kính trọng Lâu chủ Vạn Khiêm vài phần, nhưng không hề đặt con của hắn vào mắt, nghe thấy Vạn Minh Khê cười nhạo mình như vậy, nhất thời giận dữ, “Ta nể phụ thân của ngươi nên mới tiếp nhận thiếp mời mà đích thân đến đây, không nghĩ rằng chưa thấy lão tử mà đã thấy nhi tử ngươi. Vạn Thiếu chủ, có phải ngươi khinh thường Thiết Thuyền Bang của chúng ta hay không?” (lão tử= cha, nhi tử = con)
Trên giang hồ quan trọng nhất là thể diện, thủ hạ của Thiết Phi đương nhiên không chấp nhận Bang chủ bị người khác khinh thường, một đám đứng phía sau trừng mắt nhìn Vạn Minh Khê. Vạn Minh Khê cũng là một người rất trọng sĩ diện, ban đầu hắn vừa lên tiếng thì cũng cảm thấy có một chút hối hận, nhưng Thiết Phi đã nói như vậy thì hắn cũng không muốn giải thích, “Thiết Bang chủ, nơi này là Phiêu Miểu Lâu, bản thiếu chủ mới là chủ nhân ở đây.” ta cứ chửi vào cái mặt thối nát của bọn nxb lậu chúng bây
Ngụ ý hắn quả thật đặt Thiết Thuyền Bang vào mắt.
Vân Khanh đang ôm cầm nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, sớm quen với việc giang hồ tranh đấu, nàng không hề hoảng loạn, mềm giọng nói, “Vạn thiếu chủ, Thiết Bang chủ, hai vị không cần xúc động.”
Vân Khanh ở trong giang hồ được không ít thanh niên hiệp khách tôn sùng là tiên tử trong mộng, không muốn đánh mất thể diện trước mặt mỹ nhân, hai người cũng không chịu nhượng bộ, có qua có lại, đúng là muốn động thủ. Vì vậy có người đề nghị, không bằng chọn ra một người đứng đầu, trong khi điều tra sự vụ của Hồng Nhan thì tất cả những kẻ còn lại phải nghe lệnh của người này, để tránh ý kiến bất đồng rồi lại tạo thành phân tranh hỗn loạn.
Lời đề nghị này lập tức được ủng hộ, mọi người bắt đầu xôn xao thương nghị phải tuyển chọn người như thế nào. Trong những tiếng ồn ào, chỉ có hai nơi là không ai đến gần. Cũng là hai nơi này, vô luận mọi người thương nghị như thế nào cũng thường xuyên liếc mắt nhìn một chút, nhìn xem Đàn Y công tử và Huyết Ma Y có tỏ vẻ gì hay không, đồng thời đều cảm thấy giữa hai người rất khác thường.
Hay là huynh đệ bọn họ vì chuyện của Thập Toàn Trang mà trở mặt với nhau? Không ít người thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Trong những tiếng xôn xao, Hách Thiên Thần bưng ly rượu đối diện với Hách Cửu Tiêu, xung quanh Phiêu Miểu Lâu nhiều người như vậy nhưng bọn họ tựa hồ chỉ nhìn thấy đối phương. Ánh mắt của Hách Thiên Thần ứ đọng âm lãnh, trong đôi mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu lại tràn ngập lửa nóng. Bất luận mọi người thảo luận kịch liệt bao nhiêu, đệ nhất mỹ nhân Vân Khanh quan sát bọn họ như thế nào, thì cũng không hề ảnh hưởng đến ánh mắt đang giao nhau giữa hai người.
Tiểu Trúc ở bên cạnh Hách Thiên Thần phát hiện thiếu gia của hắn khác thường, Xá Kỷ và Vong Sinh cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của Các chủ như lúc này. Trước đó vài ngày, trong Thiên Cơ Các thiếu chút nữa đã nhìn thấy hai người động thủ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Không bao lâu sau, quần hào đã làm ra quyết định, đơn giản là lập ra một lôi đài, tuyển chọn một vị minh chủ. Bằng cách này, về sau các môn phái hành sự cũng thuận tiện hơn một chút. Nói là tuyển chọn minh chủ nhưng cũng không phải là minh chủ võ lâm, sau khi việc này được giải quyết thì minh chủ được tuyển chọn sẽ mất đi hiệu lực.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Vạn Minh Khê nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt, dường như đã quên khuấy việc bực mình lúc trước, hắn vỗ tay nói, “Chẳng qua những người ở đây không thể đại diện cho toàn bộ võ lâm, khó tránh có người trách móc. Không bằng phát anh hùng thiếp, như vậy đương nhiên có thể tuyển chọn người thích hợp!”
Mọi người xôn xao hưởng ứng, Vạn Minh Khê lập tức phân phó thủ hạ, gọi người chuẩn bị anh hùng thiếp để lập tức gửi đi, chiếu cáo hào kiệt thiên hạ tụ hội tại Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu.
“Công tử có ý kiến gì về việc này hay không?” Hết thảy đã được chuẩn bị sắp xếp, chờ đến khi anh hùng thiếp màu đỏ thẫm được đưa lên, Vạn Minh Khê đề bút viết một phần rồi đưa cho Hách Thiên Thần xem qua, mặc dù hắn là chủ nhân nơi đây nhưng cũng không dám tự tiện phát anh hùng thiếp mà không hỏi qua Các chủ Thiên Cơ Các.
Tiểu Trúc tiếp nhận, sau đó Hách Thiên Thần đi xuyên qua đám người rồi bước ra ngoài hành lang.
Vạn Minh Khê cười mỉa, sau đó thu hồi anh hùng thiếp rồi bắt đầu gọi người sao chép. Mọi người đều tự đề nghị đi thỉnh các môn phái khác, tính thời gian cần bao lâu mới có thể thực hiện được. Trong những tiếng ồn ào náo nhiệt, Vân Khanh bỗng nhiên bước về hướng của Hách Thiên Thần. Mọi người vốn đang giả vờ không quan tâm đến Đàn Y công tử và Huyết Ma Y, kỳ thật bọn họ luôn âm thầm chú ý, mắt thấy một người bỗng nhiên đi về hướng của Đàn Y công tử, tiếng thảo luận nhất thời dừng lại.
Ngoài hành lang, những trụ cột bằng gỗ được trạm khắc hoa mộc lan, nơi đây thập phần rộng lớn, ngầng đầu nhìn lên là trời xanh, dưới chân là người qua kẻ lại, đứng trên tầng cao nhất của Phiêu Miểu Lâu, y mệ màu thanh lam phiêu diêu trong gió, mái tóc đen huyền tung bay, nam nhân thản nhiên cầm ly rượu giống như chỉ trong chốc lát sẽ bay đi theo gió, giai nhân đứng bên cạnh, những sợi tóc mây khẽ phất phơ, ngọc châu xanh biếc, tiếng đàn hư vô triền miên. Cảnh tượng như thế chỉ trong thoáng chốc có thể làm mê mẩn lòng người.
Đám người vừa đố kỵ vừa ao ước, nhưng không ai dám tiến lên quấy rầy, chỉ nhìn thấy Đàn Y công tử ngoảnh đầu mỉm cười, không biết đang nói chuyện gì, Vân Khanh lộ ra thần sắc kinh ngạc, rồi lại lập tức cúi đầu, hình như có một chút luống cuống. Chờ đến khi bọn hắn cẩn thận lắng nghe thì chỉ nghe thấy vài câu cuối cùng, “Nếu công tử có thể chiến thắng trên lôi đài, Vân Khanh sẽ nói cho công tử, vô luận công tử muốn biết chuyện gì…..Vân Khanh đều nói cho ngươi.”
Lưu lại lời nói khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, Vân Khanh cúi đầu mơn trớn dây đàn, vài sợi tóc rũ xuống, hương thơm thoang thoảng hòa cùng tiếng đàn thanh thoát, những nốt nhạc nhẹ nhàng phát ra, đi đến một nửa rồi lại đột nhiên vang lên một âm thanh, dây cầm không hiểu vì sao lại bị đứt.
Sưu, dây cầm đứt đôi, Vân Khanh kinh sợ, hô lên một tiếng rồi vội vàng nghiêng người tránh né, công phu của nàng không kém, ứng biến cũng thập phần rất nhanh, cho dù là như thế, bên cổ cũng đã lưu lại một vết máu, nếu nàng chậm một chút thì vết máu kia sẽ dừng trên mặt của nàng.
“Vân Khanh cô nương không sao chứ?” Vạn Minh Khê sẽ không bỏ qua cơ hội ân cần nịnh bợ, lập tức phái người đi thỉnh đại phu, cho dù ở đây có Huyết Ma Y nhưng không ai dám mở miệng thỉnh cầu.
“Dây cầm của ta là thỉnh người chế tạo, làm sao đột nhiên lại bị đứt?” Vân Khanh lắp bắp kinh hãi, đây là vật mà ngày ngày nàng luôn mang theo bên người nên hiểu rất rõ, dây cầm này tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ bị đứt đôi như vậy!
Hách Thiên Thần xoay người, ánh mắt như có chút đăm chiêu nhìn Hách Cửu Tiêu. Ca ca của hắn đang ngồi trên ghế cầm ly rượu, nhưng hắn không thấy Hách Cửu Tiêu uống rượu, chiếc ly trong tay đang bị siết rất chặt, ánh mắt lạnh lùng dần dần nâng lên, dừng trên người của Hách Thiên Thần. Cho dù đang ở bên ngoài nhưng Hách Thiên Thần có thể cảm giác được sát khí lạnh như hàn băng đang lan tỏa trên người của Hách Cửu Tiêu.
Răng rắc, ly rượu trong tay của Hách Cửu Tiêu bị bóp nát, những mảnh ngọc vỡ vụn và nước rượu cùng nhau rơi xuống đất, đám người đang hỗn loạn thì đột nhiên bị bất ngờ, vừa sợ hãi vừa cả kinh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Những mảnh ngọc vỡ vụn loang loáng dưới ánh mặt trời, hương rượu lan tỏa khắp tứ phía, nhưng trong không khí lại không phải hương thơm của rượu mà là một hơi thở áp bách và một sự uy hiếp vô hình, lãnh ý như băng hàn đang truyền ra xung quanh. Lúc này là mùa hè, nhưng cơn giá rét lại xâm nhập vào xương tủy như vậy, thật sự khiến người ta không thể xem nhẹ.