Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 74




Khóe miệng của Hách Cửu Tiêu khẽ nhếch, hắn nhìn thấy đệ đệ của mình đang ảo não vì bản thân không thể tự chủ, Thiên Thần như thế không hiểu vì sao lại làm cho hắn cảm thấy rất khả ái, nắm lấy tay Hách Thiên Thần, hai người như thời thơ ấu nắm tay nhau đi đến nơi tắm rửa. Không ai chuẩn bị, Hách Cửu Tiêu tự mình động thủ, hắn để cho Hách Thiên Thần đi vào trước, bể tắm cũng không quá lớn, may mắn vẫn đủ hai người sử dụng, trong đêm khuya, hết thảy những điều này giống hệt một giấc mộng không có thật.(chồng khen vợ đáng yêu kìa)

Tiếng nước và hương thơm vây quanh bọn họ, giờ khắc này không ai muốn nghĩ đến bất luận điều gì, Hách Cửu Tiêu giúp đệ đệ của mình chà lưng, rồi tự tay rửa sạch hai chân của Hách Thiên Thần, tiếp theo nhẹ nhàng đặt tay xuống hạ thể, động tác vô cùng ôn nhu.

“Không được cùng nữ nhân khác có quan hệ, ta sẽ tức giận.” Kề sát sau lưng hắn, giọng nói của Hách Cửu Tiêu vừa lạnh lùng vừa thản nhiên, nụ hôn dừng trên bờ vai của hắn cũng rất triền miên.

“Ngươi đang yêu cầu ta?” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu lại, tựa vào thành bể tắm thở ra một hơi, hết thảy những gì phát sinh lúc trước làm cho hắn trở tay không kịp, giờ khắc này rốt cục có thể tỉnh táo lại như xưa.

“Ta đang yêu cầu ngươi.” Nụ hôn vừa ẩm ướt vừa ấm áp tiếp tục dời đến bên cổ của Hách Thiên Thần, “Ở cạnh ngươi nếu có người khác thì ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tần Kha Vũ rất may mắn, ngươi không phải thật sự muốn thành thân với nàng, bằng không ta cũng không bận tâm đi giết một nữ tử, sau đó giải quyết luôn cả Tần Chiến.”

Giọng nói càng lạnh nhạt điềm nhiên thì càng hiển lộ ý tứ chân thật trong đó, Hách Cửu Tiêu quả thật dám làm như thế, Hách Thiên Thần xoay người đối mặt với hắn, rồi cầm lấy khăn chà lên trước ngực của hắn, “Ngươi không hỏi ta đến tột cùng là kế hoạch gì?”

“Ngươi có thể nói.” Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không bận tâm đến lý do.

Thấy hắn ở trong nước nhắm mắt lại, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Việc này có lẽ ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú, là một việc ủy thác có liên quan đến Thiên Cơ Các, chủ ý của ta là muốn tìm một vật trong Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu. Sự tình có quan hệ trọng đại đến vài thứ, ta mượn cơ hội lần này là muốn có người lẻn vào, nhưng ngươi lại tiến đến náo loạn ầm ĩ một trận, cao thủ trong Thập Toàn Trang nhất định càng đề phòng nghiêm ngặt, ban đầu ta vốn muốn để cho Nam Cung Lệ đem Tần Kha Vũ đi, không ngờ…..” Người bị mang đi lại chính là hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn buông tha cho kế hoạch của mình. Thật sâu liếc nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, hắn ngửa đầu tựa vào thành hồ nước.

“Kế tiếp ngươi tính làm thế nào?” Hách Cửu Tiêu mở mắt ra, đưa tay lướt trên người Hách Thiên Thần rồi vén những sợi tóc dính nước ở bên cổ ra sau tai, Hách Thiên Thần khép hờ mắt, “Chính là vì đề phòng bất trắc, ta đã chuẩn bị thêm một bước khác, xem ra chỉ có thể dùng cách kia, chẳng qua hơi mất thời gian một chút.”

Hách Cửu Tiêu không hỏi quá nhiều về chuyện của Thiên Cơ Các, hai người tiếp tục tắm rửa cho nhau, chờ đến khi hoàn tất thì cùng quay về phòng, nơi đây vẫn còn lan tỏa hương vị tình dục, Hách Thiên Thần ngã xuống giường, cảm thấy suy nghĩ lại mê man hỗn loạn.

Từ khi Hách Cửu Tiêu xuất hiện, tựa hồ hết thảy đều vượt khỏi tầm tay của hắn, trong bất đắc dĩ, cuối cùng hắn vẫn buông tha, không tiếp tục suy nghĩ. Hai người quấn lấy nhau rồi đi vào giấc ngủ. Trong đêm khuya thanh tịnh, chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng và tiếng tim đập của đối phương làm cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm…..

Sáng hôm sau, Hách Cửu Tiêu tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh đã đi mất, hắn đoán rằng một khi Hách Thiên Thần thanh tỉnh thì sẽ nhớ đến còn rất nhiều chuyện chưa công đạo, tất nhiên sẽ trở về để xử lý, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tóm lại nếu quan hệ huynh đệ của bọn họ đã bị người khác biết, thì hắn đương nhiên có lý do đến Thiên Cơ Các để gặp đệ đệ của mình.

Mà trên thực tế, quả thật như Hách Cửu Tiêu đã dự liệu, lúc này trong Thiên Cơ Các, Các chủ đột nhiên rời đi ở Thập Toàn Trang đã quay lại.

“Các chủ.” Người của Thiên Cơ Các thấy hắn trở về đều tiến lên hành lễ.

“Ân.” Thanh y mang theo hương thơm thảo dược cùng với một loại hơi thở rất tế nhị, chậm rãi bước qua. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)

Dưới ánh nắng, bên trong mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây, hương vị này có vẻ lạnh như băng, lại pha trộn với lửa nóng thiêu đốt, thấy hắn đi xa, những người đứng đó không khỏi nghi hoặc, không biết Các chủ đã đi nơi nào?

Tóm lại, hôn sự cùng Thập Toàn Trang xem như bị hủy, Tần Kha Vũ có tình nhân khác, Nam Cung Lệ sau đó còn ở lại Thập Toàn Trang, Tần Chiến muốn hắn cho mình một lời công đạo. Lần này hôn sự vô cùng náo nhiệt rốt cục không thể giải quyết, nhưng khách mời đến buổi hỷ yến cũng không quá bận tâm, trong một màn hỗn loạn, bọn họ lại biết được quan hệ giữa Huyết Ma Y và Đàn Y công tử, như thế đã quá đáng giá.

Nghĩ đến trước đây quan hệ của hai người gây ra đủ loại hiểu lầm và ngờ vực, không ít người còn cảm thấy có chút buồn cười, chỉ có tả hữu sứ biết được một chút nội tình thì không hề mở miệng khi đám người vẫn xôn xao nghị luận.

Việc đầu tiên mà Hách Thiên Thần làm khi quay về Thiên Cơ Các là tắm rửa, Tiểu Trúc đã quen với tính tình của thiếu gia, bất luận được phân phó khi nào thì hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Ở trong nước, Hách Thiên Thần tẩy rửa lại một lần nữa, dù sao hắn vẫn cảm thấy trên người còn lưu lại hơi thở tình dục lúc trước. Trên đường trở về hắn cảm thấy có một chút không thể tượng tượng được. Dùng tạo hương che giấu hương vị thuộc về Hách Cửu Tiêu, hắn biết cho dù có tẩy đi những chứng cứ này, thì sự thật vẫn là sự thật, hắn cư nhiên cùng ca ca của hắn…..có quan hệ không nên có. (tạo hương = xà phòng)

Hơn nữa, vào cái đêm quan hệ huynh đệ của bọn họ bị vạch trần cho khắp thiên hạ thì hắn và ca ca của hắn lại bắt đầu cuốn lấy nhau trên giường, thân thể xích lõa, trao cho nhau khoái cảm của dục vọng, kịch liệt triền miên như thể bọn họ không phải một đôi huynh đệ mà là một đôi tình nhân.

Trước đây Hách Thiên Thần biết chính mình động tâm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hắn động tâm tới mức nào, hắn biết tình cảm Hách Cửu Tiêu dành cho hắn không chỉ là tình huynh đệ, nhưng thủy chung không đoán ra tình cảm này sâu bao nhiêu. Cho đến đêm hôm đó, bọn họ lần đầu tiên thân mật như vậy, từ nay về sau càng không thể vãn hồi, mà đêm qua hỗn loạn và mất tự chủ đã khiến hắn trở tay không kịp.

Hết thảy đều vượt quá dự tính của hắn.

“Thiếu gia, Miên Ca công tử muốn gặp,” Giọng nói của Tiểu Trúc truyền từ bên ngoài vào trong.

“Để cho hắn chờ ở thư phòng.” Hách Thiên Thần thu hồi hết thảy hỗn loạn dưới đáy lòng, đứng dậy lau khô thân thể, nhìn thấy bên hông có một vết màu hồng, hắn cư nhiên không biết nó được lưu lại từ khi nào.

Giữa hai chân vẫn có một chút không thoải mái, hắn xuyên vào y bào, chỉnh lại ổn thỏa rồi chậm rãi bước ra ngoài, khi hắn đến thư phòng thì Miên Ca đã chờ ở bên trong, thấy hắn đến, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn bỗng nhiên hiện lên một thần sắc cổ quái, “Công tử, ta đến đây đểchào từ biệt ngươi.”

“Tính khởi hành ngay tức khắc?” Hách Thiên Thần đến án thư rồi ngồi xuống, hơi nhíu mày một chút, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên nhìn Miên Ca ở cách đó không xa, “Còn điểm nào ta có thể giúp được ngươi? Ngươi cần điều gì thì có thể lên tiếng.”

Miên Ca lắc đầu. “Ta nương nhờ Thiên Cơ Các đã lâu, Miên Ca không giúp được gì, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, ta cũng biết Nại Lạc từng phái người đến giết ta, sự tồn tại của ta quả thật đã gây thêm phiền phức cho Thiên Cơ Các….”

Khi hắn đang nói chuyện thì Tiểu Trúc lại vào bẩm báo có Tử Diễm tiến đến.

Tử Diễm nhìn thấy Miên Ca ở trong thư phòng, tựa hồ sửng sốt một chút, tiến lên vài bước, nàng đặt lấy sổ sách lên án thư, đây là tư liệu của Nam Vô.

Hách Thiên Thần gật đầu, tùy tay cầm lấy, Tử Diễm vẫn chưa lui ra, tựa hồ nàng có chuyện muốn nói với hắn nhưng không ngờ Miên Ca đã ở đây, liền chần chừ trong chốc lát.

Miên Ca thấy Tử Diễm muốn nói lại thôi, hắn tiến lên rồi chắp tay nói, “Miên Ca xin cáo biệt, công tử bảo trọng.”

Hắn nói đi thì liền đi, không hề lưỡng lự, giống như lần này ra đi sẽ không trở về, Hách Thiên Thần đứng dậy, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống án thư, dường như có một chút đăm chiêu khi nhìn thấy bóng dáng rời đi của Miên Ca. Tử Diểm nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ, nếu Huyết Ma Y và Các chủ là huynh đệ, chẳng lẽ hắn cự tuyệt nàng là vì Miên Ca. Miên Ca đi đến trước cửa, còn kém một bước thì sẽ xuất môn, đột nhiên bóng dáng của Miên Ca lay động, rồi suy nhược ngã xuống. Tử Diễm kinh hãi, đang muốn bước đến xem xét thì phát hiện người ở phía sau đang cố gắng vịn vào án thư, cũng là bộ dáng không thể cầm cự được, “Các chủ!” Nàng hô to một tiếng.

Nội lực của Hách Thiên Thần bị kiềm chế, trong đầu hỗn độn, trước mắt như có một màn sương mù, cảm giác trên người tựa hồ hoàn toàn rời xa, bên tai thấp thoáng nghe được tiếng người lo lắng hoảng hốt gọi Các chủ, sau đó là một tiếng kêu rên và âm thanh ngã xuống đất….là hắn ngã xuống đất? Hay là người khác? Hách Thiên Thần hoàn toàn không biết.

Khi hắn tỉnh lại thì đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đang ở nơi nào, cảm giác này phi thường bất ổn, hướng xung quanh đánh giá, bốn bề đều là tường, trên tường không có bất luận thứ gì, chỉ có một chiếc ghế dựa mà hắn đang ngồi, không có cảm giác không khí lưu động khiến hắn đột nhiên nhớ đến cạm bẫy mà hắn và Hách Cửu Tiêu đã từng rơi xuống.

Nghĩ đến người kia, bất giác lại nhớ đến đêm hôm trước, vừa điên cuồng vừa kịch liệt, trên người của hắn đến nay vẫn còn vài phần ảo giác, tựa hồ còn đang kề sát vào người Hách Cửu Tiêu, bọn họ vốn là huynh đệ lại làm ra chuyện như vậy, là đúng hay là sai, vô luận đúng hay sai thì lúc này cũng không phải thời điểm để suy nghĩ.

Bây giờ, nơi đây chỉ còn một mình hắn, đương nhiên không có Hách Cửu Tiêu, nếu bốn bức tường đều làm bằng sắt, có người thật sự muốn hắn chết ngạt thì hắn phải làm thế nào? Sau khi quan sát xung quanh, hắn cũng biết tình huống này sẽ khiến người ta lo lắng một chút, nhưng hắn cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi trên ghế, hắn nhớ lại lúc trước, nhớ lại cảnh tượng ở Thiên Cơ Các.

Tử Diễm, Miên Ca, có lẽ là cả Tiểu Trúc, lân cận ở nơi thư phòng ngay lúc đó chỉ có mấy người này, bọn họ đang ở đâu, hay là chỉ nhằm vào một mình hắn….Hắn làm sao đến được nơi này…..Hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng bình yên, nếu người thỉnh hắn đến đây không muốn lấy mạng hắn thì tất nhiên sẽ có nguyên nhân khác. Nếu chủ nhân không vội, làm khách cũng không nên gấp. Hắn cũng không đi làm những chuyện không thể nắm chắc.

Không bao lâu sau thì có người đi vào. Người đến là một tiểu cô nương, tết một bím tóc thật dài, mái tóc đen huyền từ sau cổ buông xuống trước ngực. Bộ dáng so với Tiểu Trúc thì lớn hơn vài tuổi, có lẽ là một thiếu nữ, một mặt tường lặng lẽ mở ra, nàng từ phía sau mặt tường đi vào.