ất cả mọi người đều lắp bắp kinh ngạc.
Đó là một kiếm khách sử dụng bội kiếm, liếc mắt nhìn một cái, bất luận kẻ nào trước tiên nhìn đến cũng không phải là khuôn mặt anh tuấn tuổi trẻ của hắn, không phải dáng người mạnh mẽ, không phải thần sắc kích động thống khổ, mà là thanh kiếm trên lưng của hắn. Người sử dụng kiếm trong chốn giang hồ đếm không hết, nhưng không có người nào giống như hắn, làm cho người ta đầu tiên chỉ nhìn thấy kiếm của hắn, giống như hắn là kiếm, kiếm là hắn, khi nhìn đến thanh kiếm này đồng thời cũng tương đương nhìn đến hắn.
Chưa ai từng gặp mặt hắn, cũng không ai biết hắn là người nào, đột nhiên xuất hiện ở hỷ yến rồi kêu lên một tiếng khoan đã, là muốn làm cái gì?
Hắn phi thân lên, động tác tuyệt đối không có một chút tao nhã mà chỉ có nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc đã dừng ở trước hương án, “Ngươi – ngươi thật sự muốn gả cho hắn?!”
Những lời này đúng là đối với tân nương tử Tần Kha Vũ, một tay của hắn đang chỉ vào Hách Thiên Thần.
Chưa từng có ai dám lấy tay chỉ vào Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, trong miệng không hề xưng danh mà chỉ có một chữ ‘hắn’. Bị chỉ vào người như vậy nhưng Hách Thiên Thần không có nửa điểm tức giận mà chỉ có vài phần ý cười thản nhiên, “Không sai, nàng muốn gả cho ta, từ nay về sau nàng là thê tử của ta, nàng sẽ trở thành phu nhân của Thiên Cơ Các.”
Người nọ nghe như vậy liền nắm chặt quyền, nhìn vào Tần Kha Vũ dưới lớp hỷ khăn che đầu, lại cắn răng nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần, “Ta không cho phép!”
Một câu đầy khí phách, pháo kèn bên ngoài đều ngừng lại, chỉ có lời này không ngừng vang vọng trong nội đường, những người ngồi ở đây đều bị chấn động!
Nhìn khắp giang hồ, không có ai dám nói ra những lời này đối với Các chủ Thiên Cơ Các, mọi người nghe xong đều hít sâu một hơi, người thanh niên này quả thật rất to gan!
“Nga? Ngươi không cho phép? Ngươi còn chưa xưng danh mà đã nói rằng không đồng ý, xin hỏi thân phận của các hạ là như thế nào, không biết là gì của Tần tiểu thư?” Hách Thiên Thần ngăn cản cước bộ của Tần Chiến, ý bảo mình sẽ tự giải quyết, đứng trước mặt kiếm khách, thần sắc của hắn vẫn tự nhiên, không hề sợ hãi, cũng không tức giận.
Thập Toàn Trang lần đầu tiên mở hỷ yến thì có người hạ độc trộm độc, lần thứ hai lại gặp phải cướp tân nương?! Mặc kệ hôm nay đến đây dự tiệc với mục đích gì thì khách mời đều sinh ra hứng thú đối với tình huống bất ngờ này, tất cả mọi người đều chờ hắn trả lời, muốn xem kế tiếp màn kịch sẽ diễn ra như thế nào.
“Nam Cung Lệ.” Vừa nói lên ba chữ này, hắn vừa rút ra thanh kiếm trên lưng, động tác rút kiếm của hắn nhìn có vẻ rất chậm, chỉ trong chớp mắt thanh kiếm không hề xinh đẹp đã nằm trong tay của hắn, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về hướng Hách Thiên Thần.
“Hôm nay, ngươi muốn thú nàng, trừ phi ta chết.” Vẻ mặt kích động và thống khổ của Nam Cung Lệ dường như hóa thành kiếm quang trong tay của hắn, vừa rút kiếm, một mũi nhọn xẹt qua trước mắt mọi người.
Nhìn hắn cầm kiếm trong tay, mọi người đều cảm thấy không ai thích hợp với hai chữ kiếm khách hơn hắn, khí thế này có thể xếp vào hàng cao thủ. Trong nội đường, tất cả đều là những người nổi danh trong chốn võ lâm, nhưng không ai dám khinh thường người thanh niên cùng thanh kiếm này. Đàn Y công tử sẽ làm thế nào?
Không ai ngờ, người trước tiên đáp lại không phải là Đàn Y công tử mà là tân nương tử ở sau lưng hắn, “Nếu hắn muốn thành thân với ta, cho dù ngươi có chết thì cũng không ngăn cản được.”
Tần Kha Vũ tự mình gỡ xuống hỷ khăn trên đầu, một thân hồng y đi đến trước mặt Nam Cung Lệ, chỉ vào kiếm của hắn, “Ngươi nên biết cho dù kiếm pháp của ngươi lợi hại thì cũng không đối phó được với người ở trước mặt. Ngươi không biết hắn là ai có đúng hay không? Ngươi chỉ biết hắn là Thiên Cơ Các Đàn Y công tử nhưng lại không biết điều này đại biểu cho cái gì, vì vậy ngươi mới dám rút kiếm đối với hắn.”
“Còn có người không biết thanh danh của Đàn Y công tử?” Có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sợ hãi than một tiếng, chính là Hoa Nam Ẩn đang hăng say xem diễn. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Nam Cung Lệ nhìn thấy Tần Kha Vũ, sắc mặt biến đổi, càng lúc càng kích động, bên trong thống khổ lại mang theo một chút vui mừng, “Kha Vũ!”
“Đừng gọi tên ta! Không phải ngươi chỉ yêu kiếm của ngươi hay sao? Ngươi kêu kiếm của ngươi đi, ta muốn thành thân!” Tần gia tiểu thư ngẩng đầu, “Ngươi không ở chốn giang hồ, không biết thanh danh của Đàn Y công tử, dám rút kiếm đối với hắn trừ phi ngươi không còn muốn sống.”
Một kiếm khách như vậy cư nhiên không ở trong giang hồ, thế thì hắn luyện kiếm pháp đến mức này để làm cái gì? Mọi người đều nghi hoặc, bất quá cuối cùng cũng biết vì sao có người dám vô lễ đối với Các chủ Thiên Cơ Các như thế.
Nghe thấy lời nói của nàng rõ ràng có tán thưởng và sùng kính, Nam Cung Lệ yên lặng thật lâu, sau đó ánh mắt trở nên sắc lạnh, bỗng nhiên thu hồi kiếm rồi nói với Hách Thiên Thần, “Ta mặc kệ ngươi là ai, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn thành thân với nàng là vì thật tình thích nàng? Thành tâm đối với nàng?”
Trong mắt của hắn tràn đầy thống khổ và chật vật, hiển nhiên rất yêu Tần Kha Vũ, nhưng vẫn nói ra những lời này, hỏi Hách Thiên Thần có thật tình đối với nàng hay không, nếu không có tình thâm ý thiết thì làm sao lại buông tha?
“Ta thú nàng tất nhiên là vì thích.” Hách Thiên Thần nói ra sự thật, bên trong đám người trong thoáng chốc vang lên tiếng nghị luận xôn xao, ai cũng biết hôn sự lần này không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên lụy đến lợi ích của Thiên Cơ Các và Thập Toàn Trang.
Nam Cung Lệ lại hét lớn một tiếng, “Kha Vũ! Ngươi nhất định muốn gả cho một người như thế?!”
“Không gả cho hắn, chẳng lẽ gả cho ngươi hay sao? Sau khi Nam Cung thế gia suy tàn, ngươi nói xem, ngươi là hậu nhân thì phải làm gì? Luyện kiếm luyện kiếm, ngươi chỉ biết đến kiếm của ngươi. Ngươi biết rõ phụ thân của ta tuyệt đối sẽ không gả ta cho một vô danh kiếm khách, nhưng ngươi không hề bận tâm, vẫn chỉ lo luyện kiếm của ngươi, thanh kiếm này có cái gì tốt?!” Tần Kha Vũ tiến lên từng bước, đoạt lấy thanh kiếm trong tay của hắn, rồi thẳng thừng vứt bỏ.
Kiếm phải nằm trong tay của kiếm khách, trừ phi là chết thì tuyệt đối không buông. Thế nhưng Nam Cung Lệ lại giống như bị vài câu này của nàng mà cảm thấy hối hận, để cho nàng đoạt đi thanh kiếm, nhìn lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua ánh sáng lấp lánh giữa không trung, hết thảy sự việc trước đây lại một lần nữa cuồn cuộn nổi lên trong lòng.
“Chuyện này…..chuyện này quả thực rất hoang đường! Người này từ nơi nào mà đến, cái gì mà hậu nhân của Nam Cung thế gia, người đâu, giữ hắn lại cho ta…” Tần Chiến ở bên cạnh thật sự không thể tiếp tục kiên nhẫn, đang muốn gọi người thì Hách Thiên Thần lại lắc đầu, chậm rãi nhìn hắn một cái rồi âm thầm nói, “Tần Trang chủ không cần buồn bực, chuyện này vốn nên như thế, tiểu thư Kha Vũ cũng giống như Tần Trang chủ, bất quá là dựa vào hỷ yến để diễn kịch mà thôi.”
“Chết tiệt, hóa ra không phải thành thân thực sự.” Hoa Nam Ẩn thì thào tự lẩm bẩm, rốt cục hiểu được lời nói lần trước của Hách Thiên Thần có ý tứ gì, hôn sự lần này vốn chỉ là giả, hắn thậm chí còn suy đoán có lẽ ngay từ khi đáp ứng cũng đã là giả.
Sự thật quả nhiên là như thế.
Lúc ấy Hách Thiên Thần đáp ứng Tần Kha Vũ vốn là cố ý để cho đám Các lão xem, đồng thời cũng có một chút quyết định của chính mình, khi hắn và Tần Kha Vũ gặp mặt là lúc biết được chuyện xưa của nàng, vì thế hắn mới chờ Nam Cung Lệ xuất hiện.
Lúc trước hắn muốn Hoa Nam Ẩn đi ra ngoài truyền lời, đem hôn sự lần này công bố càng long trọng càng tốt, hơn nữa tin tức này phải rơi vào một nơi cực kỳ hẻo lánh cơ hồ ngăn cách với thế nhân, ban đầu Hoa Nam Ẩn vẫn chưa biết lý do, nay xem như hắn đã hiểu được. Hậu nhân của Nam Cung thế gia nhất định ẩn cư ở nơi đó, một khi tin tức này được truyền ra, chỉ cần Nam Cung Lệ không bỏ mặc Tần Kha Vũ thì tất nhiên sẽ có hành động.
Hóa ra không phải chờ Huyết Ma Y…..Lần này Hoa Nam Ẩn thật sự đoán không ra quan hệ của hai người rốt cục là như thế nào.
Tần Kha Vũ vung tay, kiếm liền đóng lên tường, một vầng hào quang thoáng chốc hiện lên trên cổ tay của nàng, cùng với kiếm quang, cả hai đều đập vào trong mắt của Nam Cung Lệ.
“Ngươi vẫn chưa quên ta! Tâm của ngươi vẫn còn có ta!” Hắn nắm lấy cổ tay của Tần Kha Vũ, trên cổ tay lấp lánh một chiếc vòng trang sức, cũng không phải đáng giá, đeo trên tay của Tần gia tiểu thư lại cảm thấy có một chút mộc mạc, nhưng trong ngày thành thân mà nàng vẫn không tháo nó xuống, càng không thay nó bằng những món ngọc ngà châu báu khác, trên tay nàng không có bất luận thứ gì ngoại trừ một chiếc vòng trang sức giản dị.
Tần Kha Vũ muốn thoát khỏi Nam Cung Lệ nhưng hắn lại giữ chặt không buông, Hách Thiên Thần cũng trở thành quần chúng giống như những người khác, bỗng nhiên mở miệng nói với Nam Cung Lệ, “Chỉ cần ngươi đánh bại ta thì ta lập tức để ngươi dẫn nàng đi, như thế nào?”
Chuyện này và ước định ban đầu không giống nhau! Tần Kha Vũ khẩn trương quay đầu lại, thanh y nam nhân thản nhiên đứng uống rượu, ánh mắt truyền đến, trong thản nhiên mang theo ý cười, nàng bỗng nhiên hoài nghi kế hoạch ban đầu có phải đã bị xáo trộn hay không, tình huống lúc này ngay cả chính nàng cũng không thể tự mình điều khiển, muốn tiếp tục diễn màn kịch này cho xong, nhưng bây giờ chỉ có thể để mặc cho vị Đàn Y công tử này an bài.
Hắn có thể giết chết Nam Cung Lệ, mượn cớ phá hủy hôn ước, cũng có thể sẽ thật sự thú nàng. Vô luận như thế nào thì đối với hắn đều không có tổn thất, ngày đó hắn vẫn là bộ dáng thản nhiên lạnh nhạt, nàng cầu hắn trợ giúp, hắn lại đáp ứng rất dễ dàng, đến bây giờ không biết vì sao nàng lại cảm thấy bất an, không dám xác định hắn có thật sự đang giúp nàng hay không.
Hay là…..hắn vốn là vì Thập Toàn Trang mà đến?!
“Hảo!” Nam Cung Lệ nhìn thanh kiếm trên tường, tự tay rút ra, kiếm quang hiện lên, đồng thời mọi người cảm thấy một trận hàn ý không thể dùng ngôn ngữ để hình dung bỗng nhiên vọt đến.
Hàn ý không phải đến từ thanh kiếm mà là đến từ một người, cũng không phải Nam Cung Lệ, bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng sợ hãi, “Huyết Ma Y!”
So với mũi kiếm sắc bén còn lợi hại hơn, so với gió đông giá rét còn lạnh lẽo hơn, bên trong cỗ kiệu đỏ tươi như máu, có một người chậm rãi bước xuống, cũng giống như ngày đó khi đi vào Thập Toàn Trang, mỗi bước chân của hắn tựa như đem toàn bộ không khí vui mừng của sảnh đường hóa thành điềm xấu đẫm máu.
“Muốn ta đồng ý ngươi thú nàng, trừ phi nàng chết.”