Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 62




“Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn, hắn và ta là chỗ quen biết.” Hách Thiên Thần giải thích như thế, lúc trước hắn nghĩ rằng người từ cửa sổ leo vào là Hoa Nam Ẩn, không ngờ lại là Hách Cửu Tiêu.

“Hắn thường xuyên đến đây?” Ánh mắt đóng băng của Hách Cửu Tiêu rơi xuống thềm cửa sổ, nhìn thấy chậu hoa Khiên Tâm Thảo, lại quay đầu nhìn Hách Thiên Thần.

Theo ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần cũng nhìn vào chậu hoa, “Tiểu Trúc chăm sóc rất tốt, hoa vẫn còn nở, chờ đến trước khi hoa tàn thì liền nghiền nó thành phấn.”

“Ta nghĩ rằng chỉ có mỗi ngày đặt nó vào trong Trì Diệp Trân Lung thì mới có thể giữ lâu như vậy.” Hách Cửu Tiêu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Hách Thiên Thần, dưới đáy mắt như có ý cười. (Trì diệp trân lung = bảo ngọc dưỡng lá =)) ta giải thích chơi thôi, đọc cái này trẹo mồm)

Trì Diệp Trân Lung là một bảo vật, cho dù là hoa cỏ không có phân bón thì khi đặt vào trong đó sẽ được bảo quản khoảng một tháng mà không bị héo tàn, tươi tốt giống như vừa mới được hái xuống. Khiên Tâm Thảo nở hoa cũng đã khá lâu mà vẫn chưa tàn, nếu không có Trì Diệp Trân Lung thì vô luận chăm sóc như thế nào cũng không thể có được bộ dáng tươi tốt như bây giờ.

Hách Thiên Thần yên lặng, hắn xoay người rồi đi đến trước bàn, từ trong hộc tủ lấy ra một thứ, “Mọi chuyện đều quan sát tỉ mỉ như vậy, ta thật sự hoài nghi cái loại dị năng này không phải thuộc về ta mà là ở trên người của ngươi.”

Đó là một chiếc hộp gỗ không hề bắt mắt, khi mở ra thì bên trong lại cất giấu một món bảo vật. Không biết có cái gì sinh trưởng trong chiếc hộp, giống như kim mà không phải kim, giống như mộc lại không phải mộc, tựa hồ là sống nhưng lại bất động, nhưng nó làm cho người ta cảm thấy có sức sống trong đó, ngoại trừ như vậy thì ở giữa còn có một khe hở, xem ra là dùng để đặt thứ gì vào đó, đây chính là Trì Diệp Trân Lung.

Quả thật Hách Thiên Thần mỗi ngày đều gọi người đem Khiên Tâm Thảo đặt vào trong Trì Diệp Trân Lung, nếu không phải như thế thì Khiên Tâm Thảo đã sớm hèo tàn, một khi héo tàn thì phải nghiền nát rồi phơi nắng để làm phấn, nhưng như thế cũng vô dụng. Bây giờ có thể bảo quản được một thời gian, hắn không đề cập, nhưng chờ đến khi Hách Cửu Tiêu nói ra thì hắn cũng không che giấu mà chỉ đơn giản thừa nhận.

Nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn đem Trì Diệp Trân Lung đặt vào tay Hách Cửu Tiêu, “Thứ này để ở chỗ của ta cũng không có tác dụng, kỳ hạn một tháng cũng đã đến, bỏ Khiên Tâm Thảo vào thì cũng vô dụng, ngươi giữ Trì Diệp Trân Lung thì còn có thể bảo quản các loại kỳ trân dị thảo khác.”

“Ngươi muốn tặng nó cho ta?” Hách Cửu Tiêu cầm lấy chiếc hộp cũng cầm luôn cả tay của Hách Thiên Thần, đệ đệ của hắn mỗi khi thừa nhận động tâm với hắn đều rất thản nhiên, lúc này cũng không hề có một chút ngượng nghịu nào.

“Nếu là không cần thì có thể để lại, nhưng đây là ta tặng, chẳng lẽ ngươi không muốn?” Thản nhiên mỉm cười mang theo vài phần chế nhạo, Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu cất nó vào trong người.

“Là ngươi tặng cho ta thì làm sao lại không muốn.” Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không nói cảm tạ. Bảo vật Trì Diệp Trân Lung trong mắt kẻ khác có lẽ là vô cùng quý giá, nhưng hắn nhận nó không phải bởi vì nó quý. Ý cười trong mắt dần dần trở nên sâu sắc, cho dù là như thế thì hắn vẫn không quên chuyện mà vừa rồi muốn hỏi, “Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn thường xuyên tới đây gặp ngươi giống như vậy?”

“Hắn luôn luôn từ cửa sổ thư phòng leo vào, vì vậy ta mới không nghĩ rằng đó là ngươi.” Hách Thiên Thần cũng muốn hỏi Hách Cửu Tiêu làm sao lại biết hắn đang ở gian phòng này, nghĩ một chút rồi lại cảm thấy dư thừa, với thân thủ của Huyết Ma Y thì muốn dọ thám hắn ở nơi nào cũng không có gì là khó khăn, đám thủ hạ canh gác trong Thiên Cơ Các đối với Hách Cửu Tiêu mà nói đương nhiên cũng không thành vấn đề.

“Tốt nhất đừng để cho ta nhìn thấy hắn ở đây.” Hách Cửu Tiêu nhíu mày.

“Vì sao?” Hách Thiên Thần thuận miệng hỏi, nhưng ngay lập tức hiểu rõ.

Không vượt ngoài dự đoán của hắn, Hách Cửu Tiêu nhìn hắn rồi nói, “Ta sợ sẽ nhịn không được mà động thủ với hắn.” Ánh mắt lạnh như băng lại sinh ra nhiệt độ nóng rực có thể hỏa thiêu kẻ khác, ánh mắt như thế đã thuyết minh hết thảy, đó là ghen tuông. (bác Bông làm ơn mắc oán)

“Nhịn không được cũng phải nhịn.” Hách Thiên Thần cơ hồ muốn bật cười, thỉnh thoảng tính độc chiếm của Hách Cửu Tiêu làm cho hắn cảm thấy rất thích thú.

“Ta biết.” Hách Cửu Tiêu không hề che giấu đối với sự ghen tuông của mình, “Hắn chỉ là bằng hữu của ngươi, như thế thì ta có thể xem hắn như không tồn tại, nếu hắn có tâm tư khác….”

“Ngươi đừng nghĩ rằng trên đời này mọi người đều giống ngươi, cái gì cũng không để ý.” Hách Thiên Thần lắc đầu, vừa là tán thưởng vừa là giễu cợt, “Ta và hắn đều là nam nhân, mà xưa nay hắn chỉ thích nữ tử. Không bằng ngươi, nam nữ không chừa.”

Nói xong hai câu cuối cùng, trong lời nói của hắn dừng lại một chút, giống như không hề để ý nhưng trong mắt lại lộ ra một thần sắc khác thường. Lúc này Hách Cửu Tiêu thật sự mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai của hắn, “Không có nam nữ khác, trong cốc đã thanh lý một lần, những người đó đều không còn ở lại.”

“Không cần ngươi nói.” Hách Thiên Thần đi đến án thư, không biết từ nơi nào mà lấy ra một tờ giấy trên đó có ghi rõ ràng, vào ngày đó giờ đó Vu Y Cốc trục xuất bao nhiêu người, “Ta đã sớm biết.” Ngón tay chậm rãi gõ lên trang giấy, hắn quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, đáy mắt khẽ chớp, trong đồng tử tối đen là một màu sắc vô cùng thâm thúy.

“Nguyên lai ngươi cũng để ý.” Hách Cửu Tiêu hơi nhướng mi, ánh mắt sáng rực, trong lòng tựa hồ có cái gì đó càng lúc càng nhẹ nhàng ấm áp, bị người trước mắt chiếm đoạt từng chút một.

“Ngươi có thể xem như là quan tâm.” Hách Thiên Thần chỉnh lại, khi Hách Cửu Tiêu muốn kéo hắn vào lòng thì hắn đã xoay người tránh ra vài bước, chờ đến khi hắn quay đầu thì trong mắt vẫn còn giữ lại ý cười nhưng trên mặt đã mang theo vài phần nghiêm nghị, “Ngươi có biết Mục Thịnh từng tới đây gặp ta?”

Hách Cửu Tiêu nghe xong lời hắn vừa nói thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Mục Thịnh? Hắn tới làm cái gì?”

“Theo ta thấy thì hắn biết người hạ độc là ai, cũng biết là người phương nào đang nhằm vào ngươi và ta. Lần này việc hạ độc quả thật đúng như lúc trước chúng ta đã suy đoán, còn có mục đích khác. Hắn thậm chí còn nhắc nhở ta có rất nhiều việc mà ta chưa từng lưu ý đến.” Hách Thiên Thần trầm ngâm, sự việc phát sinh gần đây vẫn còn tiếp diễn. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

“Miên Ca.” Hách Cửu Tiêu chỉ nói hai chữ, đôi mắt yêu dị đầy sắc bén khẽ chớp động, “Hắn vẫn còn ở trong Thiên Cơ Các của ngươi.”

“Vẫn còn. Tử Diễm cũng vậy.” Chậm rãi đi vài bước, Hách Thiên Thần cố ý nhắc đến Tử Diễm, Hách Cửu Tiêu từ một chút tức giận trở thành thịnh nộ, ánh mắt bên dưới hàng lông mày đang nhíu chặt trở nên sắc bén, “Ngươi dự định lưu nàng lại.”

“Không sai, ta không để nàng rời đi, vì sao ta làm như vậy thì ngươi ắt hẳn rất rõ ràng. Nếu ngươi phản đối thì ta vẫn sẽ lưu nàng lại, bất quá.” Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, thản nhiên nói tiếp, “Nếu ngươi không dị nghị thì ta sẽ cao hứng hơn nhiều.”

“Ta không muốn cùng ngươi tiếp tục tranh chấp vì Tử Diễm.” Thở dài, Hách Thiên Thần nói ra suy nghĩ trong lòng, lúc này hắn không hề che giấu tình ý dưới đáy mắt của mình, hắn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi tới thăm ta, ta rất vui, giữa huynh đệ chúng ta vốn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu vì người khác mà đi tranh chấp thì quả thật không đáng.” (ta chết em Thần đây)

Hiếm khi thấy Hách Thiên Thần thản nhiên thừa nhận suy nghĩ trong lòng như thế, Hách Cửu Tiêu đương nhiên cũng không hề phản đối, có thể nói hắn cầu còn không được, “Chỉ cần nàng không dây dưa với ngươi, không biểu lộ với ngươi, còn ngươi cũng không xem nàng là đặc biệt, thì sinh tử của nàng cùng với việc nàng rời đi hay không đều không quan hệ đến ta.”

“Ta và nàng vốn không có gì.” Hách Thiên Thần không giải thích dài dòng, Hách Cửu Tiêu giữ chặt bàn tay của Hách Thiên Thần đang đặt trên mặt mình, không cho hắn buông xuống, lòng bàn tay phủ lấy mu bàn tay của Hách Thiên Thần, tay còn lại vờn quanh thắt lưng của hắn, bị giữ chặt như thế khiến hắn không thể tránh được, chỉ có thể cười khẽ, “Ngươi làm cái gì vậy?” (dê chứ làm gì)

“Ngươi nói nhớ ta, chỉ là như thế?” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu mang theo một chút bất mãn, Hách Thiên Thần nói nhớ hắn, biểu lộ sự nhớ nhung đối với hắn, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Người trước mặt tựa hồ rất dễ dàng tiếp cận, mang theo hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, nhưng khi đến gần thì mới biết Hách Thiên Thần cảnh giác như thế nào, giữ khoảng cách ra sao đối với người khác.

“Cảm thấy chưa đủ?” Trong đôi mắt giống như cảnh sắc của một hồ sen đang dần dần lui ra vẻ lạnh nhạt, Hách Thiên Thần khẽ hỏi, sau đó kề sát một chút vào người Hách Cửu Tiêu, hơi thở nóng ấm lướt qua, “Như vậy, có đủ hay chưa?”

Hai người gần trong gang tấc, vừa mới dứt lời, hắn chợt hôn xuống, bàn tay của Hách Cửu Tiêu ôm ngay thắt lưng hắn cũng đột nhiên siết chặt, Hách Thiên Thần thả lỏng tâm tư đề phòng một chút, khí phách được che giấu dưới sự ôn hòa lạnh nhạt dần dần hiển lộ. Nụ hôn này là do hắn chủ động, tất cả sự chiếm đoạt bá đạo là do hắn học được từ Hách Cửu Tiêu.

Hắn quả thật nhớ Hách Cửu Tiêu, vì vậy cũng không ngại thể hiện sự nóng bỏng thiết tha để đáp lại, bờ môi chạm vào nhau sau đó dần dần buông ra rồi lại đột nhiên dán chặt, hắn chạm vào môi trên của Hách Cửu Tiêu, nhẹ nhàng cắn xuống, đầu lưỡi của hai người giao triền với nhau, mỗi lần đụng chạm lại vang lên tiếng nước trong miệng của cả hai, phi thường động lòng người. Hắn học rất nhanh những gì mà Hách Cửu Tiêu đã từng làm với hắn, giờ khắc này toàn bộ hồi báo. Có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc, những lời của Tử Diễm mấy ngày trước làm cho hắn bỗng nhiên rất muốn đối xử tốt với vị ca ca này của hắn.

Cho tới nay, sự lạnh lùng trên người của Hách Cửu Tiêu luôn làm cho hắn cảm thấy thương xót.

Không hiểu vì sao người nam nhân chỉ biết chiếm đoạt cho bằng được thứ mà mình mong muốn, có khi bá đạo làm cho hắn tức giận, nhưng đôi khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy băng lãnh và vô tình này thì hắn lại cảm thấy rất đau lòng. Thấy người khác vừa kính vừa sợ Hách Cửu Tiêu khiến tâm tình của hắn vô cùng phức tạp. Nhìn Thấy Hách Cửu Tiêu đến tận đây thăm hắn, quả thật hắn rất vui mừng.

Tâm tư của hắn thật sự đang bị Hách Cửu Tiêu tác động.