Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 44




“Ngồi đi.” Hách Thiên Thần để cho Miên Ca tiến vào.

Sau khi Miên Ca đi vào thì không ngồi xuống mà lại đứng trước mặt Hách Thiên Thần, muốn nói lại thôi, do dự một chút mới rốt cục mở miệng, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử.”

Hắn đến đây giống như chỉ vì để nói một câu cảm tạ, Hách Thiên Thần tựa hồ cũng không để ý, “Thân thể của ngươi đã tốt hơn rất nhiều, có dự tính gì hay không?”

“Ta….có thể ở lại Thiên Cơ các được không?” Sợ Hách Thiên Thần cự tuyệt, Miên Ca vội vàng nói tiếp, “Đương nhiên không phải ở lâu dài, chờ hết thảy được giải quyết thì ta sẽ lập tức rời đi.”

“Thiên Cơ các có thêm một người cũng không sao, kẻ muốn lấy mạng ngươi một khi biết được ngươi ở trong Thiên Cơ các thì tất nhiên sẽ không dám manh động, hiện giờ ngươi cũng chỉ có thể ở lại đây mới được an toàn.” Lúc này xem ra Hách Thiên Thần không có nửa điểm khác thường, tựa hồ ánh mắt sắc bén mới vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, hắn chậm rãi nói với Miên Ca, “Đã đến lúc ngươi nên nói chuyện của ngươi.”

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì với Miên Ca, là ai muốn giết hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nói rõ ràng, giống như có cái gì đó làm cho hắn vô cùng kiêng kỵ, khiến hắn không dám dễ dàng mở miệng. Lần ấy khi bị tập kích hắn vốn muốn nói ra, nhưng sau đó không hề nhắc lại, Hách Thiên Thần ở trên đường đi cũng không hỏi hắn, mãi cho đến ngày hôm nay.

“Không người nào có thể trốn tránh cả đời, lúc ấy ngươi từ trên núi ngã xuống, kiên quyết như vậy, ngay cả công lực của mình cũng không cần mà chỉ muốn rửa sạch mối hận trong lòng. Vì sao bây giờ lại không nói?” Hách Thiên Thần đợi Miên Ca trong chốc lát vẫn không thấy hắn lên tiếng.

“Ta….” Miên Ca há hốc mồm, hắn đứng ở nơi đó tựa như bị mất hồn, tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài cửa sổ, bóng râm phủ một nửa lên khuôn mặt của hắn. Miên Ca giống như đang lâm vào một hồi ức nào đó, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lại một lần nữa hiện lên thần sắc khắc cốt ghi tâm, mãnh liệt kinh người. Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn chỉ nói ra ba chữ.

“Ta hận hắn.”

Không thể đếm được trong đó có bao nhiêu hận ý, ba chữ ngắn ngủi đã đủ ẩn chứa vô hạn đau khổ trong đó, giống như không thể diễn tả được sự căm thù đến tận xương tủy này, cuối cùng chỉ có ba chữ. Hận, chỉ có hận.

Hận cũng là một loại tình cảm, có khi càng khắc sâu hơn so với yêu. Yêu có thể sẽ làm cho người ta chết, nhưng ở một góc độ nào đó thì hận lại có khả năng khiến người ta sống. Người có được loại hận này thì vô luận như thế nào đều muốn sống sót, bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải còn sống, chỉ có sống thì mới có thể báo thù rửa hận.

Hách Thiên Thần không hỏi người mà Miên Ca hận là ai, cũng không hỏi người nọ có quan hệ gì với Nại Lạc, hắn đang đợi Miên Ca nói tiếp, lúc này nếu cắt ngang thì có lẽ Miên Ca sẽ không bao giờ mở miệng nữa.

Trong thư phòng tĩnh mịch, cơn mưa bên ngoài sắp sửa tạnh. Sau cơn mưa, không khí tươi mát hòa lẫn với hương thơm của Khiên Tâm Thảo làm lan tỏa một mùi hương vô cùng thanh đạm. Mặc dù Miên Ca hận như thế nào, trong lòng phập phồng ra sao, nhưng bây giờ dường như cũng bị hương thơm nhẹ nhàng này cuốn hút, hắn đột nhiên hỏi, “Đây là của Huyết Ma Y đưa tặng?”

Hách Thiên Thần giật mình, hơi thoáng ngoảnh đầu lại, nhìn đến cây Khiên Tâm Thảo ở bên cửa sổ. Những giọt nước mưa trơn bóng trên phiến lá xanh biếc, ónh ánh một màu trong suốt, “Không sai, ngươi cũng biết?”

“Ta biết,” Miên Ca gật đầu, tựa hồ muốn cười, hận ý trên mặt vẫn chưa lui ra làm cho thần sắc của hắn có một chút không hài hòa, “Ta nghe Tiểu Trúc bảo rằng nó được gọi là Khiên Tâm Thảo.”

Hách Thiên Thần không nói tiếp, hắn không muốn đàm luận về Hách Cửu Tiêu với Miên Ca. Dọc đường đi Miên Ca đã nhìn thấy rất nhiều, hiển nhiên sẽ có một loại nhận thức đối với quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu, chẳng qua sự nhận thức này e rằng cũng không khác là bao so với những gì mà người khác vẫn đang suy đoán, “Ngươi có lẽ đã nghe được, Hàn Lục nói rằng người phái hắn giết ngươi chính là Nại Lạc.”

Miên Ca không nói, Hách Thiên Thần trước tiên nhắc đến Nại Lạc, hắn muốn xem phản ứng của Miên Ca, nhưng tựa hồ Miên Ca không hề có ấn tượng với hai chữ Nại Lạc.

“Nại Lạc là ai?” Miên Ca không biết cái gì gọi là Nại Lạc. Hách Thiên Thần quan sát thần sắc của hắn, “Không có gì, không biết cũng không sao, chỉ cần ngươi nói cho ta biết kẻ thù mà ngươi muốn tìm là ai.”

Nhắc tới người này thì ngay lập tức Miên Ca sẽ trầm mặc, trong khi chờ đợi, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân vội vàng, “Thiếu gia! Không tốt! Tử Diễm cô nương….” Nhìn thấy trong phòng còn có Miên Ca, Tiểu Trúc lập tức ngậm miệng lại. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)

“Tử Diễm như thế nào?”

Hách Thiên Thần vừa hỏi thì Tiểu Trúc biết được thiếu gia của hắn cũng không ngại có Miên Ca ở đây, vì vậy hắn vội vàng nói, “Tử Diễm cô nương bị trọng thương! Nàng bị người khác tổn thương kinh mạch! Đại phu nói rằng không thể chữa trị, hắn chỉ có thể tạm thời ổn định tình trạng của nàng, nếu chậm trễ một chút thì Tử Diễm cô nương sẽ trở thành phế nhân!”

Hách Thiên Thần đứng lên, “Chuẩn bị xe ngựa.”

“Thiếu gia muốn đem Tử Diễm cô nương đến Hách cốc?” Tiểu Trúc suy đoán, Miên Ca cũng nhìn Hách Thiên Thần, nhưng lại thấy hắn lắc đầu, “Đi Tuyền Cơ phường.”

“Tuyền Cơ phường?” Tiểu Trúc không biết có phải thiếu gia của hắn gấp đến mức đãng trí hay không, “Tuyền Cơ phường chỉ có Lý đại nương và những hàng thêu thùa của hắn, thiếu gia đi đến đó làm gì?”

“Lúc này có thể cứu được vị Tử Diễm cô nương chỉ có Huyết Ma Y.” Ánh mắt của Miên Ca dừng trên thềm cửa sổ, Khiên Tâm Thảo vẫn còn lay động trong gió, lan tỏa mùi hương thơm mát.

“Hắn ở Tuyền Cơ phường.” Hách Thiên Thần cũng nhìn Khiên Tâm Thảo, “Ta dẫn Tử Diễm đi, gọi người an bài ổn thỏa rồi lập tức khởi hành.” Tình huống của Tử Diễm có vẻ rất nghiêm trọng, không thể kéo dài dù chỉ nửa khắc.

Tiểu Trúc lĩnh mệnh, Miên Ca vẫn còn nhìn lá cây đang đung đưa trong gió, nơi này quả thật là Thiên Cơ các, Huyết Ma Y ở đâu thì căn bản không cần tra hỏi cũng đã có người biết rất rõ, nhưng lại đích thân đưa Tử Diễm sang đó, “Công tử quả thực để ý vị Tử Diễm cô nương? Bằng không vì sao phải tự mình đưa nàng đi gặp Huyết Ma Y?”

“Nếu không phải ta dẫn đến, thì không biết hắn sẽ đưa ra điều kiện gì mới bằng lòng chữa trị.” Hách Thiên Thần rất hiểu thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu, nếu không phải hắn là hắn thì Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ gây khó dễ cho thủ hạ của hắn, trong khi Tử Diễm không thể tiếp tục trì hoãn.

Nói cách khác, chỉ cần hắn đi thì Huyết Ma Y sẽ giúp đỡ vô điều kiện, tình cảm phải như thế nào thì mới có thể khiến cho Huyết Ma Y làm như vậy? Miên Ca cúi đầu nói, “Chuyện của ta không bằng chờ công tử quay về rồi nói sau, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ kể toàn bộ sự tình cho ngươi biết.”

Hách Thiên Thần tựa hồ có một chút bất an, hắn gật đầu, cũng không nhìn Miên Ca. Đến khi Miên Ca rời đi mà hắn vẫn còn đang trầm tư.

Hắn không nghĩ rằng nhanh như vậy lại muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu. Sau khi từ biệt vẫn chưa quá một tháng, tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó lại cuồn cuộn trong đầu. Tiếng nước rơi tí tách hạ xuống từ mái hiên, hắn chỉ cảm thấy trong lòng lại khẽ rung động. Theo tiếng vang của giọt mưa, trên môi tựa hồ trở nên nóng ấm, từng nhịp đập trong ngực bắt đầu mạnh mẽ nổi lên.

Hách Cửu Tiêu, nếu không phải là Hách Cửu Tiêu thì làm sao hắn lại như thế?

Mua dây buộc mình

Hắn nhếch lên khóe miệng, tự giễu chính mình. Hách Thiên Thần, ngươi không nhìn thấu tâm của hắn, chẳng lẽ ngay cả tâm của mình cũng không thể phân biệt? Nghe được mùi hương thơm mát, hắn ngửa đầu hít sâu một hơi, đến khi nâng mắt lên lại là Đàn Y công tử như trước, đáy mắt vẫn là gió cuốn mây trôi, xa xăm bát ngát.

Chờ Tử Diễm được đưa lên xe ngựa, Hách Thiên Thần bắt đầu khởi hành. Hắn vẫn còn suy đoán trong lòng, lần này gặp Hách Cửu Tiêu thì không biết sẽ là loại tình huống nào. Nhưng thật không ngờ, đến khi gặp lại thì người kinh ngạc không phải là Hách Cửu Tiêu, mà chính là hắn.

Lúc này nhân số trong đoàn người cũng không ít, còn có cả nha hoàn chăm sóc cho Tử Diễm, nam nữ thụ thụ bất thân vì vậy Hách Thiên Thần không thể kêu Tiểu Trúc chiếu cố nàng, càng không thể tự mình động thủ, cho nên chuyến này có nha hoàn, còn có thêm vài tên hộ vệ, tả sứ Vong Sinh, hữu sứ Xá Kỷ đều ở bên cạnh Hách Thiên Thần. Vì để cứu chữa cho Tử Diễm nên không thể trì hoãn, đoàn người gấp rút lên đường, hơn mười ngày sau rốt cục đến Tuyền Cơ phường.

“Không biết công tử sẽ đến, ta lại đang vội vàng, không thể công đạo thuộc hạ cẩn thận, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu toàn, thỉnh công tử thứ lỗi.” Lý đại nương vẫn mặc một thân xiêm y được thêu những nhánh hoa anh đào, không phải màu đỏ thẫm mà là màu hồng phấn nhàn nhạt, màu sắc rất nhẹ nhàng đơn giản, vừa mỉm cười vừa mời Hách Thiên Thần ngồi xuống

Hách Thiên Thần không ngồi mà lại hỏi, “Không biết Lý đại nương bệnh như thế nào mà phải thỉnh Huyết Ma Y?” Người bệnh tầm thường sẽ không thỉnh hắn.

“Không phải ta mà là khách nhân của Tuyền Cơ phường.” Lý đại nương nói đến người kia nhưng khuôn mặt tựa hồ có một chút khổ não, cũng không phải là phiền chán mà là lo lắng và vướng bận, cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Đối với vẻ mặt bất đắc dĩ này thì Hách Thiên Thần cũng không xa lạ, nhưng lúc này hắn không có tâm tư suy nghĩ này nọ, “Hắn ở đâu?”

Không xưng danh tính mà chỉ nói một chữ ‘hắn’, đôi khi như vậy lại có vẻ là một cách xưng hô rất thân thiết. Lý đại nương cũng biết những lời thị phi mà giang hồ đang đồn đãi, lúc này thấy Hách Thiên Thần dẫn theo một cô nương đến đây để nhờ Huyết Ma Y chẩn bệnh đã cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ nghe xong câu hỏi như vậy thì vẻ mặt lại mất tự nhiên thêm vài phần, hắn liếc mắt nhìn ra phía sau lưng của Hách Thiên Thần, “Huyết Ma Y, hắn đỡ chưa?”

Hách Thiên Thần xoay người, trong tầm mắt của hắn chính là Hách Cửu Tiêu, nhưng bên cạnh Hách Cửu Tiêu lại còn có một vị nữ tử, Thiến Dong.

Từng vì hắn mà bị trục xuất khỏi Hách cốc, từng là thị thiếp được sủng ái nhất của Hách Cửu Tiêu, nàng vốn nên rời đi, nhưng lúc này lại đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu một lần nữa. Thiến Dong mỉm cười nhìn Hách Thiên Thần.

Lý đại nương đang vướng bận điều gì đó trong lòng cho nên không để ý đến Hách Thiên Thần, nhưng những người khác thì lại nhìn thấy Đàn Y công tử tựa hồ đang sửng sốt nhìn Huyết Ma Y, mặc dù sự sửng sốt rất ngắn ngủi nhưng cũng thực rõ ràng, sau đó hắn rất nhanh trấn tĩnh tinh thần, đi lên vài bước, “Hôm nay ta đến đây để xin chẩn bệnh.”

Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần, vượt ngoài dự kiến của mọi người, hắn không nói bất luận điều gì mà chỉ một mạch bước qua, bỗng nhiên kéo Hách Thiên Thần đi vào bên trong, đám người thấy bọn họ cứ như vậy mà rời đi, đối mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Thiến Dong nhìn theo bóng dáng của hai người đang đi xa, nụ cười bên môi dần dần hạ xuống.

Hách Thiên Thần bị dẫn vào bên trong, người của Tuyền Cơ phường thấy bọn họ đi qua đều dừng bước hành lễ, ánh mắt lộ ra kinh ngạc. Hách Thiên Thần cũng không biết rốt cục Hách Cửu Tiêu muốn làm gì, tâm tư của hắn vẫn còn nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi, Thiến Dong….

Hai người đi đến bên cạnh đình hoa viên, Hách Thiên Thần bỗng nhiên bị giữ chặt, hắn chưa kịp định thần thì Hách Cửu Tiêu đã hôn xuống bờ môi của hắn.