Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 36




Đóng nắp lọ thuốc, cuối cùng vẫn bị Hách Cửu Tiêu đặt nó vào trong tay, Hách Thiên Thần cũng tiếp nhận, không nói một câu nào, chỉ tiêu sái bước vào phòng.

“Công tử, bàn thức ăn lúc trước không thể dùng được nữa, ta đã ra ngoài mua rượu và thức ăn khác, Cốc chủ chờ ngươi cùng dùng bữa.” Băng Ngự thấy hắn tiến vào thì liền nghênh đón, suy nghĩ một chút, sợ hắn lo lắng cho Miên Ca nên nói thêm, “Rượu và thức ăn của Miên Ca cũng có thuốc độc, bất quá ta đã cho hắn uống thuốc giải, đó là Cốc chủ ban cho, có thể giải không ít loại độc, Mê Tâm Tán cũng là một trong số đó.”

Hách Thiên Thần thản nhiên gật đầu, bước đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, vẻ mặt của hắn bình thản, xem ra không có gì khác thường, chỉ có chính hắn mới biết trong lòng của mình có bao nhiêu phập phồng, khi nghe Băng Ngự nhắc đến Miên Ca thì hắn mới giật mình bừng tỉnh, hắn không hề nghĩ đến Miên Ca! Hắn cư nhiên đã quên Miên Ca cũng dùng cùng bữa ăn với bọn họ, Hách Cửu Tiêu trúng độc thì làm sao Miên Ca lại có thể bình yên vô sự? Nhưng mới vừa rồi hắn hoàn toàn đã quên, cho dù là một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, hắn đã quên việc này là vì ai mà bị vướng vào phiền phức, sát thủ là vì ai mà đến, hắn vốn phải bảo hộ Miên Ca chu đáo, nhưng hắn lại chỉ thầm nghĩ về Hách Cửu Tiêu.

“Vì sao lại không ăn? Không thích?” Trong bát được gắp thêm thức ăn, là Hách Cửu Tiêu phát hiện hắn khác thường. Hách Thiên Thần phục hồi tinh thần, “Không phải, ngon lắm.” Hách Thiên Thần điềm nhiên nâng đũa ăn cơm.

Hách Cửu Tiêu nhìn hắn một chút, “Ngươi đi xem xét có phát hiện được gì hay không?”

“Kẻ sát nhân đã trốn thoát, Miên Ca vô sự, một lần thất bại thì sẽ có lần tiếp theo, mấy ngày đường xá sắp tới xem ra sẽ không thoải mái như lúc ta đến Hách cốc.” Hách Thiên Thần nói đến chuyện này thì suy nghĩ cũng trở nên thanh tĩnh, hắn trầm ngâm nói tiếp, “Ngươi có cảm thấy sát thủ lần này cùng với những người mai phục trong rừng là đồng bọn hay không? Là do một người điều khiển?”

“Nếu là vì chúng ta mà đến, thì cạm bẫy dưới lôi đài và Hỏa Lôi tiễn mới là cách thức dùng để đối phó với ngươi và ta.” Hách Cửu Tiêu dùng xong cơm, châm đầy rượu vào hai chiếc ly ở trước mặt rồi đưa cho Hách Thiên Thần, “Lúc này không có độc.”

Câu này có thể xem như đang nói đùa? Hách Thiên Thần nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu khi nói chuyện vẫn bình thản lạnh lùng, hắn cười khẽ rồi tiếp nhận ly rượu, “Có độc cũng không sợ, dù sao đã có Huyết Ma Y ở đây.” Một ngụm uống cạn, chỉ thấy trong lòng lại nóng lên.

Là vì rượu hay là vì người? Hách Thiên Thần ăn cơm uống rượu như trước, vẻ mặt bình yên trầm ổn giống như chưa từng có gì xảy ra, cũng không lo lắng ngày mai khởi hành có thể gặp phải chuyện gì, “Lần này hạ độc thất bại, người nọ tất nhiên đã biết thân phận của ngươi và ta, khi hắn ở ngoài cửa chuẩn bị đem rượu và thức ăn lên cũng là lúc đã nhận thức, bằng không thì hắn sẽ không dám không nhìn ngươi. Dịch dung hoàn mỹ như thế, lại có can đảm ở trước mặt ta mà ra tay, tên sát thủ này….”

“Không nhiều cũng không ít, tổng cộng có ba đến năm người.” Hách Cửu Tiêu nói tiếp, hắn chữa trị không phân biệt chính tà, hắc bạch lưỡng đạo đều có người được hắn cứu chữa cũng như khống chế, hắn không hề xa lạ đối với sát thủ. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)

“Trong ba đến năm người thì có người đã chết, có người không ở Trung Nguyên, còn lại….bất quá chỉ là hai người.” Hách Thiên Thần nhớ lại tư liệu trong Thiên Cơ các, hắn chậm rãi nói.

Băng Ngự ở bên cạnh nghe hai người thảo luận, cảm thấy giật mình, “Ý tứ của Cốc chủ và công tử là sát thủ còn có thể tiếp tục ra tay? Hắn nhất định phải giết Miên Ca? Cho dù biết có hai người các ngươi che chở?” Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được, trên đời có ai muốn cùng một lúc đối mặt với Huyết Ma Y và Đàn Y công tử? Nếu thật sự có, thì người này nhất định là bị điên.

“Sát thủ chân chính một khi tiếp nhận nhiệm vụ thì bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Băng Ngự không hiểu, sát thủ thì hắn biết, nhưng Đàn Y công tử dường như biết nhiều hơn so với hắn, “Sát thủ chân chính?”

“Sát thủ chân chính không chỉ dựa vào công lực mà còn cần có tầm quán sát và sự chịu đựng. Một sát thủ giỏi vì để bắt lấy thời cơ tốt nhất có thể không ăn không uống không ngủ không ngừng chờ đợi, cho đến khi mục tiêu lơi lỏng. Mặc dù có người biết mình sẽ trở thành mục tiêu của sát thủ, nhưng không thể lúc nào cũng ở trong tình trạng cảnh giác. Những lúc lơi lỏng thường là khi ngủ, khi dùng bữa, lúc ở trên giường cùng thê thiếp hoan lạc. Chỉ cần có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, bị sát thủ tìm được một sơ hở cho dù chỉ trong nháy mắt thì vẫn có khả năng bị giết. Sát thủ làm được đến mức này thì có thể xem như là cao thủ. Mà nếu như sát thủ không chỉ có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, mà còn thông thạo thuật dịch dung, thì sẽ có khả năng một chiêu tất sát, đó hẳn là một trong những sát thủ có trình độ cao nhất, mục tiêu của hắn bất luận là ai thì người đó khó thoát khỏi cái chết.” (một chiêu tất sát = một chiêu thì có thể giết được)

Hách Thiên Thần vuốt nhè nhẹ ly rượu trong tay, chậm rãi nói về những kỹ xảo của sát thủ, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh lạnh nhạt. Băng Ngự không phải không biết sát thủ lợi hại nhưng nghe thấy Hách Thiên Thần thản nhiên nói như vậy thì lúc này bất thình lình có ảo giác mình đang đứng trong đó, giống như chính mình đang hóa thân thành sát thủ theo như lời nói của hắn, hoặc là trở thành người có thể bị sát hại, lúc nào cũng phải chờ đợi, hoặc là mỗi thời mỗi khắc đều phải lo lắng đề phòng.

“Công tử nói như vậy thì quả nhiên không nên coi thường sát thủ.” Băng Ngự hiểu được, “Như vậy xem ra bất luận võ công cho dù có cao cường nếu gặp phải sát thủ đỉnh cao thì chưa hẳn có thể nắm chắc phần thắng, trừ phi hắn có khả năng chịu đựng cũng như chờ đợi kiên nhẫn hơn so với sát thủ đỉnh cao.”

“Không sai.” Hách Thiên Thần nhìn ra xa, không biết nhớ đến cái gì.

“Thích khách vốn là một nghề đã có từ rất xưa, bất luận kẻ nào khinh suất thì đều sẽ chết.” Hách Cửu Tiêu không cần mạng người, nhưng hắn không cần là mạng của người khác, còn Hách Thiên Thần lại không phải là người khác, hắn không muốn có bất cứ chuyện gì bất trắc.

Băng Ngự nghe được câu nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu thì hắn chỉ biết khom người cúi đầu, hắn tự biết chính mình đã khinh địch, nghĩ rằng sát thủ trong rừng dễ đối phó, cũng xem thường chất độc lần này, nhưng hắn đã quên sát thủ tồn tại như thế nào, “Cốc chủ yên tâm, ta chắc chắn sẽ thận trọng, không để cho Đàn Y công tử có việc.”

“Ta còn cần người bảo hộ?” Hách Thiên Thần nghe như vậy liền lắc đầu, “Người trong chỗ tối muốn đối phó là Miên Ca, không phải ta.”

Hách Cửu Tiêu lại nhìn Hách Thiên Thần, liếc mắt một cái dường như có thể xem thấu tâm tư của Hách Thiên Thần, hắn chậm rãi nói, “Ta muốn hộ tống ngươi quay về, không phải là hắn.”

“Ta biết.” Hách Thiên Thần nhìn lại Hách Cửu Tiêu, ánh mắt không biết có hàm nghĩa gì trong đó, hắn trả lời rất chậm, sau đó đứng lên, “Người của quan nha đã đến, ngày mai thỉnh đại phu cho Miên Ca, sau khi xem qua thì chúng ta lập tức lên đường.” Nói xong, hắn đi vào trong phòng.

Hách Cửu Tiêu không gọi hắn lại, nhìn hắn bước vào bên trong, sau đó ánh mắt nhìn xuống vết thương đã được thoa dược trên đầu ngón tay, lúc này đã khép miệng, tựa hồ vẫn còn lưu giữ độ ấm của người thoa dược trên tay. Có một chuyện hai người đều rất rõ ràng, bất luận có nói hay không thì cũng không thể thay đổi sự thật.

Biệt viện của bọn họ đang ở rất yên tĩnh, cũng không quá lớn, ngoại trừ gian ngoài dùng để ăn cơm thì mấy gian phòng ngủ cũng vừa đủ phân cho đám người bọn họ. Hách Thiên Thần quay về phòng tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe được tiếng gõ cửa, “Đàn Y công tử, ta là Miên Ca.”

Hách Thiên Thần đứng dậy mở cửa, Miên Ca đang đứng ở bên ngoài, trên khuôn mặt sạch sẽ có một loại khí chất quật cường khiến người ta lâm vào mê hoặc, xen lẫn một loại yếu đuối mỏng manh, đó là hai sự mâu thuẫn cùng tồn tại song song. Từ thanh tú đến nho nhã yếu đuối, giống như một thư sinh không hiểu chuyện giang hồ, nhưng phần quật cường lại giống như một kiếm khách không chịu khuất phục. Hắn xuyên trên người một bộ y phục màu than chì, đó là trang phục mà Băng Ngự mang theo bên mình, mặc trên người hắn có hơi rộng một chút, nhưng cũng che lại những vết thương ở khắp người của hắn. Miên Ca đứng trong hành lang âm u, lộ ra thần sắc phức tạp, xem ra hắn thật sự khiến cho người ta động tâm.

Nhưng Hách Thiên Thần chỉ nghi vấn nhìn hắn một cái, không mở miệng, cũng không để cho hắn tiến vào bên trong.

Đàn Y công tử mặc dù là người ôn hòa nhã nhặn nhưng cũng không phải hiền lành, có vài thời điểm thậm chí bởi vì quá mức trầm tĩnh mà trở nên lãnh khốc. Miên Ca nhìn sắc mặt bình thản của hắn, nhìn không ra hắn có hoan nghênh mình đến đây hay không, Miên Ca do dự một chút, cũng không nói muốn tiến vào, mà chỉ đứng ở trước cửa, sau khi cân nhắc một lúc thì mới mở miệng, “Trên đường đi đã liên lụy các ngươi, trong lòng của ta thật sự rất bất an. Công tử không bằng xem như Miên Ca chưa từng nói bất cứ điều gì, đến đây thì có thể cáo biệt, ngày mai công tử tiếp tục khởi hành quay về Thiên Cơ các, ta…..”

“Nếu ngươi đã hạ quyết tâm thì vì sao phải đổi ý, bởi vì trên đường gặp nguy hiểm? Ngươi sớm biết sẽ có nguy hiểm, nếu không thì cũng không cầu xin Thiên Cơ các của ta, bây giờ lại hối hận chuyện gì?” Hách Thiên Thần đứng trước cửa. Sau khi tắm rửa, hơi nước vẫn còn đọng lại dưới ngọn tóc, phảng phất lấp lánh màu của thủy sắc, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt nhu hòa, nhưng xem ra Đàn Y công tử vẫn là mây trôi không thể với tới, minh nguyệt không thể chạm vào, âm trầm tĩnh lặng mà lại thản nhiên xa cách.

Cho nên Miên Ca không dám đến gần, cũng không dám đi vào, nay hắn đã biết mức độ hảo khiết của Đàn Y công tử quả thật giống như lời đồn, “Ta không muốn công tử lâm vào nguy hiểm.” Hắn khẽ cười một chút, nụ cười thực chua xót, “Miên ca đã chịu nhục, cho dù thương thế trên người có lành lại thì mối hận trong lòng cũng không thể cứu chữa. Cho dù giết hắn cũng không thay đổi được chuyện gì, cho dù giết ta cũng không thay đổi được sự thật đó.”

“Ngươi hận không phải chỉ hận người kia mà còn hận chính mình, ta nói có đúng không?” Hách Thiên Thần nói thực chậm rãi, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không mang theo cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, lạnh nhạt đến mức cực điểm.

Người nghe xong lời này thì không thể kháng cự được câu nói như một cơn gió thản nhiên như vậy, chỉ có thể gật đầu, “Ta thật vô dụng, ta chẳng làm được điều gì.” Miên Ca cắn răng nuốt hận, dường như không muốn làm cho người ta nhìn thấy hắn rơi lệ, quay đầu nhìn sang bóng đêm ảm đạm, trong mắt chỉ còn lại một màu đen âm u thâm trầm.

“Ngươi muốn làm như thế nào thì ngươi có thể tự mình cân nhắc. Bất quá vô luận ngươi quyết định ra sao thì cũng sẽ không thay đổi được sự thật là vì ngươi mà chúng ta bị tập kích. Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn trốn nữa hay sao?”

Hách Thiên Thần đứng trước cửa nói chuyện, Miên Ca đứng bên ngoài lắng nghe, khi Hách Thiên Thần nói ra những lời này thì thần sắc cũng không có gì đặc biệt, nhưng Miên Ca sau khi nghe xong thì một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối lại hơi thoáng thay đổi, hắn chỉ yên lặng, rồi dần dần cúi đầu, “Đa tạ công tử.”

Bốn chữ này rất nhẹ, lại có một chút kỳ dị, giống như thật vất vả mới nói ra được. Hách Thiên Thần nhìn hắn một cái, đang định mở miệng thì đã thấy y mệ màu tía xuất hiện trước mắt, chính là Hách Cửu Tiêu.