Vẻ mặt của Tần Kha Vũ hết sức sửng sốt, trong khi Hách Thiên Thần vẫn lạnh nhạt như nước, hắn sắp xếp các manh mối một lần rồi nói rõ chân tướng ngọn nguồn….
“Thập Toàn trang yêu cầu thập toàn thập mỹ, phụ thân của ngươi là một người toàn tâm toàn ý đối với sự hoàn hảo, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua cái mà người khác gọi là ‘hoàn mỹ’.” Hắn cảm thấy Tần Chiến sắp đặt ván cờ lần này coi như cũng đã hao tâm tổn sức.
“Hắn muốn ngươi trong ngày lễ thành thân thì hối hôn, muốn ngươi ở trước mặt mọi người nói rằng không phải ta thì không xuất giá, tân lang đương nhiên là người mà hắn tìm đến, nhất định đã sớm biết kế tiếp nên làm như thế nào, rút kiếm hướng về phía ta hay chất vấn phẫn nộ đều được, tóm lại là muốn náo loạn sự tình, làm cho những người khác đều biết tiểu thư Thập Toàn trang toàn tâm toàn ý muốn gả cho Đàn Y công tử…..”
Hách Thiên Thần nói rất chậm, rất thản nhiên cũng rất bình tĩnh, giống như đang nói đến một việc đã tận mắt chứng kiến, giọng điệu càng là khẳng định, Tần Kha Vũ cũng không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì đây đều là sự thật, “Chuyện đó…..ngộ nhỡ tân lang rút kiếm đối với ngươi, bị ngươi giết chết thì sao? Phụ thân của ta không muốn hại người.” Chưa hề nói điều gì mà đã bị người ta nhìn ra nội tình, vì vậy nàng có một chút không phục.
“Phụ thân của ngươi đương nhiên đã sớm dự đoán được ta sẽ không giết hắn, Đàn Y công tử của Thiên Cơ các làm sao lại ở trước mặt võ lâm đồng đạo, ở trong Thập Toàn trang mà giết chết nghĩa tế của Trang chủ? Huống chi trên giang hồ đã sớm có tin đồn không biết võ công sâu cạn của Đàn Y công tử, Tần Trang chủ nghĩ rằng võ công của tân lang chưa hẳn đã không bằng ta, tự bảo vệ mình có lẽ là không thành vấn đề.” Hách Thiên Thần nói đến đây thì lại thở dài.
“Chỉ tiếc cho dù hắn an bài rất hoàn hảo, nhưng nửa đường lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Tân lang trúng thực tâm hủ cốt mà chết, ngươi cũng bị liên lụy, cũng có rất nhiều môn phái trong giang hồ bị hại cùng. Người tính không bằng trời tính, lúc ấy hắn cũng kinh hãi đến cực điểm, hắn không nghĩ rằng một tuồng kịch được diễn đến nửa đường thì lại xuất hiện một người lợi dụng hôn lễ lần này mà báo thù hắn, thanh danh tiền tài cùng với địa vị giang hồ của hắn suýt nữa đã bị mất đi toàn bộ.”
“Đến tột cùng ngươi có phải là người hay không? Ngươi làm sao nhìn ra được? Bởi vì lúc ấy ta liếc mắt nhìn ngươi một cái?” Tần Kha Vũ kinh ngạc đến mức ngay cả nói cũng không hiểu mình đang nói cái gì. Đàn Y công tử ở trước mắt với diện mạo khí chất như thế này, vừa tài trí lại có võ công thâm hậu, trách không được phụ thân của nàng dù như thế nào cũng đều muốn mượn sức của hắn, muốn nhấc lên quan hệ với hắn.
Hách Thiên Thần phất lên y mệ, vừa mỉm cười vừa nói, “Một cái liếc mắt cũng đã quá đủ.” Có cô nương nhà nào đối mặt với người mà mình ngưỡng mộ trong lòng lại có biểu tình như vậy, không hề thẹn thùng mừng rỡ, tất cả đều là mâu thuẫn và kích động, đối với tân lang cũng không có nửa điểm thân thiết, “Lúc ấy ngươi vén hỉ khăn, thẳng tay chỉ đến chỗ ngồi của ta, nếu ngươi không sớm biết thì làm sao có thể làm được? Mà sở dĩ ngươi biết được điều này hiển nhiên là vì có người đã báo trước cho ngươi, người này chính là phụ thân Tần Chiến của ngươi.”
Tần Kha Vũ vốn nghĩ rằng cách này của phụ thân nàng quả thật không thể tưởng tượng được, mọi người sẽ không ngờ rằng ngày hỉ sự náo nhiệt chỉ là giả tạo, là vì muốn kết giao với Hách Thiên Thần, là thủ đoạn dựa vào quan hệ kết thân. Nhưng không ngờ những lời này lại bị Hách Thiên Thần nói ra, cư nhiên còn chỉ rõ sơ hở ở khắp nơi, “Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết đây là một màn kịch? Biết rõ mà ngươi vẫn đến?”
“Ta là người, không phải thần tiên,” Hách Thiên Thần vừa cười vừa lắc đầu, “Đến bây giờ ta mới biết được. Lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, Tần Trang chủ chỉ yêu thích những thứ thập toàn thập mỹ, vì sao lại chọn vị thiếu hiệp kia làm nghĩa tế? Hắn lẻ loi một mình, không có thân nhân, lưu lạc giang hồ đã lâu, một người như vậy thì chưa hẳn đã thích hợp làm nghĩa tế của Thập Toàn trang, nhưng ngược lại nếu là một người được giao phó đi làm những việc mà không thể nói với người khác thì quả thật rất thích hợp.”
“Ngươi…..” Tần Kha Vũ trừng lớn mắt, “Ngươi đã biết tất cả, có phải muốn gây phiền phức cho phụ thân của ta hay không?”
Hách Thiên Thần đứng dậy, chậm rãi đi vài bước trong phòng của nàng, vừa quan sát vừa nói tiếp, “Nếu muốn vạch trần hắn thì ta sẽ không đến đây gặp ngươi, Tần Trang chủ không thể tiếp tục giữ nguyên kế hoạch lúc ban đầu, nhưng mục đích của hắn đã sắp đạt được. Hắn muốn ta lưu lại, nay ta đã lưu lại, đó là muốn cân nhắc đề nghị của hắn.” (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Thân ảnh màu thanh lam đi qua, ngữ thanh thản nhiên trầm tĩnh, Tần Kha Vũ không biết đến tột cùng Đàn Y công tử mang tâm tư như thế nào khi tỏ vẻ muốn cân nhắc về chuyện hôn sự, “Phụ thân của ta muốn cùng Thiên Cơ các làm thông gia nên đã dùng phương cách này, thiếu chút nữa đã hại chết ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận?”
Việc trúng độc vốn là việc ngoài ý muốn, Tần Chiến cũng không nghĩ đến, nhưng tính ra quả thật là vì chuyện này nên mới làm cho hắn cũng bị liên lụy. Tần Kha Vũ hỏi như vậy không phải là không có đạo lý, Hách Thiên Thần không vạch trần Tần Chiến mà còn đáp ứng cân nhắc mới là kỳ lạ, nhưng hắn nghĩ đến cũng là vì chuyện này mà hắn và Hách Cửu Tiêu mới gặp nhau, hơn nữa đề nghị của Tần Chiến quả thực rất hợp ý hắn, “Ta vì sao phải tức giận, ta không có chết, chủ ý của Tần Trang chủ cũng không phải muốn ta gặp chuyện, ta chỉ là không rõ vì sao Tần cô nương lại đáp ứng an bài của phụ thân ngươi.”
Có thể can đảm đi làm một chuyện như vậy, Tần Kha Vũ so với các tiểu thư gia đình bình thường hoàn toàn khác biệt, xem ra nàng không giống như người sẽ thuận theo an bài của kẻ khác, nàng tinh ranh lại hoạt bát, nàng không thích phải dựa theo quy củ mà hành sự, cho dù là lời của phụ thân nàng thì chưa hẳn nàng sẽ nghe theo, như vậy nàng sẽ thuận theo yêu cầu của Tần Chiến để gả cho một người nam nhân mà nàng chưa gặp từng gặp mặt?
Cho dù trên giang hồ có hơn phân nửa người tán thưởng nhân phẩm, võ công và diện mạo của Hách Thiên Thần, nhưng Hách Thiên Thần vẫn không tự cao đến mức nghĩ rằng tất cả nữ tử đều ái mộ hắn, theo như hắn nhìn thấy thì Tần Kha Vũ không hề có tình ý đối với hắn như lời của Tần Chiến.
“Cuối cùng cũng có chuyện mà ngươi không biết!” Tần Kha Vũ vỗ tay một cái rồi cười hì hì, cười xong lại nhíu mi, bất giác xoa nhẹ lên cổ tay của mình, một chút cao hứng cũng không có.
“Chuyện mà ta không biết, Tần cô nương có tính nói cho ta biết hay không?” Hách Thiên Thần nhìn ra sự sắp đặt cũng như sơ hở của Tần Chiến, nhưng thật sự không phải cái gì hắn cũng biết.
Tần Kha Vũ cười khổ, bất luận kẻ nào đi làm một việc gì đó đều có lý do, mà lý do của nàng….đối với nàng rất quan trọng, vì vậy mới có thể làm cho nàng tình nguyện mở miệng đi yêu cầu một người nam tử mà nàng không có tình ý để kết hôn với nàng.
Sau khi biết nguyên nhân thì Hách Thiên Thần liền rời đi, Tần Kha Vũ có lý do của nàng, hắn cũng có lý do của chính mình, cho nên hắn đáp ứng nàng, hắn ưng thuận việc này không phải là vì Tần Chiến mà là đối với Tần Kha Vũ.
Tiểu Trúc nói rằng, xem ra hắn bị mất hứng, hỏi hắn không thích vì sao còn muốn thành thân, kỳ thật hắn cũng không chán ghét Tần Kha Vũ, muốn nói thích thì vẫn có một chút, hắn không phải chưa từng tiếp xúc với tình cảm, hắn biết nữ tử ôn nhu, hiểu được bị một người thích, bị một người yêu là tư vị như thế nào. Từ bên cửa sổ nhìn sang một tòa lầu các nhỏ ở đối diện, Hách Thiên Thần yên lặng thở dài.
Trong tòa lầu các ở đối diện chính là Tử Diễm. Tử Diễm là sinh tử chi giao với hắn, Tử Diễm là một nữ tử, một nữ tử đối với hắn vô cùng tốt.
“Yêu, hiếm thấy Đàn Y công tử xuất thần nghĩ đến nữ nhân, hay là ta đến không đúng lúc?” Lời nói ngả ngớn trêu đùa từ bên ngoài thổi đến, người nói chuyện cũng giống như lời nói của hắn, nhẹ nhàng rơi xuống.
Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, liếc nhìn người nọ, “Lại không đi bằng cổng chính, Tiêu Hương Khách từ khi nào lại trở thành đạo tặc như vậy?” (Tiêu hương khách là một biệt danh, có nghĩa là người đi tìm hương thơm)
“Tất nhiên là từ khi nơi này có một Đàn Y công tử, Tiêu Hương Khách muốn tìm đến một chỗ có hương, bằng không thì làm sao lại bị tiêu hương mất hồn. Theo ta thấy, trên đời này không có một chỗ nào thơm mát so với nơi ở của Đàn Y công tử.” Trong miệng trêu đùa nhưng hắn không đến gần, chỉ bước đến trước mặt Hách Thiên Thần cách một án thư chất đầy sổ sách. (án thư = bàn)
Hách Thiên Thần không có phản ứng đối với lời nói của hắn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười rồi âm thầm đưa ra một tờ giấy cho hắn, “Ngươi muốn gì.”
Người nọ tiếp nhận, cũng không hề nhìn đến, tùy tay thu vào y mệ thuần bạch, cổ áo mở rộng không được thắt lại kín đáo, khẽ dựa vào chiếc bàn trước mặt, một tay chống vào bàn rồi nghiêng người sang thăm dò, tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của Hách Thiên Thần, giống như trên mặt của Hách Thiên Thần bỗng nhiên có thêm thứ gì đó mà trước đây vốn không có.
Cứ như vậy tựa vào chiếc bàn, bạch y trắng như tuyết, tóc búi ngọc quan, dưới khuôn mặt tuấn lãng là nụ cười nhếch mép, bộ dáng ngả ngớn mỉm cười cố tình làm cho người ta cảm thấy ôn nhu tiêu sái, nếu có một vài nữ tử nhìn thấy thì sẽ không thể cự tuyệt người như vậy và nụ cười như thế. Tiêu khách hành hương Hoa Nam Ẩn vốn là phong lưu thiếu hiệp nổi danh trong chốn giang hồ, khi Hách Thiên Thần còn là thiếu niên vẫn chưa ngồi lên chức vị Các chủ, trong một lần xuất môn đã kết giao bằng hữu với hắn. (ngọc quan= mũ bằng ngọc)
Khi đó Hoa Nam Ẩn say rượu lảo đảo trong tửu lâu, say đến mức ngay cả đi đứng cũng không vững, nhưng hắn không dựa vào ở đâu mà lại dựa vào trên người của Hách Thiên Thần, kết quả không cần phải nói, Hách Thiên Thần tránh ra, hắn liền lăn xuống từ trên tửu lâu, đó là chuyện mà cả đời Hoa Nam Ẩn cũng sẽ không quên, một công tử tiêu sái như hắn mà lại bị mất mặt ở tửu lâu như vậy, làm sao lại không ghi hận?
Sau khi tỉnh rượu thì hắn tìm Hách Thiên Thần gây phiền phức, ước hẹn tỷ thí, tự tin võ công ít có đối thủ, cuối cùng lại bị bại bởi Hách Thiên Thần. Nhưng bản tính yêu thích những vật tốt đẹp, nên hắn làm cách nào cũng không thể hận nổi thiếu niên công tử hảo khiết thành bệnh này, không đánh không thành bằng hữu, từ đó về sau liền quen biết kết giao với nhau. Bằng hữu là Hách Thiên Thần nói, còn Hoa Nam Ẩn đã tự nhận là hảo hữu, mỗi khi chọc ghẹo phiền phức thì sẽ trốn đến Thiên Cơ các.
“Bây giờ lại trêu chọc tiểu thư nhà ai?” Hách Thiên Thần đã sớm quen với việc hắn trêu đùa, ngay cả lông mi cũng chưa hề nâng lên. Khiến cho Hoa Nam Ẩn đánh giá như vậy, không biết hắn đã nhìn ra cái gì.
“Ta không trêu chọc tiểu thư nhà khác nhưng thật ra có người trước tiên là trêu chọc Huyết Ma của Vu Y cốc, rồi lại đáp ứng hôn sự với Tần gia tiểu thư của Thập Toàn trang, còn xuất thần nhìn sang tòa lầu các ở đối diện, ngay cả ta đến đây đã bao lâu mà cũng không biết, ngươi nói xem, là ai trêu chọc?” Hoa Nam Ẩn lấy ra một chiếc quạt xếp ở bên hông rồi xòe ra, quạt vài cái thì lại nhìn Hách Thiên Thần.
“Trêu chọc cái gì, hắn và ta…..” Hách Thiên Thần dừng lại, nghe Hoa Nam Ẩn nói đến Hách Cửu Tiêu như vậy, hắn liền nhíu mày rồi sửa lại, “Là Huyết Ma Y không phải Huyết Ma.”
Hoa Nam Ẩn chậc lưỡi hai tiếng, “Hắn và ngươi thế nào? Chưa chi đã vội vã vì Huyết Ma Y mà đính chính, chẳng lẽ đúng như người bên ngoài đã nói, các ngươi…..” Hắn ái muội làm động tác hai ngón tay so vào nhau.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Người ngồi trước bàn bỗng nhiên đứng dậy, xem ra là rất tức giận, Hoa Nam Ẩn biết lần này hơi quá một chút, vội vàng đứng thẳng rồi nghiêm mặt nói, “Không phải ta nói bậy, mà là người bên ngoài đều đồn đãi như vậy, ngươi và hắn nếu không phải như thế thì sau này cần phải chú ý một chút.”
“Ta biết ta đang làm cái gì.” Hách Thiên Thần hơi thoáng do dự, nhưng vẫn không nói cho Hoa Nam Ẩn biết quan hệ của hắn và Hách Cửu Tiêu, thân thế của bọn họ cơ hồ không người nào biết, một khi bị vạch trần thì sẽ không còn những lời thị phi, nhưng phong ba bão táp cuốn theo sau đó sẽ không nhỏ, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không muốn tự tìm phiền phức.