Cử động của Tần Vô Hạ khiến Vân Khuynh sợ hãi, chính hắn sau khi lấy lại tinh thần, cũng hung hăng dọa sợ bản thân.
Hắn giật mình, nhìn khuôn mặt hoảng hốt trắng bệch của Vân Khuynh, giật giật khóe môi:
“Ta...”
Hắn không phải cố ý, chính hắn cũng không biết vừa rồi là chuyện gì, ma xui quỷ khiến liền hôn lên khuôn mặt Vân Khuynh.
Đôi mắt đẹp mang theo hơi nước của Vân Khuynh hoảng sợ nhìn Tần Vô Hạ, giọng nói mang theo cầu xin:
“Tam thiếu gia, xin hãy buông.”
Kỳ thực dưới đáy lòng Vân Khuynh lúc này là tức giận, Tần Vô Hạ dĩ nhiên dùng thủ đoạn ác liệt như thế ức hiếp y.
Chờ đến lúc y học được võ công, nhất định phải báo thù.
Thế nhưng, hiện nay, cứ giả nhu nhược đi, càng nhu nhược càng khiến Tần Vô Hạ mang theo tội ác cảm, Tần Vô Hạ tốt nhất là không đành lòng, nhanh lên thả y trở về.
Tần Vô Hạ nghe ra thanh âm Vân Khuynh run rẩy, cẩn cẩn dực dực, trong lòng đột nhiên thấy rất bất an, rất băn khoăn.
Vừa rồi cùng Vân Khuynh lôi kéo, hắn đã biết Vân Khuynh không có võ công, mà hắn lại dùng thủ đoạn như vậy bắt nạt một người không có võ công...
Ách... Không thể trách hắn, ai bảo Vân Khuynh đánh hắn như vậy.
Thế nhưng, vừa rồi... Sao hắn lại, sao lại khinh bạc Khuynh Khuynh trên danh nghĩa là nhị tẩu của hắn???
“tam thiếu gia...”
Thấy hắn ngơ ngác phát lăng, Vân Khuynh bất đắc dĩ gọi thêm một tiếng.
Tần Vô Hạ nhíu nhíu mày, lui về phía sau một bước:
“Quyết định của ngươi, là đêm nay lưu lại, hay là sau đó chiếu cố ta???”
Vân Khuynh cắn cắn môi dưới, buông xuống ánh mắt, ngăn trở đường nhìn bất mãn của mình.
“Ta đương nhiên là chọn cái sau.”
Tần Vô Hạ bởi vì tâm sự nặng nề, cũng không còn tâm tư trêu cợt trả thù y, lập tức giải huyệt đạo:
“Khuynh Khuynh, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ngươi nói... Nếu không, ta nghiêm phạt, sẽ càng khó thừa thụ hơn so với hôm nay.”
Vân Khuynh sửa sang lại quần áo, Tần Vô Hạ này, thay đổi quá nhiều, y không muốn chọc hắn.
“Ta sẽ nhớ kỹ, tam thiếu gia.”
Tần Vô Hạ sắc mặt phức tạp, khoát tay áo:
“Được rồi, Khuynh Khuynh ngươi mau về đi, nếu không nhị ca lại nhắc tới...”
Ánh mắt Vân Khuynh cũng phức tạp vạn phần, liếc nhìn Tần Vô Hạ, nhấc chân rời đi.
Ra khỏi ‘Vãn Tình Lâu’, y hung hăng xoa xoa hai gò má, nói thầm:
“Đệ đệ của Vô Song thật nguy hiểm...”
Sau khi đi Vân Khuynh rời đi Tần Vô Hạ nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn rõ ràng là rất mệt, ý thức lại cự kỳ thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có.
Chẳng hiểu vì sao, trong đầu hắn luôn luôn thoáng hiện một màn hắn bị Khuynh Khuynh đẩy ngã xuống đất.
Tuy rằng vết thương khi đó rất đau, thế nhưng, khuôn mặt ôn nhu kia vẫn khiến hắn thất thần vài giây.
Khi đó hắn biết người nọ không phải có ý định tổn thương hắn, cũng là khi đó bắt đầu nghĩ người nọ giống một con tiểu mèo hoang phiền lòng.
Y là nhị tẩu của hắn, nhị tẩu...
Mặc kệ nó, mặc kệ y là ai, y vẫn là Khuynh Khuynh của hắn, là người chỉ có hắn mới được gọi Khuynh Khuynh.
Nhắm mắt lại, Tần Vô Hạ nỗ lực muốn ngủ, thế nhưng, xúc cảm mềm nhẵn lưu lại trên đầu lưỡi vẫn đang lưu lại trong lòng hắn.
Còn có giọt nước mắt kia —-
Là ngọt???
Nước mắt là ngọt sao??? Sau này hắn tìm một người thử xem...
Đây là đêm không ngủ của Tần Vô Hạ, cũng là một đêm không ngủ của Tần Vô Phong —-
Không có biện pháp, hắn thực sự lo lắng tam đệ nghịch ngợm của hắn ức hiếp Vân nhi.
Khi hắn nghe Long Kính nói Tần Vô Hạ hôn lên gò má Vân Khuynh, chén trà trong tay hắn trong nháy mắt bị hắn bóp nát.
Long Kính cẩn cẩn dực dực giải thích quá trình, thuận tiện nói giúp Tần Vô Hạ, tổng kết một câu, tam thiếu gia có lẽ là vì muốn trả thù nhị phu nhân...
Mặc kệ thế nào, tâm tình Tần Vô Phong, vẫn rất phức tạp.
Hắn không biết vì sao lưu ý Vân nhi như vậy, lẽ nào vì y là thê tử của Vô Song???
Thế nhưng, những khi nghĩ đến thân phận của Vân nhi, tâm của hắn liền rầu rĩ đau đớn.
Ở sâu trong nội tâm của hắn có một loại đáp án, thế nhưng, hắn không dám nghĩ, không dám chạm đến.
Tạm thời, Vân nhi chỉ là thê tử của Vô Song, tuy rằng gọi y là Vân nhi, thế nhưng đáy lòng hắn luôn luôn không quên thân phận của y.
Lấy thân phận đại ca, chiếu cố bọn họ bảo hộ bọn họ cũng tốt...
Tần Vô Phong ngồi một lúc lâu, mang theo tâm tư hỗn loạn phức tạp dấn thân vào bên trong công vụ...
Là vì Tần gia, là vì làm mình mệt mỏi, cũng là vì để hắn quên đi, để hắn không còn thời gian miên man suy nghĩ.
Trăng lên giữa trời, ánh đèn mờ nhạt, đêm tối vắng vẻ, bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong phản chiếu lên trên cửa sổ, cô tịch, thê lương.
Về phần Vân Khuynh, để Tần Vô Song đợi lâu như vậy, trong lòng Tần Vô Song đương nhiên khó chịu.
Huống hồ, Tần Vô Song còn muốn hỏi rõ ràng lúc hắn và Tần Vô Phong vừa đến, Tần Vô Hạ rốt cuộc làm gì y...
Vì sao... Nhìn qua giống như hôn môi...
Còn có, Vân Khuynh, vì sao muốn kiên trì băng bó cho Tần Vô Hạ, vì sao còn chi trì Tần Vô Hạ không cho hắn đi theo...
Lần đầu tiên đem bình dấm chua triệt để lật úp như thế, Tần Vô Song sao có thể đơn giản buông tha Vân Khuynh???