Đêm đen gió lớn, là thời cơ tốt để gây án.
Rời đại sảnh càng ngày càng xa, Vân Khuynh vội vã đi trên con đường đá nhỏ đột nhiên nghĩ đến câu trên.
Lúc này, liền cảm giác phía sau lạnh cả người.
Cước bộ của y liền nhanh hơn, thẳng đến khi gần đến nơi ở của y và Vô Song, y mới chậm rãi chậm lại cước bộ.
Sân lớn như vậy, chỉ có mấy người quen biết, còn lại là hoa cỏ cây cối, hồ nước núi giả, đến đêm, nhìn vào thực sự là vắng lặng âm trầm a.
Chờ sau đó, y nhất định phải xây dựng một nơi ở mỹ lệ, ấm áp, mà tất cả có bằng hữu đều có cơ hội đi.
Thả chậm cước bộ sau, tâm tình Vân Khuynh cũng thả lỏng không ít.
Mắt thấy sẽ đến nơi, y lại đột nhiên cứng đờ thân thể, thân thể rất nhanh chóng ẩn dấu đến chỗ tối.
Y lần thứ hai nhờ ánh trăng thò đầu ra ngoài nhìn, y không nhìn lầm...
Dĩ nhiên... Có kẻ trộm???
Đúng là đêm đen gió lớn giết người a... Ách, phi phi phi, cái gì đêm giết người, là đêm gây án. Dĩ nhiên thực sự có kẻ trộm tới cửa.
Vân Khuynh trong lòng tâm tư trăm chuyển, bàn tay trắng noãn như ngọc ở một bên lục lọi, xem có cái gì có thể dùng làm vũ khí, đáng tiếc ở chỗ này sờ soạng nửa ngày, chỉ mò lấy được hòn đá cứng rắn lạnh như băng.
Cũng đúng thôi, ở cái nơi nửa hoa viên nửa đường đi, thế nào sẽ có cái gì đặc biệt???
Vân Khuynh cẩn cẩn dực dực nhấc lên một hòn đá không nhỏ, nheo lại con mắt, thấy bóng dáng bạch sắc trên đầu tường thả người nhảy vào bên trong.
Tới!!!
Tâm Vân Khuynh đã nhảy lên tới cổ họng, ôm lấy hòn đá lớn hơn nắm tay một chút, nói lớn không lớn, nhưng là tuyệt đối không nhỏ, yên lặng chờ đối phương tới gần.
Y khẩn trương đến toát mồ hôi, đối phương nhìn qua có võ công, y lại không có võ, cho nên...
Vân Khuynh áng áng hòn đá trong tay —–
Y phải nhanh, ngoan, chuẩn, một kích tức trúng!!!
Đối phương không có một chút tự giác làm kẻ trộm, nhảy xuống đầu tường sau, dĩ nhiên đánh một cái ngáp tự nhiên đi về phía này.
Vân Khuynh nhíu mi, hình như có chỗ nào không đúng???
Lúc y còn chưa nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào, bóng dáng bạch sắc kia, đã chạy tới bên người y.
Bởi vì trong lòng diễn thử vô số lần, cho nên, cho dù y còn chưa ý thức đến, hòn đá trong tay y đã hướng về phía người nọ hung hăng đập xuống.
Người nọ rõ ràng có võ công, lại không biết vì sao không né, dĩ nhiên bị hòn đá kia đập vào giữa trán.
“Tê...”
Người nọ bị ném trúng, thân thủ nhanh nhẹn che lại vết thương, không ngừng đảo hút không khí.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Vân Khuynh máu đối phương chảy xuôi theo khe hở.
Y nhảy ra ngoài, nghĩa chính ngôn từ nói:
“Tiểu tặc đâu tới, chuyện tốt không làm, lại đi làm trộm cắp...”
Y còn chưa nói xong, đối phương liền giống như một trận gió, đi tới phía sau y, từ phía sau nửa ôm nửa giam lại y:
“Ngươi là ai???
Vì sao đánh lén ta???”
Thanh âm người nọ thanh thúy êm tai, có thể là bởi vì đau đớn, thanh âm của hắn cũng có chút run run.
Lúc khí thế thẳng tới trời cao ép hỏi Vân Khuynh, tay hắn đã không chút khách khí nắm lấy cổ Vân Khuynh.
Giống như là chỉ cần hắn nhẹ nhàng vặn một cái, cái cổ của Vân Khuynh sẽ ‘Răng rắc’ một tiếng.
Vân Khuynh lập tức lấy tay cạy mở bàn tay nắm lấy cổ y, lực đạo tay của đối phương lại rất lớn, y không thể mảy may lay động.
Trong đầu Vân Khuynh một mảnh hoảng loạn, hung hăng dùng chân sau dẫm lên chân đối phương, vừa lúc Vân Khuynh đi giày bó dưới đáy gót giầy có gai nhọn.
Đối phương lại một trận hút không khí, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, hổn hển nói:
“Ngươi một tiểu mèo hoang thích cào người...”
Nói xong, tay đối phương nắm chặt, Vân Khuynh hô hấp liền không thông.
Vân Khuynh cũng càng thêm hoảng loạn, bàn tay đang cạy ngón tay của đối phương buông ra, lung tung đẩy đầu người phía sau, không ngờ vừa lúc chạm đến vết thương bị hòn đá đập đến tiên huyết nhễ nhại của đối phương.
“Ô...”
Đối phương lần thứ hai gào thét, đại khái là lần này Vân Khuynh ra tay quá ngoan độc, người nọ đau nhức hô lên, hai tay buông ra Vân Khuynh đưa lên che mặt mình.
“Ngươi... Ngươi tiểu mèo hoang chết tiệt... Chờ ta có cơ hội, nhất định phải cắt sạch móng vuốt của ngươi...”
Cổ của Vân Khuynh đau đớn không ngớt, phỏng chừng là bị đối phương ghìm ra vết tích, nghe thấy đối phương âm ngoan nói, Vân Khuynh nghĩ, nhất định phải bắt tên tiểu tặc này, bằng không mình rơi vào tay hắn là xong.
Tâm tư nhất định, y liền nhào tới bên người đối phương, đánh thốc lên đối phương, kêu to:
“Bắt kẻ trộm, mọi người mau tới bắt kẻ trộm...”
Nam tử bị y đánh gục ngã trên trên mặt đất cái ót lại đụng tới hòn đá, nam tử nhe răng trợn mắt vừa che mặt vừa che cái ót.
“Ngươi này người điên... Ai là kẻ trộm...
Mau giúp ta đứng lên... Bằng không ta.... Ai u...”
Nam tử uy hiếp còn chưa dứt lời, Vân Khuynh đã đổ ập xuống lấy tiểu nắm tay đánh lên người hắn:
“Ta cho ngươi tới thâu đông tây... Ta cho ngươi gọi tiểu mèo hoang... Ta cho ngươi dám nói không buông tha ta...”
Nam tử hổn hển cố sức xoay người, dễ dàng đem Vân Khuynh đè xuống.
Dưới ánh trăng lờ mờ y có thể thấy khuôn mặt tuấn mỹ, đáng tiếc là trên khuôn mặt hoàn mỹ chảy xuôi vết máu.
Nam tử bắt lấy nắm tay Vân Khuynh áp chế ở hai bên, thần tình kinh khủng chửi bới:
“Ngươi người điên ở đâu chui ra... Dĩ nhiên đối đãi ta như vậy... Tê...”
Vân Khuynh lúc này đâu chịu ngoan ngoãn cho hắn chế trụ, vừa giãy dụa vừa kêu to:
“Người mau tới a ~~~ bắt kẻ trộm...”
Nam tử sắc mặt càng thêm âm trầm, bàn tay nhiễm máu bưng cái miệng của y:
“Ta mới không phải kẻ trộm... Không cho ngươi kêu, không được kêu cho ta!!!”