Tần Vô Song mấy người còn chưa ngồi được một lúc, Bạch Khuynh Vận liền tới cửa.
Hôm qua đã gặp qua thắng cảnh trăm hoa đua nở trong ‘Vô’ viện, hôm nay Bạch Khuynh Vận đã không còn kinh ngạc.
Chỉ là hôm qua sau khi trở về, hắn tâm tâm niệm niệm muốn biết Thiên Cơ đảo chủ kia rốt cuộc bộ dáng gì, cho nên vừa đến trong đình, không kịp chào hỏi Tần Vô Song, cũng không chú ý tới Vân Khuynh, hắn liền thẳng tắp nhìn vào Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ.
Trong ánh mắt hắn, tràn đầy hiếu kỳ, mang theo cực nóng chính hắn cũng không biết, đánh giá cẩn thận Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ.
Lông mi Liên Cừ tinh tế, sát biên giới lông mi, hơi cong lên, da trắng nõn hơn người thường, đôi mắt như nước, thanh lương thấu triệt, đường cong khuôn mặt rất ưu mỹ rất nhu hòa, nhìn qua tuấn mỹ dị thường.
Bạch Khuynh Vận nhìn hắn, trong lòng tâm tình trăm chuyển, tướng mạo Thiên Cơ đảo chủ này, quả nhiên là không khiến hắn thất vọng, hắn nhìn, có một loại cảm giác lo lắng kỳ dị...
Ánh mắt hắn khiến Liên Cừ nghĩ rất khó chịu, Liên Cừ hơi nhíu mày, cũng không mở miệng, thế nhưng con ngươi như nước của hắn trong nháy mắt lạnh xuống.
Bạch Khuynh Vận phát hiện, trên khuôn mặt khả ái lập tức treo lên dáng tươi cười thiên chân vô tà ( Vũ: hãn, giả nai kìa!!!):
“Mọi người nói quả nhiên đúng, Liên Cừ ca ca nhìn qua đích xác giống như thần tiên.”
Nói, vẻ mặt hắn nghịch ngợm để sát vào Liên Cừ, càng thêm cẩn thận đánh giá Liên Cừ.
Tiếp cận Liên Cừ, Bạch Khuynh Vận mới phát hiện, Liên Cừ người cũng như tên, trên người dĩ nhiên có một cỗ liên hương ( hương sen) nhàn nhạt, tươi mát dễ ngửi đến cực điểm.
Bạch Khuynh Vận như vậy khiến Liên Cừ có chút kinh ngạc, lẽ nào ánh mắt tràn đầy xâm lược vừa rồi, là hắn lỗi giác?
Tỉ mỉ nhìn nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Bạch Khuynh Vận, mắt to tròn tròn cùng môi anh đào khéo léo, thấy thế nào cũng là một hài tử khả ái. ( Vũ: ngao~~, tiểu Cừ nhà ta đã bị lừa 1 cách ngoạn mục…)
Quanh năm cư trú ở Thiên Cơ đảo, Liên Cừ bình thường cùng động vật thực vật gặp gỡ, tuy rằng rất thông minh, thế nhưng, giống muội muội kia của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng, trên thế giới này, còn rất nhiều người đơn thuần thiện lương.
Cho nên, hình dạng khả ái của Bạch Khuynh Vận, khiến hắn hơi thả lỏng cảnh giác.
“Vị này là Bạch gia thiếu chủ sao? Còn rất trẻ a...”
Liên Cừ cảm thán.
Không có biện pháp, ai bảo khuôn mặt của Bạch Khuynh Vận nhìn qua chỉ có mười ba mười bốn tuổi...
Tâm tình Tần Vô Song mấy ngày này rất tốt, hắn nghe xong Liên Cừ nói lập tức bật cười...
“Biểu ca, Khuynh Vận không nhỏ, chỉ nhỏ hơn ta 1 tuổi, lớn bằng Vô Hạ...”
Bạch Khuynh Vận dường như mới phát hiện Tần Vô Song tồn tại, nét mặt tiếu ý không giảm, ngọt ngào kêu lên:
“Tần nhị ca, nghe nói ngươi thành thân, ta lập tức tới tặng lễ...”
Ánh mắt quét đến Vân Khuynh, con mắt hắn sáng ngời, không có biện pháp, đầu năm nay ai không thích mỹ nhân???
“Vị này là Tần nhị tẩu đúng không, không biết Tần nhị ca đã nói về ta cho ngươi chưa, ta họ Bạch danh Khuynh Vận, là một tên tiểu thương nhân thương cảm hề hề, Tần nhị tẩu sau đó cần phải nhớ kỹ bảo Tần nhị ca chiếu cố ta nhiều một chút...”
“Khuynh Vận... Ngươi đường đường là hoàng thương chi gia được ngự phong, ngươi nếu như là tiểu thương nhân thương cảm hề hề, vậy thương nhân khác của Huỳnh Quang này, cũng sớm nên treo cổ tự sát...”
Tần Vô Song tự tiếu phi tiếu nói.
Hai người này đấu võ mồm Vân Khuynh không có nghe đi vào, y chỉ là nghe Bạch Khuynh Vận một ngụm Tần nhị tẩu thì khuôn mặt co quắp không ngớt...
Xưng hô của những người này, một người so với một người càng quái...
Nhị phu nhân... Được rồi, y tiếp thu!
Đệ muội... May là đổi thành Vân nhi...
Hiện tại, lại thêm một Tần nhị tẩu! Nhị tẩu nhị tẩu... Y muốn điên rồi, y rõ ràng là nam nhi...
Nguyên tưởng rằng rời khỏi Vân gia sẽ không còn ai coi y là nữ nhân, ai biết...
Tần gia những người này mặc kệ là chưa thấy qua mặt, hay là lần đầu gặp mặt, dĩ nhiên đều coi y là nữ nhân!!!
“Tần Vô Song.”
Thanh âm Vân Khuynh quá lớn, Tần Vô Song lại càng hoảng sợ, nghi hoặc nhìn y:
“Khuynh nhi? Làm sao vậy???”
Vân Khuynh càng nghe tiếng Tần nhị tẩu càng không cam lòng, nhất thời bất chấp người khác ở đây, tàn bạo nói với Tần Vô Song:
“Sau đó gặp người khác vậy nói trước ngươi là thê tử, miễn cho người khác luôn gọi tẩu tử đệ muội phu nhân gì gì đó.”
“Ách...”
Tần Vô Song sửng sốt, có chút dở khóc dở cười:
“Khuynh nhi... Vậy, vậy không tốt lắm...”
Vân Khuynh nghiêm mặt:
“Có cái gì không tốt? Người khác gọi ta là tẩu tử thì tốt???”
Bạch Khuynh Vận một bên nghe thật là buồn cười, cố ý kinh ngạc nói:
“Vậy ra Tần nhị ca là thê tử của Khuynh nhi a... Ta nghĩ sai rồi...”
Lúc Vân Khuynh bão nổi, hắn liền phát hiện Vân Khuynh là một nam tử, tuy rằng ngực kinh ngạc, nhưng hắn lúc này càng thích xem Tần Vô Song chê cười.
Tần Vô Song vốn không biết làm sao ứng phó với vấn đề lúc này của Vân Khuynh, Bạch Khuynh Vận vừa chen miệng, hắn lập tức hắc nghiêm mặt nhìn Bạch Khuynh Vận:
“Khuynh nhi, Khuynh nhi là cho ngươi kêu sao? Khuynh nhi là xưng hô độc hữu của ta, ngay cả đại ca cũng không thể kêu...
Khuynh Vận ngươi thành thành thật thật kêu Khuynh nhi là Vân ca ca đi!”
Bạch Khuynh Vận chớp chớp mắt, bất chấp Tần Vô Song mặt bao công, trực tiếp hướng Vân Khuynh khả ái kêu lên:
“Như vậy, Vân ca ca, Tần nhị ca đích thật là thê tử của ngươi đúng không???”
Tần Vô Song gầm nhẹ:
“Bạch, Khuynh, Vận.”
Bạch Khuynh Vận đào đào lỗ tai:
“Tần nhị ca, lỗ tai ta không có mao bệnh, cần kêu lớn tiếng như vậy sao???”
Kỳ thực vừa rồi nói để Tần Vô Song nói với người khác hắn là thê tử, chỉ là nhất thời tức giận, bất quá Vân Khuynh rất ít khi thấy Tần Vô Song hổn hển như thế, không khỏi phối hợp với Bạch Khuynh Vận, gật đầu:
“Đúng, Vô Song là thê tử của ta.”
Ở đây Liên Cừ niên linh lớn nhất, luôn luôn không để tâm với mấy chuyện vụn vặt, bị bọn họ ba người làm cho kinh ngạc không ngớt.
Bất quá, nếu như tiếp tục mặc kệ bọn hắn như vậy, phỏng chừng một hồi rất có thể sẽ đánh lên.
Liên Cừ ho nhẹ một tiếng, cắt đứt bọn họ:
“Vô Song và Vân Khuynh, đều là nam tử kết làm phu thê, xưng hô vốn là có chút phiền phức, bất quá, Vân Khuynh, trước mặt người nhà Tần gia, đương nhiên có thể xưng Vô Song là thê tử, thế nhưng đi ra ngoài bên ngoài, làm như vậy sẽ tổn hại đến uy danh ‘Ám hoàng’ của Vô Song.”
Nghe Liên Cừ vừa nói như thế, Vân Khuynh lập tức đỏ mặt:
“Ta... Chỉ là nói một câu mà thôi, không có thực sự muốn Vô Song làm như vậy.”
Liên Cừ cười gật đầu, Bạch Khuynh Vận bĩu môi, tiện nghi cho Tần Vô Song thú được Vân ca ca hiểu chuyện như thế.
Tần Vô Song còn lại là ở một bên lau mồ hôi, may là chỉ là nói có một chút mà thôi.... ( há há há)