Lúc Vân Khuynh tỉnh lại phát hiện chẳng biết từ bao giờ mình dĩ nhiên về tới trong phòng, còn ngủ ở trên giường.
Đầu có một chút đau nhức, y nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, vươn tay che trán, muốn mình dễ chịu hơn một chút.
Y vừa có động tác, liền lập tức kinh động Tần Vô Phong đang trông coi y.
“Vân nhi, ngươi tỉnh? Thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không???”
Vân Khuynh bị vấn đề liên tiếp của Tần Vô Phong hỏi đến đầu càng choáng váng: “Đại ca... Ta không sao, chỉ là hơi chút ngủ một hồi mà thôi... Được rồi, là đại ca đem ta từ trong hoa viên mang về đây sao???”
Tần Vô Phong lắc đầu: “Không phải ta, là Vô Hạ, Vân nhi, ngươi thực sự không có việc gì chứ???”
Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Đương nhiên không có, làm sao vậy??? Xảy ra chuyện gì sao???”
Tần Vô Phong ho nhẹ một tiếng, khắc chế tâm tình mừng như điên, mở miệng nói: “Ngươi vừa rồi ở hoa viên có chút cảm lạnh, còn có.... Vân nhi, ngươi có thai rồi.”
“...”
Bởi vì quá chấn kinh, Vân Khuynh thoáng cái ngẩn ngơ nhất thời không thể phản ứng.
Tần Vô Phong nói, trong con ngươi như sao lạnh có một chút vui sướng nhộn nhạo: “Vân nhi, chúng ta có hài tử rồi.”
“Hài... Hài tử???”
Sau khi Tần Vô Phong lặp lại lần nữa, Vân Khuynh rốt cục phản ứng tới.
Trong ánh mắt trong suốt của y thoáng cái cũng tràn đầy kinh hỉ.
Y vươn tay cầm lấy tay Tần Vô Phong: “Đại ca. Ngươi nói thật sao...”
Tần Vô Phong một tay nắm tay Vân Khuynh, một tay cách chăn bông vỗ về bụng Vân Khuynh: “Đương nhiên là sự thật... Vân nhi ở đây, có hài tử của chúng ta.”
“Hài tử... Ha hả, đại ca, cuối cùng cũng như nguyện rồi.”
Tần Vô Phong gật đầu, sau đó gọi Hồng Châu bưng dược tới.
Từ nhất khắc biết Vân Khuynh bị cảm lạnh bọn họ liền tiên dược, đồng thời vẫn giữ ấm, để Vân Khuynh tùy thời tỉnh lại có thể uống được.
Hồng Châu thường ngày đi theo bên người Liên Duyệt chăm sóc Hương Hương, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Vân Khuynh giúp Vân Khuynh làm một vài việc.
Tần Vô Phong phân phó không bao lâu, Hồng Châu liền bưng bát dược nóng hổi đến.
Tần Vô Phong nhận lấy dược trong tay nàng gật đầu nói: “Ngươi đi chỗ nương giúp chăm sóc Hương Hương đi, Vân nhi ở đây có ta là được rồi.”
Lúc này Vân Khuynh đã từ trên giường ngồi dậy, tựa ở đầu giường, nghe xong Tần Vô Phong nói y bất đắc dĩ cười cười: “Ta cũng không phải phế nhân, đâu cần các ngươi lúc nào cũng khắc khắc chăm sóc, chính ta cũng có thể chăm sóc mình mà.”
Nói, y vươn tay muốn nhận lấy bát dược trong tay Tần Vô Phong.
Thân thể Tần Vô Phong lung lay một chút, tránh thoát tay của Vân Khuynh: “Đúng, Vân nhi không phải phế nhân, thế nhưng Vân nhi là người có thai, vậy nên Vân nhi phải nghỉ ngơi cho tốt.
Dược này, ta đến là tốt rồi, Vân nhi cứ nằm đi.”
Vân Khuynh ho nhẹ một tiếng: “Hài tử hiện tại mới lớn bao nhiêu, căn bản là không có việc gì, hơn nữa, ta là trong bụng có hài tử, tay lại không sao, sao không cho ta tự làm.”
“Được rồi, đừng cãi cọ.”
Tần Vô Phong múc một thìa dược, đặt ở bên môi thổi thổi đưa tới bên môi Vân Khuynh: “Vân nhi có thể tự làm những việc này, thế nhưng đại ca càng thích giúp Vân nhi làm.”
Đôi mắt Tần Vô Phong đã mềm xuống hóa thành một bãi xuân thủy, mang theo ấm áp nhè nhẹ từng sợi chăm chú nhìn Vân Khuynh.
Chăm sóc Vân Khuynh mang thai, Tần Vô Phong là lành nghề nhất.
Lúc trước Vân Khuynh hoài Đại Bảo tiểu Bảo, Tần Vô Phong vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc y, có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Vậy nên Vân Khuynh lần này mang thai, Tần Vô Phong đem toàn bộ chuyện đều giao cho Tần Vô Song và Tần Vô Hạ, chuyên tâm làm bạn chăm sóc Vân Khuynh.
Tuy rằng Vân Khuynh cũng không cần chăm sóc khoa trương như vậy, nhưng là bọn hắn vẫn sợ Vân Khuynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Vô Song và Tần Vô Hạ mặc dù có chút bất mãn Tần Vô Phong có thể luôn luôn được gặp Vân Khuynh, thế nhưng ngẫm lại hài tử trong bụng Vân Khuynh là của Tần Vô Phong, liền thôi.
Lúc Liên Duyệt biết Vân Khuynh có thai, nàng vui vẻ vạn phần ôm Hương Hương đặng đặng đặng chạy đến chỗ Vân Khuynh, đắc ý dào dạt nói: “Ta đã nói mà, sao có thể chỉ có ba hài tử, này xem, bàn mạt chược đã gom đủ, tiểu Khuynh, ta hiện tại bắt đầu chờ mong đội bóng đá trong tương lai... Ha hả ha hả a, tiểu Khuynh ngươi phải nỗ lực nga.”
Nói xong một phen này, Liên Duyệt tâm tình rất tốt rời đi.
Lưu lại Vân Khuynh đen mặt ngồi ở chỗ kia, Tần Vô Phong ngồi ở bên cạnh Vân Khuynh nghe vậy có chút hiếu kỳ: “Vân nhi, bàn mạt chược là cái gì??? Đội bóng đá lại là cái gì???”
Năm xưa sau khi Vân Khuynh và Tần gia tam huynh đệ thành thân, Liên Duyệt nói với Tần Du Hàn sự thực nàng là người xuyên qua, Tần Du Hàn vốn là yêu thảm nàng, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, thế nhưng cũng có thể tiếp thu.
Thế nhưng, khi hắn biết Vân Khuynh kiếp trước là đệ đệ của nương tử hắn, đúng là kêu một cái phiền muộn.
Lúc nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh theo Tần Vô Phong bọn họ gọi hắn là đa, hắn không được tự nhiên muốn chết, vì sao Vân Khuynh gọi nương tử hắn là tỷ, nhưng lại gọi hắn là đa???
Lẽ nào trong lòng Vân Khuynh, cho rằng hắn không xứng làm tỷ phu của y sao???
Sau đó cảm tình của Tần Du Hàn đối với Vân Khuynh liền có chút phức tạp, hắn vừa muốn Vân Khuynh thừa nhận hắn là tỷ phu của y, lại không cam lòng ‘Con dâu’ của mình không cùng nhi tử của hắn gọi hắn là đa...
Phi thường phức tạp, thế nhưng sau khi quan hệ của Vân Khuynh và Liên Duyệt được công khai, Vân Khuynh liền kiên trì gọi Liên Duyệt là tỷ.
Tần Du Hàn giãy dụa hồi lâu, luôn mãi nhiều lần, cuối cùng hắn tình nguyện không làm đa đa của Tần Vô Phong ba người cũng không muốn không có nương tử.
Vậy nên hắn dứt khoát bỏ qua thân phận đa đa của Tần Vô Phong bọn họ, không hề coi Vân Khuynh là ‘Con dâu’, mà là đệ đệ, muốn Vân Khuynh đổi lại gọi hắn tỷ phu.
Lúc này không được tự nhiên chính là Tần gia tam huynh đệ, thế nhưng, qua thời gian dài cũng liền quen.
“Bàn mạt chược và đội bóng đá sao...”
Trên trán Vân Khuynh đổ mồ hôi lạnh, không biết phải giải thích cho Tần Vô Phong như thế nào.
Tần Vô Phong lấy tay chống cằm:
“Lại là thứ ở thế giới kia của ngươi và nương sao...
Thành thật mà nói Vân nhi, ta có chút đố kị tiểu bí mật giữa ngươi và nương, có chuyện cũ chỉ có các ngươi biết... Cũng thật đáng tiếc ta không thể tham gia vào kiếp trước của ngươi...”
Vân Khuynh giật mình mỉm cười: “Thực sự không có gì, mạt chược, là một loại trò chơi, gần giống với quân bài ta và nương dạy các ngươi, bình thường cần bốn người chơi, hiện tại chúng ta có Đại Bảo tiểu Bảo Hương Hương ba hài tử, cộng thêm hài tử trong bụng này, vừa lúc bốn người, vậy nên nương mới nói tụ thành bàn mạt chược.”
“Là như vậy sao, vậy đội bóng đá thì sao???”
Tần Vô Phong hầu như biến thân thành bảo bảo hiếu kỳ, vẫn truy vấn Vân Khuynh.
Vân Khuynh thở dài: “Bóng đá giống với xúc cúc của Huỳnh Quang chúng ta, chỉ là càng nghiêm mật một ít, quy tắc về cơ bản thì na ná như nhau.”
“Nga... Như vậy, Vân nhi, đội bóng đá bình thường có bao nhiêu người???”
“... Mười một người.”
Vân Khuynh nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ách... Ha ha ha ha.”
Tần Vô Phong dĩ nhiên nở nụ cười, còn là cười to, nhìn biểu tình vừa rồi của Vân Khuynh, hắn chỉ biết nương hắn nói không phải cái gì đứng đắn, lúc này nghe Vân Khuynh vừa giải thích, hắn lập tức vui vẻ.
“Hóa ra... Hóa ra nương là muốn Vân nhi sinh mười một hài tử... Ta nhất định sẽ nói cho Vô Song và Vô Hạ. Xem ra, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được...”
Vân Khuynh 囧 đầy mặt đỏ bừng, đáy lòng có chút phiền muộn mình vì sao lại thành thật nói cho Tần Vô Phong như vậy chứ.
Từ lúc y hoài hài tử của Tần Vô Phong, tâm tình Tần Vô Phong mỗi ngày đều như đèn lồng đỏ treo ở cao cao, cực kỳ vui vẻ, trước đây cái người cho tới bây giờ chưa từng cười, đã thành một câu chuyện xưa.
Bởi vì Tần Vô Phong hiện tại, rất dễ cười, không bao giờ là người chưa từng cười kia nữa.
Chuyện Vân Khuynh có thai, khiến cho toàn bộ Tần phủ kích động vui vẻ dị thường, mọi người có liên quan với Vân Khuynh càng là hài lòng.
Thượng Quan Nhược Vũ vừa lúc ngồi không yên trong Bách Hiểu Lâu ở Xích Yên quốc, biết được tin tức Vân Khuynh có thai, cũng lập tức lôi kéo ca ca chạy tới.
Đương nhiên, lúc tới, nàng sẽ không quên mời nhị ca Vân Hoán của Vân Khuynh, cùng với tảng băng của Yên Chi phường Xích Yên quốc.
Mà Hiên Viên Bất Kinh đang ở trong hoàng cung cũng có tâm tư bãi công đến Tần gia xem xét, thế nhưng quốc sự làm trọng, hắn chỉ có thể dùng bồ câu đưa tin cộng thêm ban cho vật phẩm vô số để biểu đạt chúc mừng và hắn vui sướng.
Hiên Viên Ly Thiên hai năm nay vẫn đuổi theo Vân Phàm, đáng tiếc Vân Phàm vẫn không muốn gặp hắn, hôm nay Vân Khuynh lần thứ hai mang thai, Vân Phàm nói vậy nhất định sẽ xuất hiện, Hiên Viên Ly Thiên liền sớm chạy tới Tần gia đi tìm Vân Khuynh nhờ nói giúp.
Mà Vân Khuynh, tuy rằng vẫn không có gặp qua chân diện mục của Vân Phàm, thế nhưng Vân Phàm vẫn gửi thư và lễ vật cho y, giữa hai người vẫn luôn duy trì liên hệ.
Ngoại trừ bọn họ, không thiếu được nhất, chính là Liên Cừ phải giữ thai đỡ đẻ cho Vân Khuynh, hơn nữa đám trẻ trong cô nhi viện và trường học thường thường cũng đến thăm Vân Khuynh một chút...
Vì vậy, toàn bộ Tần phủ, lại náo nhiệt lên.