Ngày thứ hai, bình minh, sau khi Vân Khuynh tỉnh lại, Tần Vô Phong và Tần Vô Song nói với y chuyện Vân Phàm, Vân Khuynh tuy rằng tiếc nuối không ngớt, thế nhưng cũng biết Vân Phàm hiện tại mạnh khỏe, y liền yên tâm.
Dù sao Vân Phàm đã nói với Tần Vô Phong và Tần Vô Song bọn họ còn có thể gặp lại, những lời này, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đồng dạng truyền lời cho Vân Khuynh.
Cứ như vậy, Vân Khuynh liền không cần lo lắng cho Vân Phàm, sau khi dùng bữa sáng, bọn họ liền lập tức đi xem tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đã được năm tháng, dáng vẻ nho nhỏ trổ mã càng thêm xinh xắn, thân thể tuy rằng không giống hài tử khác trắng trắng mập mạp, thế nhưng lại tinh tế trong sáng giống như một khối bảo ngọc tuyệt thế.
Cái môi nho nhỏ của y rất hồng, giống như được tô son, hai gò má cũng là đỏ bừng đáng yêu dị thường, đẹp nhất chính là đôi mắt ngập nước kia, vô luận từ góc độ nào đến xem đều là trong veo như nước, con ngươi quay tròn thương cảm hề hề lại đáng yêu không gì sánh được.
Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song mấy người, đã một đoạn thời gian dài không thấy tiểu Bảo, vừa nhìn liền yêu thương trong lòng.
Vân Khuynh càng ôm càng không muốn buông tay, chỉ muốn đem y hòa vào trong lòng.
“Tiểu Bảo, tiểu Bảo, gọi ba ba.”
Vân Khuynh vươn tay mềm nhẹ vỗ về khuôn mặt tiểu Bảo. Hơi hơi cong môi nhẹ nhàng nói với tiểu Bảo.
Bên người Vân Khuynh, là một người áo trắng, dung mạo người kia đẹp không giống như một nam tử, hắn mặc một thân y bào màu trắng, giày trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm.
Dạ Lạc Huyền.
Vẻ mặt của hắn là băng lãnh, thế nhưng, ở sâu trong đôi mắt hắn lại là ôn nhu chưa ai nhìn thấy.
Con mắt hắn vẫn dính trên người tiểu Bảo, nhìn tiểu oa nhi kia, oa oa mềm mại hầu như sắp đem tâm của hắn hòa tan.
Hắn thậm chí có chút đố kị Vân Khuynh hiện tại ôm tiểu Bảo, thế nhưng Vân Khuynh là người sinh tiểu Bảo, hắn tạm thời có thể chịu được.
Trong một đời của hắn, chưa từng gặp qua tiểu oa nhi giống như tiểu Bảo, chưa từng thấy qua người ôm hài tử ngây thơ chất phác.
Hắn nhìn thấy, tiếp xúc tất cả đều là đen thùi, đều là hắc ám khiến hắn chán ghét.
Tỷ như hiện tại hắn phải ở bên người Lộ Quan Ảnh.
Lộ Quan Ảnh là có danh thần y, là nhị sư bá trong Lưu Ly tiểu trúc, quyền cao chức trọng, thái độ làm người văn nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, là một người được tán thưởng là anh hùng hào kiệt, thế nhưng trong mắt Dạ Lạc Huyền, hắn cũng chỉ là một tên ngụy quân tử, một tên mặt người dạ thú mà thôi.
Mọi người chi biết hắn là đồ đệ của Lộ Quan Ảnh, lại không biết hắn là nhi tử của Lộ Quan Ảnh, càng là bị hắn ức hiếp độc chiếm, hắn vui sướng, hắn thờ ơ, hắn ôn nhu toàn bộ bị Lộ Quan Ảnh xóa sạch.
Trên thế giới này, không có cái gì có thể cho hắn ấm áp, thế nhưng tiểu Bảo xuất hiện, lại khiến hắn cảm thấy trên thế giới này vẫn còn ấm áp, còn có ánh nắng, cho nên hắn đặc biệt thích tiểu Bảo.
Hắn thỉnh cầu Lộ Quan Ảnh cho phép chăm sóc tiểu Bảo, còn muốn thu tiểu Bảo làm đồ đệ, Lộ Quan Ảnh đều đồng ý hết.
Trước khi Vân Khuynh mấy người đến, tiểu Bảo vẫn là một mình hắn chăm sóc, vẫn là oa oa của mình hắn, thế nhưng Vân Khuynh vừa tới liền đoạt đi tiểu Bảo, vậy nên hắn rất không vui, rất không thích Vân Khuynh.
Hắn cả người tản ra khí lạnh, không nói gì cự tuyệt sự tồn tại của Vân Khuynh, lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào tiểu Bảo.
Tần Vô Song cố ý vô tình đứng giữa bọn họ, nói với Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, tiểu Bảo hiện tại mới lớn một chút, sao có thể gọi ngươi ba ba... Chờ một chút đi, chờ tiểu Bảo lớn lên rồi nhất định dạy y để y gọi.”
Vân Khuynh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn tiểu Bảo, mở miệng nói:
“Ừm... Thế nhưng, biểu ca nói không thể mang tiểu Bảo về nhà...
Ai, Vô Song, đại ca, chúng ta nhất định phải mang Đại Bảo về...
Tiểu Bảo không thể lớn lên bên người chúng ta, chúng ta không thể nhìn chúng lớn lên, không thể dạy chúng bước đi, không thể dạy bọn hắn nói đã là tiếc nuối rất lớn, nếu là Đại Bảo không thể ở bên chúng ta...”
Thanh âm Vân Khuynh có chút nghẹn ngào, không nói tiếp nữa.
Y không muốn bỏ rơi hài tử, lần trước bỏ đi, y rất hối hận, y là cỡ nào mong muốn ở bên Đại Bảo tiểu Bảo.
Mỗi lần nghĩ đến Đại Bảo tiểu Bảo mở miệng nói tiếng đầu tiên không phải đa đa hoặc là ba ba, tâm của y sẽ rất đau rất đau, giống như bị vô số đôi tay siết chặt, khiến y ngay cả hô hấp cũng trở nên trắc trở.
Tần Vô Phong vươn tay đỡ lấy vai Vân Khuynh: “Vân nhi, không nên thương tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được Đại Bảo, đem Đại Bảo an toàn mang về, chúng ta tự mình nuôi hắn lớn, chờ thân thể tiểu Bảo tốt lên chúng ta liền đón y về...”
Vân Khuynh gật đầu: “Ừm... Đại Bảo, chúng ta phải nhanh cứu Đại Bảo.”
Sau khi Tần Vô Phong Tần Vô Song ôm qua tiểu Bảo, bọn họ liền đem tiểu Bảo giao cho Dạ Lạc Huyền muốn lên đường rời đi.
Tần Vô Hạ, Vân Hoán và Hồng Châu là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Bảo, cực kỳ yêu thích, Vân Khuynh vốn muốn để Hồng Châu lưu lại chăm sóc tiểu Bảo, nhưng Hồng Châu khăng khăng muốn theo y, vì vậy y liền thôi.
Vân Hoán biết bọn họ muốn đi ”Vô Gian luyện ngục”, tự nhiên muốn cùng đi với bọn họ, hỗ trợ ngày mai đoạt lại Đại Bảo.
Sau khi Tần Vô Hạ nhìn thấy tiểu Bảo, càng kiên định phải làm đa đa danh chính ngôn thuận của hài tử trong bụng Vân Khuynh hiện tại, vậy nên lúc này hài tử trong bụng Vân Khuynh là điều hắn chờ mong nhất.
Song song bọn họ xuất phát, Tần Du Hàn và Liên Duyệt bọn họ đồng dạng đã biết hành tung của Đại Bảo, cũng phái không ít người từ Tần gia xuất phát đi ‘Vô Gian luyện ngục’.
Dù sao kiến nhiều có thể cắn chết voi, tuy rằng Tần gia ba huynh đệ rất mạnh, nhưng trong ‘Vô Gian luyện ngục’, dù là cường giả cũng không thể liệu trước, quỷ dị dị thường, dù sao cẩn thận một chút vẫn hơn...
...
“Vực chủ, hắc bào tế tự đại nhân cho mời.”
Ngụy Quang Hàn trong tay vẫn đang ôm Đại Bảo, nghe thấy thủ hạ báo lại, đôi lông mày của hắn không tự chủ được cau lại, hừ lạnh một tiếng: “Hắn lúc nào thì chơi trò này, có việc không tự đến tìm ta, còn muốn ta đi tìm hắn???”
Ngụy Quang Hàn buông xuống đôi mắt, nhìn tiểu oa nhi, kiên định trả lời: “Có việc kêu hắn tự tới, không có việc thì thôi.”
Người nọ cảm thụ được hơi thở lạnh lẽo của Ngụy Quang Hàn, cấp tốc quỳ xuống:
“Vực chủ.... Hắc bào tế tự hắn.... Hắn nói hắn muốn tới cũng là lực bất tòng tâm, mong muốn ngươi đi tới chỗ người yêu ngài gặp hắn một mặt cuối cùng...
Chính là nơi lão vực chủ ngủ say.”
Ngụy Quang Hàn nghe vậy giật mình, trong lòng mọc lên một cỗ dự cảm cực kỳ không tốt.
Chết tiệt hắc bào tế tự, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, hắn làm cái gì...
Sao hắn lại ở chỗ sư phụ ngủ say???
Sao lại nói muốn hắn đi gặp mặt lần cuối, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???
Hắn đang đánh cái quỷ chủ ý gì???
Dưới đáy mắt âm lệ của Ngụy Quang Hàn lóe ra tia sáng tàn nhẫn, vô luận như thế nào, hắn nói muốn bảo trụ Ngụy Tư Minh liền nhất định sẽ bảo trụ Ngụy Tư Minh.
Nước đến đất chặn binh đến tướng ngăn, vô luận như thế nào đều sẽ bảo vệ hài tử trong lòng chu toàn.
Hắn muốn lấy tĩnh chế động, liền hướng về phía gặp mặt cuối cùng kia của hắc bào tế tự Ám Dạ, mau chân đến xem Ám Dạ rốt cuộc đang chơi trò gì.
Ôm Đại Bảo, Ngụy Quang Hàn đi qua tầng tầng bộ phận then chốt, đi tới nơi thấp nhất của ‘Vô Gian luyện ngục’ Huyết Trì.
Ở đó có một cái giường lớn dùng băng trăm năm không tan khắc thành, trên giường có chiếc lồng thủy tinh, nằm bên trong chính là sư phụ Chiến Thiên Y của hắn đã chết hơn hai trăm năm.
Chính là nam nhân khiến hắn xuyên qua đến thời không này, tại đây thời không nuôi lớn hắn, vừa là thầy vừa là bạn, người hắn coi là phụ thân nhưng lại yêu hắn.
Kỳ thực mỗi lần đối mặt với nam nhân này, tâm tình Ngụy Quang Hàn luôn luôn rất phức tạp, hắn kéo hắn đến thế giới này, hắn là vì cho Vân Khuynh sinh mệnh lần thứ hai mới chết đi.
Sư phụ hắn kỳ thực là một người rất chính nghĩa, rất lãnh ngạo, nói rất ít, nhưng có thể không nói một lời vì người hắn quan tâm mà làm hết thảy.
Hắn là người tốt nhất, thế nhưng Ngụy Quang Hàn ở hiện đại đã yêu Vân Khuynh trước, cho nên, hắn chỉ có thể nói xin lỗi.
Lúc Ngụy Quang Hàn đi tới nơi sư phụ hắn ngủ say, hắc bào tế tự cùng sư phụ hắn Chiến Thiên Y cùng nhau nằm trên giường khắc băng, áo choàng màu đen của hắn hầu như bị vết máu đỏ sậm hoàn toàn làm ướt, dòng máu ấm áp chảy xuôi khắp nơi trên giường lớn.
Ngụy Quang Hàn nhìn nhiều đã quen, thế nhưng ở trên giường lớn như bạch ngọc thấy nhiều máu như vậy, lại càng hoảng sợ.
Bàn tay hắn ôm Đại Bảo không ngừng siết chặt, hắn trừng mắt hắc bào tế tự Ám Dạ: “Ám Dạ, ngươi đang làm cái quỷ gì??? Tự sát??? Tự tử???”
Ám Dạ gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Quang Hàn, vì câu hỏi của hắn mà giật mình, sau đó, thở dài một tiếng: “Ngươi quả nhiên là biết...”
Ngụy Quang Hàn hừ lạnh:
“Biết cái gì, biết ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta đáp ứng giúp hắn sống lại là bởi vì thương hắn???
Hay là biết ngươi là tiểu nhi tử của tiền nhậm cảnh chủ Lưu Duyến ảo cảnh, vì hắn mà phủ thêm hắc bào, làm hắc bào tế tự???
Chỉ bởi vì một câu nói đùa của hắn nói dung mạo của ngươi thiên hạ ít có, nếu người khác thấy hắn sẽ đố kị, cho nên ngươi mới đem chính mình vĩnh viễn giấu trong y bào màu đen, không muốn lộ ra nửa thốn da thịt???”
Hắc bào tế tự Ám Dạ thở hốc vì kinh ngạc.
“Ngươi... Sao ngươi biết???”
Ngụy Quang Hàn ôm Đại Bảo đến gần hắn: “Ngươi hiện tại đang làm cái gì??? Ngươi nếu không cầm máu, liền thực sự sẽ chết.”
“Ngụy Quang Hàn.”
Hắc bào tế tự cấp tốc trấn định lại, trên khuôn mặt giấu trong y bào màu đen dường như mang theo dáng cười: “Ta muốn chính là tử vong.”