Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 231: Hạnh phúc của ba người




“Đối với những lời của Hiên Viên Bất Kinh, đại ca nghĩ như thế nào???”

Không có người ngoài, Tần Vô Song thu lại tâm tình, nghiêm túc hỏi Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong hơi trầm tư:

“Ta nghĩ có thể tin...

Hiên Viên Bất Kinh, thật là ca ca của Vân nhi. Kỳ thực lúc Vân nhi vừa đến Tần gia chúng ta, lúc ta tra thân phận của y, cũng đã có chút hoài nghi thân thế của y.”

Vân Khuynh nghe xong Tần Vô Phong và Tần Vô Song nói, cười khổ:

“Ta sống mười chín năm, chưa bao giờ hoài nghi thân thế của ta... Ai... Hiên Viên Bất Kinh có phải là thân ca ca của ta hay không, đã không quan trọng...

Dù sao, đại ca, Vô Song, đúng như lời các ngươi nói, ta hôm nay là người Tần gia, sao có thể làm người Hiên Viên gia???”

Tần Vô Song nhíu nhíu mày: “Thực sự là ông trời chọc ghẹo, Khuynh nhi là vì vừa khớp mới gả đến Tần gia chúng ta, đây đã là duyên phận, ta không hy vọng Khuynh nhi cũng có duyên phận của Huỳnh Quang hoàng tử... Như vậy sau đó, sẽ rất phiền phức.”

Tần Vô Phong lắc đầu, không có tiếp lời Tần Vô Song, mà là quay sang hỏi Vân Khuynh:

“Vân nhi, ngươi thực sự không muốn nhận thức ca ca Hiên Viên Bất Kinh kia sao, Hiên Viên Bất Kinh mấy năm nay cô độc bên ngoài, hình như cũng rất khổ cực...

Hơn nữa thái độ làm người của hắn chính trực, cùng với những người khác của Huỳnh Quang hoàng thất, rất không giống.”

Vân Khuynh lắc đầu: “Ta và Hiên Viên Bất Kinh đã kết bạn, hơn nữa cảm tình hôm nay cũng như huynh đệ, chúng ta nhận thức hay không, cũng không quan trọng, không phải sao???”

Tần Vô Phong ở khá gần Vân Khuynh, hắn vươn tay cầm tay Vân Khuynh:

“Không giống...

Vân nhi, thân nhân người nhà là thứ rất khó thay thế trong lòng ngươi, bằng hữu là bằng hữu, khác hẳn thân huynh đệ, cũng không có tình cảm vì cùng dòng máu giữa các thân nhân...

Về phần Hiên Viên gia, cùng với Tần gia, cũng không nhất định là gay go như vậy.

Nếu leo lên ngôi vị hoàng đế là thái tử hiện nay, hoặc là Hiên Viên Bất Kinh, như vậy, Hiên Viên gia và Tần gia hai nhà mới có thể tường an vô sự...

Hơn nữa, từ xưa đến nay, giữa các quốc gia khác nhau cũng có hòa thân, tuy rằng Hiên Viên gia và Tần gia vẫn tránh kết làm thân gia, nhưng nếu như Vân nhi thật là Huỳnh Quang thất hoàng tử, như vậy chuyện ngươi gả đến Tần gia chúng ta liền thành kết cục đã định...

Nói không chừng, Hiên Viên gia và Tần gia cũng có thể thực sự vì Vân nhi, mà thân cận với nhau.”

Tần Vô Phong nói, là chủ trương để Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh nhận nhau, ý tứ an ủi tương đối nhiều, Vân Khuynh nghe vào cũng thật có vài phần tâm động.

Kỳ thực Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh hai người, đều là người tương đối bơ vơ, nếu thực sự có thể gắn bó, làm thân huynh đệ cũng là chuyện tốt.

“Đại ca, Vô Song, chuyện này vẫn là để ta suy nghĩ kỹ đi...

Nhưng mà, đại ca, Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh, có phải thật không???”

Nghe xong vấn đề của Vân Khuynh, Tần Vô Song nhíu mày.

Vân Khuynh tuy nói là ngẫm lại, thế nhưng, hiện tại y đã bắt đầu không tự chủ được quan tâm Huỳnh Quang hoàng đế.

Xem ra, y và Hiên Viên Bất Kinh nhận nhau, đã là chuyện nhất định, có khác, cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Tần Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy, Khuynh nhi quên sao, từ năm ngoái, lúc Khuynh Vận đến Tần gia, Huỳnh Quang hoàng đế cũng đã sinh bệnh, đến tận bây giờ, bệnh của hắn, hẳn là càng ngày càng nặng...”

Vân Khuynh trong lòng sợ hãi, hơi nhíu mày lại, nghiêng đi khuôn mặt, thở dài một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không tự chủ được nổi lên vẻ lo lắng.

Tần Vô Song và Tần Vô Phong nhìn nhau, cũng không muốn thấy Vân Khuynh sầu lo như vậy.

Cuối cùng vẫn là Tần Vô Phong nắm tay Vân Khuynh mở miệng: “Vân nhi, ta và Vô Song nóng lòng gặp ngươi, một đường mệt nhọc đến tìm ngươi, hiện tại có chút mệt mỏi... Không bằng Vân nhi, theo chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Vân Khuynh giật mình mở miệng: “Vậy các ngươi chờ một chút, ta đi ra ngoài xếp cho cho các ngươi hai gian phòng...”

Vân Khuynh nói còn chưa dứt lời, Tần Vô Phong đã ôm lấy y đi về phía giường gỗ trong phòng trọ: “Không cần, chúng ta ở chỗ của ngươi nghỉ ngơi một chút là được.”

Tần Vô Song cũng gật đầu:

“Khuynh nhi, chúng ta vừa mới gặp lại, ta không muốn nhanh như vậy liền xa ngươi, cho dù là đi thuê phòng cũng không được...

Vậy nên, chúng ta trực tiếp nghỉ ngơi ở chỗ này là được rồi.”

Đang lúc nói chuyện, Tần Vô Phong đã ôm Vân Khuynh đến bên giường, Tần Vô Phong buông Vân Khuynh, tự cởi giày của mình.

Vân Khuynh trừng mắt nhìn, nhìn Tần Vô Phong, lại nhìn Tần Vô Song: “Cái này... Ta không mệt, hai người các ngươi nghỉ ngơi là được, thế nhưng, giường này có chút nhỏ, các ngươi hai người ngủ không được, để ta đi thuê thêm gian phòng cho các ngươi.”

Tần Vô Phong đã nằm lên giường, thuận lợi đem Vân Khuynh kéo vào trong lòng: “Không sao, chen chúc một chút là được.”

Vân Khuynh đột nhiên ngã sấp trong lòng hắn, còn chưa phản ứng đến, Tần Vô Song liền nằm úp sấp đến vai y mỉm cười nhìn y: “Đại ca nói rất đúng, không cần phiền phức như vậy, chen một chút là được... Cho dù Khuynh nhi không mệt, cũng phải ở lại cùng ta và đại ca.”

Vân Khuynh vẻ mặt kinh hoảng vô thố.

Này, hai người này là làm sao vậy???

Vốn là bởi vì y, hai người này không phải trở mặt thành thù, không phải căm thù lẫn nhau sao, hiện tại, thế nào lại nối thành đồng bọn như vậy???

Tần Vô Phong thân thể nằm sát vào trong, cũng đem Vân Khuynh ngã sấp trên người hắn kéo đến bên cạnh, Tần Vô Song thuận lợi cởi giày của hắn và Vân Khuynh, cùng nhau bò lên giường nằm.

Vân Khuynh còn đang bị vị trí thân thể thay đổi làm cho y đầu váng mắt hoa, Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người đã ôm y vào lòng.

Một người một tay vắt trước ngực y, một người một tay khoát lên lưng y.

Vân Khuynh cứng còng thân thể, trừng lớn hai mắt, một chút cũng không dám lộn xộn.

Ai tới nói cho y, đây rốt cuộc là chuyện gì???

Tình huống quỷ dị trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???

Vân Khuynh đáy lòng thấp thỏm bất an, nhất thời quên luôn chuyện Hiên Viên Bất Kinh và Huỳnh Quang hoàng đế, cũng không còn u buồn.

Chỉ là đối với trạng huống hiện nay của y và Tần Vô Song, Tần Vô Phong hai người, y cảm giác nghi hoặc không ngớt, đáy lòng mơ hồ có một ý nghĩ hiện lên...

Một ý nghĩ, y ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ...

Y không dám có ý nghĩ tham lam như vậy, bởi vì càng khát vọng điều không thể, lại càng dễ dàng không cam lòng, nhưng tình huống trước mắt này...

Tần Vô Song nhắm mắt lại, Tần Vô Phong vươn tay che đi con mắt Vân Khuynh: “Ngoan, không nên suy nghĩ nữa, cùng ta và Vô Song nghỉ ngơi một hồi.”

Vân Khuynh chỉ cảm thấy một đoàn hắc ám chắn trước mắt y, kỳ thực y vốn không mệt, thế nhưng bởi vì tay Tần Vô Phong che đi mắt y, y nhìn không thấy gì đó, mở to mắt cũng là phí công nên y liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Tần Vô Phong thẳng đến cảm giác được lông mi của y quét lên lòng bàn tay, mới buông tay xuống.

Khi đó Vân Khuynh đã thành thành thật thật nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm mắt lại, tâm lý và thân thể của Vân Khuynh, bất tri bất giác đều thả lỏng một ít, bởi vậy ý thức của y dần dần chìm vào trong bóng tối, cuối cùng là thực sự ngủ.

Trái lại là Tần Vô Phong vẫn mở to mắt, nghe thấy hô hấp nhỏ nhẹ của Vân Khuynh, Tần Vô Song nhắm mắt cũng mở mắt ra, nhìn Vân Khuynh bị hắn và Tần Vô Phong ôm vào trong ngực, khẽ cười một tiếng: “Còn nói mình không mệt, kết quả còn ngủ trước cả chúng ta.”

Trong con ngươi như hắc diệu thạch của Tần Vô Phong, lộ ra ôn nhu ấm ý nhè nhẹ, mở miệng nói:

“Vân nhi không giống chúng ta võ nghệ thâm hậu, sau khi rời khỏi chúng ta, tinh thần nhất định vẫn luôn buộc chặt rất uể oải, chắc hẳn là thấy chúng ta tường an vô sự mới bằng lòng yên tâm...

Y nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Tần Vô Song vươn một bàn tay khác, nhẹ nhàng nâng lên tóc dài màu mực của Vân Khuynh: “Ta thấy để y thành thật đối mặt với hiện thực, là một chuyện rất khó khăn.

Khuynh nhi gặp chuyện chỉ thích một người miên man suy nghĩ không nói ra, còn thích trốn tránh, làm một vài quyết định không phải quá tốt, ta nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng với y một lần.”

Tần Vô Phong thở dài một tiếng: “Nói rõ với y là chuyện nhất định, thế nhưng, ta nghĩ cho dù cần, cũng cần phải làm rõ thân thế của Vân nhi trước, nếu trong lúc nhất thời Vân nhi thay đổi quá nhiều tâm tư, ta sợ Vân nhi sẽ chịu không nổi.”

Tần Vô Song khẽ ân một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Giữa hắn và Tần Vô Phong, không thể nói rằng không có khúc mắc, nhưng vì Vân Khuynh, vì tình huynh đệ giữa bọn họ, tất cả mọi thứ đều bị bọn họ dứt bỏ, bởi vì không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của bọn họ.

Tần Vô Song giật giật Vân Khuynh, mặc dù có chút không công bằng, thế nhưng Tần Vô Phong cũng không phải cố ý, hơn nữa vì cứu hắn, Tần Vô Phong mới bị nhiễm phải cuồng ma chi chứng, huống hồ, Vân Khuynh đối với Tần Vô Phong cũng không phải là vô tình.

Hắn nếu không lùi một bước, hạnh phúc của ba người bọn họ sợ rằng sẽ bị hủy đi chỉ trong chốc lát.

Hắn thống khổ, Tần Vô Phong cũng tự trách áy náy thống khổ, Vân Khuynh càng khó xử bởi bọn họ gây chiến vì y, cho nên y mới chạy trốn...

Đây không phải là điều hắn muốn, tràng diện như vậy, hắn không hy vọng nhìn thấy.

Hắn mong muốn Tần Vô Phong vẫn là đại ca tự tin trong cảm nhận của hắn, hắn mong muốn Vân Khuynh vẫn là Vân Khuynh tự do vui sướng hắn yêu...

Nếu như phải lui một bước để có thể lấy về thứ hắn mong muốn, như vậy hắn liền lui bước.

Hơn nữa, lần này gặp lại Vân Khuynh, Tần Vô Song phát hiện, sau khi lui bước cũng có lạc thú của lui bước.

Lúc ở trước mặt Tần Vô Phong hôn Vân Khuynh hắn thấy biểu tình tức giận của Vân Khuynh, Vân Khuynh bị hắn và Tần Vô Phong ôm vào trong ngực ngủ vẻ mặt ngạc nhiên ngượng ngùng, đều là biểu tình trước đây hắn rất ít khi được thưởng thức đến, rất đáng yêu.

Ba người, nhất định cũng sẽ hạnh phúc, hạnh phúc của ba người, biết đâu lại càng nhiều so với hai người, huống hồ Tần Vô Phong là đại ca của hắn, cứ tiếp tục như vậy, biết đâu bởi vì yêu cùng một người, cảm tình huynh đệ của bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn cũng không chừng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song mang theo dáng cười thoải mái, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Tần Vô Phong cũng nhắm lại con mắt, một màn trước mắt này, tình cảnh này, chính là điều hắn hy vọng lúc trước, truy cầu lúc trước.

Hắn tin tưởng, có hắn và Tần Vô Song, Vân Khuynh nhất định sẽ càng thêm được yêu thương che chở, nhất định sẽ càng khiến y hạnh phúc, không để y phải chịu một chút ủy khuất.

Ba người trên một cái giường, mang theo tâm tình thản nhiên như nhau, say mộng ấm áp như nhau, cùng nhau tiến nhập vào trong giấc ngủ.

Hiên Viên Bất Kinh ở ngoài còn đang chờ đáp án của Vân Khuynh, trái lại bị người của Hiên Viên Liệt Thiên lấy đủ loại lý do đón về hoàng cung.

Vân Hoán và Vân Khuynh ở cùng một khách sạn bình dân, Long Liễm và Long Khiêm trở lại lĩnh phạt.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng không mang theo ảnh vệ khác, chỉ mang đến Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn của Bách Hiểu Lâu.

Vào lúc ăn khuya, Vân Hoán là lần đầu tiên quen biết Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn, ăn cơm cùng bọn họ, còn Vân Khuynh, Tần Vô Song và Tần Vô Phong ba người trong gian phòng kia lại không có đi ra.

Dưới đáy lòng Vân Hoán mơ hồ có chút sáng tỏ, nhưng tâm tình của hắn cũng không tốt, tương phản rất kém cỏi.

Hắn thậm chí hoài nghi, Vân Khuynh có thể là đồ chơi của ba huynh đệ Tần gia kia hay không...

Nếu quả thật là vậy, bất luận Tần gia ba vị công tử, là nhân vật khó lường đến thế nào, hắn cũng muốn đem Vân Khuynh cứu ra khỏi ma chưởng.