Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 218: Buông tay được không?




Vân Khuynh ngủ say trong một mảnh bóng tối, thời gian lặng lẽ trôi đi.

Chẳng biết qua bao lâu, có thể là dài như một đời, cũng có thể là ngắn như trong nháy mắt, Vân Khuynh rốt cục lại mơ hồ có chút ý thức.

Đến lúc y hoàn toàn có ý thức, dường như nghe thấy có người ghé vào lỗ tai y nói cái gì đó.

Thanh âm kia mang theo vài phần xa lạ, nhưng kỳ dị khiến cho y cảm thấy quen thuộc.

Hơi động đậy mí mắt, muốn mở mắt ra, nhưng con mắt lại như nặng nghìn cân.

Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, y nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó dường như y lại bị chuyển đến trong lòng người khác.

Cái ôm này có chút lạnh, tuy rằng tay người ôm y có chút run, thế nhưng lại ngoài ý muốn cho y vài phần cảm giác an tâm.

Sau đó là một mảnh ấm áp rơi xuống môi y, trong đầu Vân Khuynh hiện lên một tia linh quang, nhưng thế nào cũng không thể bắt lấy.

Một lát sau, Vân Khuynh cảm giác được người mình dường như là bị ôm bay lên.

Bay thật lâu sau y liền nghe thấy một trận thanh âm, thanh âm kia lớn đến dọa người, Vân Khuynh lại càng hoảng sợ, y không biết đó là thanh âm do cái gì sản sinh, chỉ cảm thấy thanh âm kia chấn động tai y đến tê dại.

Bọn họ không ngừng di động về phía âm thanh, thanh âm kia càng ngày càng lớn.

“Ngô...”

Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh càng thêm nhíu chặt, tiếng vang như vậy khiến y khó chịu không gì sánh được, y có chút tức giận muốn mở hai mắt, y hiện tại đã rất mệt, vì sao còn có người dẫn y đến địa phương có tiếng ồn lớn như vậy.

Bất chấp thân thể mệt mỏi rã rời, bất chấp mí mắt nặng nghìn cân, Vân Khuynh dùng sức, chậm rãi mở hai mắt.

Tối đen trước mắt từng chút từng chút xa rời y, mở mắt ra bỗng nhiên thấy, đó là bầu trời trong xanh.

Mây bạc phóng khoáng nhàn nhã bay trên bầu trời hơi hơi ửng lam, nhìn qua đẹp không gì sánh được.

Thế nhưng bầu trời sáng sủa có chút quá phận, ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến Vân Khuynh vừa mới tỉnh lại có chút không khỏe.

Y hơi nghiêng đầu, muốn tránh thoát ánh sáng chói lòa kia. Mà một động tác rất nhỏ này, lại khiến y nhìn thấy một mảnh tím sậm.

Y bào màu tím sậm trước mắt...

Trong ấn tượng, ở thế giới này, chỉ có một người dùng màu sắc này để lại cho y ấn tượng rõ ràng...

Vân Khuynh giật mình, ngẩng đầu.

Ánh vào mí mắt y, là một người toàn thân bọc trong y bào màu ý sẫm.

Người ăn mặc như vậy, ở trong nhận thức của Vân Khuynh, liền chỉ có một.

Đó là, Ngụy Quang Hàn???

Là người khiến y đau khổ yêu thương trong suốt một đời kia???

Nghĩ tới đây, Vân Khuynh hô hấp tắc nghẽn, thanh âm có chút run: “Ngươi... Ngươi là...”

Người nọ vươn tay gỡ nón xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị, lộ ra khuôn mặt Vân Khuynh vốn là xa lạ, nhưng lại cảm thấy quen thuộc.

Hắn rất tuấn mỹ, thế nhưng da hắn trắng bệch gần như trong suốt, môi hắn đỏ tươi giống như bất cứ lúc nào cũng nhiễm vết máu.

Dưới khóe mắt hắn, có một viên lệ chí màu son, dịu dàng muốn ngã, không phải Ngụy Quang Hàn thì là ai???

Đôi mắt màu đỏ như máu của Ngụy Quang Hàn chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khuynh: “Minh, ngươi không nhớ ta sao???”

Thân thể Vân Khuynh run lên: “Ra là Ngụy công tử... Ta nhớ kỹ, chúng ta dường như đã từng gặp mặt một lần.”

Trong đôi mắt đỏ như máu của Ngụy Quang Hàn chợt lóe lên tình tự rồi biến mất, rồi lại lập tức bị vài tia kinh hoảng thay thế.

Bàn tay hắn ôm Vân Khuynh lại có chút run, sau một khắc, hắn liền siết tay rất chặt: “Minh, ngươi không biết, khi ta thấy người kia muốn giết ngươi, trái tim của ta đều như ngừng đập, ta có thể nào nhìn người khác tổn thương ngươi ngay trước mắt ta... Làm sao bây giờ, Minh, ta muốn dẫn ngươi quay về ‘Vô Gian luyện ngục’, ngươi ở lại đây ta đều lo lắng ngươi, vừa rồi, nếu như không phải ta vừa lúc đụng tới, ngươi liền...”

Nói đến đây Ngụy Quang Hàn nghĩ có chút sợ hãi, không muốn nói ra khả năng kia, mà là có chút phẫn nộ chất vấn Vân Khuynh: “Tướng công Tần gia kia của ngươi đâu, vì sao hắn lại mặc ngươi đi tới loại tình trạng này??? Thân thể của ngươi rất suy yếu, hơn nữa...”

“Đủ rồi!!!”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh có chút vặn vẹo.

Vì sao trong giọng nói của Ngụy Quang Hàn lại hàm chứa nồng đậm quan tâm, vì sao trong đôi mắt đỏ như máu của hắn lại có thâm tình y chưa bao giờ gặp qua???

Người trước mắt này là ai???

Rốt cuộc có phải Ngụy Quang Hàn không???

Ngụy Quang Hàn không phải luôn luôn chán ghét y, còn cực độ khinh thường y thích nam nhân, thậm chí lần trước gặp nhau, hắn còn đang ghét bỏ thân thể khiếm khuyết của y...

Vì sao hiện tại lại như vậy???

Vân Khuynh bỗng nhiên đề cao thanh âm có chút đè xuống Ngụy Quang Hàn, Ngụy Quang Hàn giật mình: “Minh, ngươi...”

Vân Khuynh nghiêng mặt đi, né tránh ánh mắt khiến y không tự chủ được sản sinh phiền táo của Ngụy Quang Hàn, rầu rĩ hỏi: “Ngụy công tử, nơi này là nơi nào, sao ta lại ở cùng Ngụy công tử???”

Ngụy công tử???

Gân xanh trên trán Ngụy Quang Hàn nảy lên, hắn đời này, tuyệt không lãnh ngạo cô nhiên giống như đời trước, mà tính tình và tính nhẫn nại đời này của hắn đều là tương đương không tốt.

“Quang!!! Lạc Minh, ngươi trước đây không phải luôn luôn gọi Quang sao, gì mà Ngụy công tử, ta muốn ngươi gọi Quang!!!”

Đầu Vân Khuynh mơ hồ có chút đau nhức.

Y không biết người trước mắt này rốt cuộc đang chấp nhất cái gì, y rõ ràng đã nói y là Vân Khuynh, không phải Lạc Minh.

Vướng mắc thuộc về Lạc Minh và Ngụy Quang Hàn, đã là chuyện đời trước, hiện tại y là Vân Khuynh, chỉ là Vân Khuynh.

“Ngụy công tử, thứ cho tại hạ lặp lại lần nữa, tại hạ không phải Lạc Minh gì đó, tên tại hạ là Vân Khuynh... Mặt khác, tại hạ cùng với Ngụy công tử cũng chỉ là gặp nhau hai lần, Vân Khuynh sao có thể thân mật như vậy xưng hô Ngụy công tử??? Hôm nay Vân Khuynh nhờ có Ngụy công tử cứu giúp, ngày khác nếu có cơ hội Vân Khuynh nhất định sẽ trả lại gấp bội, hiện tại, còn thỉnh Ngụy công tử buông ta xuống trước.”

“Ngươi... Ngươi không phải nói ngươi yêu ta sao??? Vì sao trước đây lúc ta quay đầu lại, ngươi luôn luôn đứng ở sau lưng nhìn ta, hiện tại... Ngươi lại không chịu nhận thức ta??? Đời trước, chính là vì có tình yêu của ngươi chi trì, ta mới có thể... Chính là bởi vì ta biết vô luận như thế nào ngươi cũng sẽ yêu ta, đều sẽ chờ ta trở lại ôm ngươi, cho nên... Thế nhưng ngươi...”

Đề cập đến chuyện cũ, tâm tình của Vân Khuynh liền xấu đi.

Sắc mặt y cũng âm trầm xuống, có chút phiền muộn vì Ngụy Quang Hàn dây dưa.

Y vẫn như trước lưng đeo quá nhiều cảm tình y không mang nổi, chuyện với Ngụy Quang Hàn, ở đời trước là một trò cười, đến đời này lại có thể thế nào???

Tuy rằng đáy lòng y vẫn đang khát vọng ái tình, thế nhưng y đã có chút sợ cảm tình, cảm tình thứ này quá tổn thương người.

Lại còn là thương tổn không thấy máu, khiến tâm người ta, từ bên trong hỏng đến bên ngoài, vĩnh viễn không thể khép lại.

“Ngụy công tử, thỉnh không nên quên Vân Khuynh đã là người có gia thất, sao có thể ngôn ái với Ngụy công tử... Thỉnh Ngụy công tử buông.”

Vân Khuynh lần thứ hai lập lại khiến Ngụy Quang Hàn buông tha, Ngụy Quang Hàn vẫn cố chấp ôm y không chịu buông tay.

Ngụy Quang Hàn biết Vân Khuynh lúc này nhất định không chịu thừa nhận y là Lạc Minh, hắn liền không dây dưa nữa.

Hắn nhớ tới Lạc Minh đời trước yêu hắn, chỉ cần hắn đem chuyện bên người đều làm xong hết rồi đi tìm y, y nhất định sẽ lần nữa trở lại vòng tay hắn.

Hít một hơi thật sâu, Ngụy Quang Hàn ôm Vân Khuynh xoay người, Vân Khuynh lúc này mới chú ý tới bên người dĩ nhiên có một thác nước.

Dòng nước màu bạc từ đỉnh núi trút xuống, đánh lên mỏm đá, bắn ra bọt nước trong suốt xinh đẹp lại tráng lệ đến cực điểm.

Hóa ra thanh âm đinh tai nhức óc kia, là thanh âm thác nước đánh lên mỏm đá.

Vân Khuynh vào lúc vừa mới tỉnh lại quá khiếp sợ vì nhìn thấy Ngụy Quang Hàn, dĩ nhiên hiện tại mới chú ý tới những thứ này.

Ngụy Quang Hàn ôm y chậm rãi đến gần thác nước: “Hiện tại thân thể của Minh quá yếu, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không buông tay. Minh hiện tại theo ta đi lấy một thứ, lấy xong thứ đó ta liền mang Minh trở về... Được rồi, nếu như Minh đi theo ta, ta sẽ đưa cho Vân Khuynh một lễ vật...”

Nghe xong Ngụy Quang Hàn nói, Vân Khuynh thở dài một tiếng trong lòng.

Kỳ thực lễ vật của Ngụy Quang Hàn, y căn bản không muốn, thế nhưng, Ngụy Quang Hàn cũng có chút nói đúng, chính là thân thể hiện tại của y đích xác rất yếu.

Yếu đến mức căn bản không thể tự mình trở lại tìm Vân Hoán bọn họ, cho nên y chỉ có thể an tĩnh nhắm mắt lại, ngầm đồng ý đề nghị của Ngụy Quang Hàn.

Ngụy Quang Hàn thấy vậy cong môi cười cười, nhất thời khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị trở nên càng thêm tươi sáng.

Hắn ôm Vân Khuynh, dưới chân như nổi gió phi thân lên.

Hầu như là trong nháy mắt, lúc Vân Khuynh còn không phản ứng tới, bọn họ đã đi qua thác nước, hơn nữa trên người bọn họ không có chút xíu vệt nước.

Đối với những người võ công cao thâm của thế giới này, Vân Khuynh từ lâu đã thấy nhưng không thể trách, hôm nay nhìn thấy Ngụy Quang Hàn thân thủ cao minh như thế, y một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là dưới đáy lòng thoáng thẹn thùng một trận, y và Ngụy Quang Hàn, đều là người hiện đại, vì sao võ công của Ngụy Quang Hàn cao như thế, mà y...

Sau khi đi qua thác nước Vân Khuynh mới biết đằng sau thác nước, đúng là che giấu một cái hang động.

Trong hang một mảnh đen thùi, lấy thị lực của Vân Khuynh, tự nhiên cái gì cũng nhìn không thấy, y lặng im không nói.

Ngụy Quang Hàn ôm y quẹo trái quẹo phải, không biết đi đến bao xa mới ngừng lại, sau khi đến nơi hắn như thở dài nói: “Tới rồi.”

Nói xong hắn móc ra một viên dạ minh châu ở trong lòng, trong nháy mắt, toàn bộ hang động đều sáng lên.

Vân Khuynh phát hiện trước mắt hai người bọn họ có một bài vị, ở một bên còn có ghế đá bàn đá.

Ngụy Quang Hàn cẩn thận đặt Vân Khuynh lên chiếc ghế đá ở một bên, quỳ lạy bài vị ba cái, ầm ầm một tiếng, bài vị kia liền chuyển mình biến mất.

Trước mắt đổi thành hai thanh kiếm, một thanh toàn thân đỏ đậm, một thanh toàn thân trắng bạc, hai thanh kiếm lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng chói lòa, tia sáng nhỏ vụn chiếu lên trên tường hang động, dĩ nhiên phi thường xinh đẹp.

Ngụy Quang Hàn một lần nữa đứng lên, nói với Vân Khuynh: “Vị võ lâm minh chủ đầu tiên trên giang hồ, Chiến Thiên Y, là sư phụ ta, bộ phận then chốt ở đây, chỉ có hai trăm năm sau tức là ngày hôm nay mới mở ra, mà Xích Huyết Kiếm, chính là lễ vật hắn lưu cho ta.”

Nói rồi hắn tiến lên, gỡ xuống thanh kiếm toàn thân đỏ đậm, vặn lên chỗ chuôi kiếm, từ bên trong lấy ra một chiếc khăn lụa màu vàng kim: “Đây là ‘Kình Thiên Kiếm Phổ’ người ta xua như xua vịt.”

Ngụy Quang Hàn nói xong nhẹ nhàng cười, hai tay siết chặt, khăn lụa màu vàng dĩ nhiên bùng cháy trong tay hắn.

“Ngươi...”

Vân Khuynh nhìn hắn có chút ngạc nhiên cách làm của hắn.

Nhưng y càng kinh ngạc chính là thân phận của Ngụy Quang Hàn.

Chiến Thiên Y là người từ hai trăm năm trước, Ngụy Quang Hàn sao có thể là đồ đệ của Chiến Thiên Y???

Vân Khuynh còn không kịp nghĩ tới, sau một khắc liền thấy Ngụy Quang Hàn lấy tay xoa lên Xích Huyết Kiếm, Xích Huyết Kiếm cắt ngón tay hắn, giọt máu đỏ tươi lập tức nhập vào trong thân Xích Huyết Kiếm.

Trường kiếm màu đỏ thẫm run run một trận, thoát khỏi bàn tay Ngụy Quang Hàn, xoay tròn vài vòng trong không trung rồi đinh linh một tiếng, thẳng tắp đâm về phía Ngụy Quang Hàn.

“Quang!!!”

Vân Khuynh hô hấp ngừng lại, ý nghĩ trống rỗng, hét lớn.

Lúc này y thậm chí bất chấp thân thể của mình suy yếu bất kham, kích động đỡ ghế đá đứng lên.

Nếu như Ngụy Quang Hàn chết ở trước mặt y... Y...

Nhưng sau một khắc, tràng diện máu tươi ba thước trong tưởng tượng của Vân Khuynh không hề xuất hiện, Xích Huyết Kiếm trong ánh mắt kinh ngạc của y, dĩ nhiên hóa thành tia sáng đỏ như máu, biến mất trong thân thể Ngụy Quang Hàn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vân Khuynh ngơ ngác nhìn Ngụy Quang Hàn hoàn hảo vô khuyết, ra một thân mồ hôi lạnh, trực giác nếu nhìn Ngụy Quang Hàn chết ở trước mặt y, vậy cũng giống như y lại trải qua một hồi sinh tử.

Xích Huyết Kiếm không hổ là bảo kiếm, dĩ nhiên còn có thể kết hợp một thể với người.

Ngụy Quang Hàn chậm rãi xoay người, mỉm cười mà đứng, phi thường hài lòng nhìn Vân Khuynh: “Minh, ngươi rốt cục lần thứ hai gọi ta.”

Vân Khuynh ngẩn ra, đầu ngón tay hơi hơi run lên.

Vậy ra...

Y vẫn không thể quên, lẽ nào y vẫn chưa buông tay sao???