Vân Khuynh giải cổ, Liên Duyệt tự nhiên là muốn ở bên cạnh. Rất xa, xuyên qua cửa sổ liền thấy bóng dáng Tần Vô Song và Tần Vô Phong, Liên Duyệt nói với Liên Cừ: “Tiểu Cừ, hai người bọn họ...” Liên Cừ cũng nâng tay nhìn về phía hai người nghiêm mặt đi song song nhau, lắc đầu: “Bọn họ là bởi vì lo lắng Vân Khuynh mới đến nơi đây, nếu tới, tự nhiên sẽ không làm chuyện khiến Vân Khuynh khó xử, chỉ là, ta sợ bọn họ oán khí tích luỹ lâu ngày, sau đó bạo phát sẽ càng thêm khó kết thúc.” Liên Duyệt thở dài một tiếng: “Hai người này, đều rất bướng bỉnh, hiện tại ta thật hối hận để Vô Song vừa mới trở về liền biết chuyện này... Kỳ thực, sau khi sinh hạ hài tử rồi biết sau cũng tốt.” Liên Cừ thu hồi ánh mắt, đi tới bên giường, nhìn Vân Khuynh vì dược vật mà lâm vào ngủ say, hắn thoáng trầm tư một chút, nói với Liên Duyệt: “Cô cô, ngươi đi gọi bọn họ vào đi.” Tần Vô Phong và Tần Vô Song nhiều ngày không gặp Vân Khuynh, liếc mắt nhìn lên, Liên Cừ chỉ biết bọn họ đều là tương tư quá sâu, đối với Vân Khuynh lo âu không ngớt. Dù sao lúc này Vân Khuynh hôn mê, cũng nên để cho bọn họ giải khổ tương tư. Sau khi ăn ‘Tỏa tình thảo’, trong lòng Liên Cừ, cho rằng chính mình kiếp này vô duyên với tình ái, đối với ái tình không thể chạm đến, trong lòng hắn ôm vài phần kính nể khó hiểu. Được Liên Cừ cho phép, Liên Duyệt tự nhiên thật cao hứng, chạy nhanh đến ngoài cửa, vẫy tay với hai nhi tử: “Tiểu Phong, tiểu Song. Tiểu Cừ sắp bắt đầu rồi, các ngươi vào đi.” Tần Vô Song nghe Liên Duyệt nói lập tức nhấc chân đi vào, Tần Vô Phong đi ở phía sau, cước bộ lại rất chậm, dường như đang cố gắng duy trì khoảng cách với Tần Vô Song. Hai người đi vào buồng trong, nhìn thấy Vân Khuynh vài ngày không gặp, không khỏi có chút kích động. Song song với kích động, cả hai đều nhăn lại mày kiếm, Vân Khuynh nhìn qua gầy đi không ít, thế nhưng may mắn khí sắc nhìn qua vẫn không tệ. Lúc ánh mắt chuyển đến độ cao của bụng y, Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều thầm giật mình. Ngoài thầm giật mình, cũng càng thêm lo lắng cổ độc trong cơ thể Vân Khuynh. Để thuận tiện, Liên Cừ đặt một bàn tròn nhỏ ở bên giường Vân Khuynh, mặt trên bày một bát nước trong, một viên hạt châu đen sì bóng loáng, còn có một bát chất lỏng hơi phiếm lam. Con mắt Liên Cừ còn đặt trên người Vân Khuynh, nói với mấy người phía sau: “Các ngươi ai đến đây đỡ Vân Khuynh ngồi dậy.” Hắn vừa dứt lời, Tần Vô Song một cái lắc mình đi đến bên giường Vân Khuynh, nửa ngồi ở trên giường, đỡ thân thể mềm nhũn của Vân Khuynh, để Vân Khuynh dựa lên người hắn. Kéo chặt khoảng cách, Tần Vô Song cũng nhìn Vân Khuynh càng rõ. Mặt mày Vân Khuynh đã giãn ra, vẻ mặt bình thản, một đôi môi đỏ ửng hơi hơi mở, hô hấp đều đều. Tuy rằng gầy đi, thế nhưng Liên Cừ đích xác chiếu cố Vân Khuynh rất tốt. Tần Vô Phong như trước đứng ở phía sau Liên Cừ, hắn cũng không ngại lúc này Tần Vô Song và Vân Khuynh thân cận, hắn chỉ quan tâm Vân Khuynh hiện tại khỏe mạnh, Liên Cừ có thể thuận lợi giải cổ độc. Liên Cừ hơi nhấc lên áo bông trên người Vân Khuynh, kéo ra cổ tay nhỏ gầy của y, lại dùng sức xé mở ống tay áo y, liên tục xé đến vai, một cánh tay trắng noãn nhỏ gầy, liền trần trụi bại lộ trong mắt năm người trong phòng. Liên Cừ liếc nhìn Tần Vô Song, cũng không có xoay người, mà đưa tay duỗi ra phía sau: “Tiểu đồng, dược.” Vừa mới vào cửa không bao lâu, trên tay tiểu đồng còn đang bưng chén thuốc đen thùi bốc lên hơi nóng, lập tức đem chén thuốc đưa cho Liên Cừ. Liên Cừ ra hiệu cho Tần Vô Song hơi mở cằm Vân Khuynh, dùng thìa đem dược từng chút từng chút đưa vào trong miệng Vân Khuynh. Tự nhiên có một chút tràn ra, tiểu đồng thấy vậy lập tức đem khăn đưa cho Tần Vô Song, Tần Vô Song động tác mềm nhẹ lau đi vết dược. Non nửa chén thuốc, lập tức thấy đáy. Liên Cừ xoay người, buông chén thuốc, đem tị độc châu ở trên bàn tròn thả vào bát nước trong, trong nước phát sinh oạch một tiếng vang, bốc lên ngùn ngụt khói trắng, bát nước vốn là trong suốt lập tức biến thành màu xanh tím. “Này...” Liên Duyệt có chút hiếu kỳ muốn mở miệng đặt câu hỏi. Chỉ là nàng còn chưa hỏi ra, Liên Cừ đã giải thích cho nàng: “Tị độc châu, phương pháp của tị độc châu chính là lấy độc trị độc, tị độc châu độc hơn so với bất cứ độc dược bình thường nào...” Hắn nói, đem chất lỏng dùng lam ngân hoa nghiền ra trong chén còn lại đổ vào trong nước màu xanh tím. Trong nước lại sôi trào một trận, một cỗ mùi thơm kỳ dị, hỗn hợp với vị gay mũi khó có thể nói rõ lan rộng trong không khí. Liên Cừ cầm khăn sạch đặt ở một bên, cẩn thận thấm lấy nước thuốc trong bát, chà lên cánh tay bại lộ trong không khí của Vân Khuynh. Một cánh tay mảnh khảnh, rất nhanh đã bị chà ướt. Liên Cừ không dính nửa phần nước thuốc, cánh tay Vân Khuynh bị chà nước thuốc trong nháy mắt biến thành xanh tím, sưng lên. Tần Vô Song ở gần nhất, nhìn rõ nhất, hắn nhịn không được mở miệng kêu lên: “Biểu ca...” Hắn đã phát hiện Vân Khuynh trong lòng cấp tốc nhíu mày, thân thể cũng run run lợi hại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia cũng chậm rãi tái nhợt, mặt trên đầy vẻ thống khổ, cánh tay bị chà nước thuốc đã xanh tím sưng lên nhìn không ra dáng dấp vốn có, run rẩy trên diện rộng. Tần Vô Phong thấy vậy cũng không tự chủ bước dài về phía trước một bước, lông mày nhíu chặt, tâm bị nhấc lên, khẩn trương không gì sánh được, chỉ hận mình không phải cánh tay kia của Vân Khuynh. Liên Cừ lắc đầu, không có mở miệng, chỉ là cầm chén nước thuốc chà trên cánh tay Vân Khuynh, đặt ở phía dưới cổ tay Vân Khuynh. Cho dù bị uy dược hôn mê, Vân Khuynh vẫn như trước càng ngày càng thống khổ. Đến cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y vặn vẹo, toàn bộ thân thể run run khó có thể kiềm chế, trên trán và trên người rậm rạp xuất hiện không ít mồ hôi lạnh. Cánh tay bị chà dược sau khi sưng đến trình độ khó có thể tưởng tượng, màu xanh tím chậm rãi rút đi, chậm rãi biến thành màu xanh thuần, lại từ màu xanh biến thành một mảnh băng lam lạnh lùng. Tâm tình mấy người ở đây đều phi thường khẩn trương, cổ độc quả nhiên phiền phức hơn độc thường nhiều. Vào lúc tâm tư mọi người đều ở trên người Vân Khuynh, Tần Vô Song và Tần Vô Phong đảo cũng quên khoảng cách giữa hai người, Tần Vô Phong cũng chậm rãi tới gần bên giường, kéo một cánh tay khác của Vân Khuynh, đem nội lực của mình chậm rãi đưa vào. Thân thể Vân Khuynh run run càng ngày càng lợi hại, y trong hôn mê đã khó có thể chịu được rên rỉ ra miệng. Thân thể vô ý thức cọ sát Tần Vô Song. Không biết qua bao lâu, thân thể Vân Khuynh gần như là đang tự nhảy bật lên, cánh tay phiếm màu băng lam lồi lên một góc, chậm rãi dao động xoay quanh trên cánh tay. Đôi mắt Liên Cừ sáng lên: “Chờ nói đi ra hủy diệt là được.” Lúc trước hắc bào tế tự, nể mặt Tần gia, để Vân Khuynh lựa chọn giữa sống và chết. Vân Khuynh chọn sống. Hắn liền cho Vân Khuynh một đường sinh cơ, chỉ là, đường sinh cơ này tương đương yếu ớt. Cổ độc của hắc bào tế tự đến từ Lưu Duyên ảo cảnh, sao có thể là ‘Tử ô cổ’ thô sơ thông thường? Đích xác, quan trọng nhất là, cổ trùng này, là ‘Tử ô cổ’, nhưng hết lần này tới lần khác không phải ‘Tử ô cổ’ bình thường. Triệu chứng và tác dụng của nó rất giống ‘Tử ô cổ’, nhưng chỉ dùng phương pháp giải ‘Tử ô cổ’ để giải cổ độc này, cũng là rất khó. Có lẽ, ở dưới đáy lòng, hắc bào tế tự đã không muốn lưu cho Vân Khuynh một cơ hội sống!!! Cổ trùng dao động trên cánh tay sưng tấy băng lam của Vân Khuynh, vào lúc đi tới cổ tay, nó cũng không phá da mà ra, mà là chậm rãi lại lui trở lại. Nơi nó đi qua màu băng lam lại rút đi vài phần, nó cũng không lui về chỗ khác trong thân thể Vân Khuynh, mà chỉ là dao động trên cánh tay, hút đi nước thuốc ngưng tụ thành màu băng lam. Mọi người không khó phát hiện, theo màu băng lam phai đi, cổ trùng dao động qua lại ở dưới da càng ngày càng lớn. Lẽ nào nó đang lớn lên? “Này...” Tần Vô Song và Tần Vô Phong nhìn nhau, nhìn tình hình này thấy thế nào cũng không giống như đang giải cổ độc, mà là như đang nuôi nấng cổ trùng trong cơ thể Vân Khuynh. Sắc mặt Liên Cừ thoáng cái trắng bệch. “Này... ‘Tử ô cổ’ này bị người động tay chân...” Bị người động tay chân? Trong đầu Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều là oanh một tiếng nổ tung, bọn họ không thể tiếp tục bảo trì lãnh tĩnh. Cả hai ép hỏi Liên Cừ: “Cái gì là động tay chân? Động cái gì, hiện tại thế nào, thân thể Khuynh nhi phải làm sao?” Trên khuôn mặt luôn luôn thanh nhã tuấn dật của Liên Cừ mang theo vẻ thống khổ, vươn tay che lại khuôn mặt: “Xin lỗi... Ta... Bất lực...” ‘Tử ô cổ’ này hiển nhiên là bị người uy đặc thù dược vật, tuy rằng hắn phối dược vật bức nó đi ra, nó cũng kiêng kỵ. Thế nhưng, chẳng hiểu ‘Tử ô cổ’ này rốt cuộc là thứ gì, tự thân dĩ nhiên có thể hút đi nước thuốc nó vốn e ngại này. Hiện nay trong đầu hắn cũng loạn thành một đoàn, hắn chân tay luống cuống, nghĩ không ra nửa phần biện pháp giải quyết. Hắn đau lòng gần như hít thở không thông, hai sinh mệnh, lẽ nào sẽ lặng yên không một tiếng động tiêu thất như vậy sao? Bất lực? Liên Duyệt nghe đến từ này, dưới chân một cái lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, may là tiểu đồng của Liên Cừ nhanh tay đỡ nàng. Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng là bị Liên Cừ bất lực làm cho kinh hoảng tại chỗ, không thể phản ứng. |