Vân Khuynh là bị cảm giác quặn đau nơi bụng mà giật mình tỉnh giấc.
Lúc tỉnh lại thân thể bủn rủn vô lực như trước, bên người cũng không có ai, chỉ có đau nhức khiến y khó có thể chịu được.
“Ô...”
Y gập lại thân thể, lấy tay che bụng, chăn bông đắp trên người y rơi xuống, lộ ra tấm lưng tuyết trắng tràn đầy vết tích.
“Vô Song....”
Y suy yếu kêu lên, trong phòng lại không có ai.
Từng đợt đau đớn đến từ nơi sâu nhất trong thân thể, khiến Vân Khuynh càng lúc càng kinh hoảng và bất an.
Vì sao lại như vậy???
Lẽ nào, là bởi vì lúc trước y cùng Vô Song hoan ái???
Vì sao lúc đó không có bất luận cái gì cảm giác, hiện tại lại đau như vậy.
Đau nhức khó có thể chịu được, mà đau đớn kia mang theo lây nhiễm cực lớn, từ bụng cấp tốc tràn ra toàn thân.
Vân Khuynh hầu như là đau nhức lăn lộn trên giường, trên trán của y tràn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc, run rẩy không ngừng.
“Vô Song... Vô Song....”
Loại tình huống này, ngoại trừ gọi tên Vô Song tạo cho mình một chút dũng khí ra, y cái gì cũng làm không được.
Lúc này y thực hận bản thân vô lực, ngoại trừ chịu đựng đau đớn, y không thể làm gì hơn.
Đau nhức đến khoảng nửa khắc ( 1 khắc = 15′), cái loại cảm giác toàn tâm đau đớn này dĩ nhiên chậm rãi rút đi.
Thân thể Vân Khuynh run rẩy thở dốc nằm ở trên giường, cảm giác đau đớn tàn dư trong thân thể khiến y sợ hãi.
Y chậm rãi nhắm mắt lại, che chở thật chặt phần bụng.
May là....
May là hài tử không sao.
May là y cảm giác được hài tử còn đang nằm ở trong bụng.
Y vốn là vô lực, trải qua một trận lăn qua lăn lại vừa rồi lại càng thêm suy yếu.
Hơi khép lại hai mắt, lông mi đen dày hình thành bóng ma dày đặc trên hai gò má trắng noản, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch gần như trong suốt, cái mũi xinh xắn hơi rung động, hô hấp rất nhỏ giống như là sắp biến mất.
Qua hồi lâu, Tần Vô Song mới chậm rãi trở về, gần như là hắn vừa mở cửa, Vân Khuynh liền tỉnh.
Y bỗng nhiên mở một đôi mắt uể oải mang theo lệ ngân, hơi chuyển động, thẳng tắp nhìn về phía Tần Vô Song, trong lòng rầu rĩ có chút nghẹn ngào.
Vừa rồi... Một mình, y sợ!!! Vô Song... Cuối cùng cũng đã trở về.
Tần Vô Song đóng cửa lại, xoay người thả nhẹ cước bộ, chậm rãi đi đến bên giường, lơ đãng trông thấy Vân Khuynh mở một đôi mắt thật to nhìn thẳng vào hắn.
Đáy mắt còn có may mắn và ủy khuất, cũng có lệ ý rõ ràng.
Hắn lại càng hoảng sợ, lập tức vài bước đi về phía trước, nâng dậy Vân Khuynh, nhấc lên chăn ôm Vân Khuynh vào lòng, lo lắng hỏi:
“Khuynh nhi??? Làm sao vậy???”
Vân Khuynh môi tái nhợt giật giật, muốn nói gì đó... Cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không có gì... Chỉ là gặp ác mộng, tỉnh lại xong không thấy ngươi... Có chút sợ.”
Tần Vô Song gắt gao ôm y:
“Xin lỗi, ta vừa ra ngoài.”
Vân Khuynh kéo lên nụ cười thanh linh:
“Không sao.”
Tay y vẫn chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Tần Vô Song, gắt gao nắm lấy quần áo hắn.
Vừa rồi, thực sự đáng sợ rất đáng sợ...
Thế nhưng, phải nói cho Vô Song thế nào???
Vô Song lúc trước bắt mạch cho y, ngoại trừ hỉ mạch, tình huống khác đều bình thường, y nếu là nói ra, chỉ sợ khiến Vô Song lo lắng.
Thế nhưng, không nói...
Lỡ như có chuyện, vậy phải làm thế nào???
Vân Khuynh lại nghĩ tới hắc bào tế tự, lựa chọn sống hay chết!!!
Y chọn sống, nhưng người nọ rốt cuộc có buông tha y hay không???
Mím mím môi, tuy rằng không dự định nói ra đau đớn vừa rồi, thế nhưng y vẫn phải nói cho Vô Song về chuyện hắc bào tế tự.