Lúc Tần Vô Phong đến ‘Phù phong các’, Tần Vô Song vẫn đang ôm Vân Khuynh ngồi ở trên giường.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Vô Song nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Vân Khuynh, nhấc tay buông thả màn giường, mở miệng nói:
“Tiến đến.”
Vừa dứt lời, cửa liền mở, bóng dáng đen huyền của Tần Vô Phong chậm rãi đi đến.
Đôi mắt Tần Vô Song sáng ngời, xốc lên màn giường vừa buông xuống, thân thiết quan sát Tần Vô Phong:
“Đại ca!!!
Ta biết ngươi chắc chắn không có việc gì, Ngụy Quang Hàn kia đâu, có phải đã chân chính đi gặp Diêm La???”
Vân Khuynh bị Tần Vô Song ôm vào trong ngực, nghe đến đây, tâm dĩ nhiên không thể khống chế đau đớn.
Dù sao đã từng yêu người kia như vậy...
“Không.”
Tần Vô Phong nói, giống như cứu rỗi, đem tâm của Vân Khuynh, từ trong băng lãnh đau xót kéo lại.
Vân Khuynh bỗng nhiên nâng mi nhìn về phía Tần Vô Phong, lại phát hiện đường nhìn lợi hại lạnh lùng của hắn đang gắt gao tập trung nhìn y.
Trong lòng y hoảng hốt, dĩ nhiên đã quên dời đi ánh mắt.
Nhìn thấy kinh hoảng và hơi chút thả lỏng trong ánh mắt Vân Khuynh, tâm Tần Vô Phong chậm rãi siết chặt.
Giữa Ngụy Quang Hàn và Vân Khuynh, tuyệt đối không phải đơn giản như bọn hắn thấy...
Không biết nhị đệ hắn...
Đường nhìn của hắn chuyển hướng Tần Vô Song, sắc mặt Tần Vô Song cũng không có dị thường, xem ra là không phát hiện...
Tần Vô Phong thở dài một tiếng, không biết dính dáng giữa Vân Khuynh và Ngụy Quang Hàn, đối với Tần Vô Song mà nói, rốt cuộc là tốt, hay là xấu đây???
Vân Khuynh buông xuống mi mắt, trốn tránh vẻ bi thương trong đôi mắt Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của y hơi buông xuống mang theo vài phần tái nhợt, đôi môi non hồng có chút sưng, vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra.
Tóc của y vẫn đang rối tung, cả người cuộn tròn trong chăn bông, chui vào trong lòng Tần Vô Song.
Đáy lòng Tần Vô Phong chậm chạp đau nhức, một tấc một tấc đau đớn.
Vân nhi, vì sao chỉ ở trong lòng người khác, trong lòng Ngụy Quang Hàn, trong lòng Tần Vô Song, nhưng duy độc không ở trong lòng hắn.
Có chút phát giác quỷ dị giữa Tần Vô Phong và Vân Khuynh, tâm Tần Vô Song bắt đầu trầm xuống, cảm giác đố kị như ác mộng, từ đáy lòng lần nữa dấy lên.
Vì sao Ngụy Quang Hàn đối đãi Vân Khuynh như vậy hắn đều có thể tha thứ, mà đối với đại ca, chỉ là một thoáng bất đồng với Vân Khuynh, hắn lại không thể tiếp thụ???
Lẽ nào, là bởi vì đối phương là đại ca mình luôn luôn kính trọng, luôn luôn không thể đuổi kịp, cho nên hắn mới bất an, không có tự tin sao???
Vô hạn phỏng đoán, vô hạn tình tự tràn lan trong lòng ba người.
Tần Vô Song chỉ thấy được ca ca ưu tú, nhưng không thấy áp lực Tần Vô Phong gánh vác, cũng không biết Tần Vô gánh lấy tịch mịch.
Tần Vô Phong chỉ thấy đệ đệ của mình, có thể không hề cố kỵ ôm ấp Vân Khuynh là cỡ nào hạnh phúc, lại không biết Tần Vô Song luôn luôn kiên cường tự tin, bị tình ái dằn vặt bất an khủng hoảng đến cỡ nào.
Vân Khuynh còn lại là tâm loạn như ma, y yêu Tần Vô Song là chuyện không thể nghi ngờ, thế nhưng y vẫn luyến tiếc Ngụy Quang Hàn chết đi...
Hơn nữa, Tần Vô Phong hẳn là, cũng nhìn ra Ngụy Quang Hàn bất đồng đối với y...
Cộng thêm lúc trước hai người huynh đệ này đều thấy y khỏa thân bọc trong chăn bông, bị ôm ở trong lòng Ngụy Quang Hàn —
Y không thể suy đoán huynh đệ hai người này, rốt cuộc là cư xử ra sao đối với sự kiện kia.
Cho nên, y cũng thấp thỏm bất an.
Trầm mặc không tiếng động lan tràn giữa ba người, Tần Vô Phong gian nan thu hồi đường nhìn đặt ở trên người Vân Khuynh, quay về phía Tần Vô Song và Vân Khuynh ngập ngừng nói:
“Ta tới nơi này, chỉ là muốn nói một tiếng với các ngươi, ta đã trở về —-
Được rồi, thương thế của Vân nhi thế nào???
Vừa rồi, hình như là y nôn ra máu???”
“Cái này...”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song phủ đầy ảo não, vừa rồi chỉ lo trấn an thăm dò Vân Khuynh, dĩ nhiên đã quên sự viêc Vân Khuynh từng hộc máu.
Vân Khuynh lắc đầu:
“Đại ca, ta không sao, vừa rồi ở giữa ngươi và Ngụy Quang Hàn, chỉ là đột nhiên cảm giác ngực nặng nề, cho nên mới nôn ra máu...”
Y vừa mới dứt lời, Tần Vô Phong liền quên đi chú ý, tiến lên vài bước, đưa tay muốn bắt mạch cho y.
Tần gia tam huynh đệ trước đây học tập trong Lưu Duyên Ảo Cảnh ở Tương Ly quốc, vô luận là thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa, hay là kỳ hoàng phẩm trà, thi từ ca phú, các loại kỹ năng mọi thứ đều học toàn bộ —-
Trong đó kỳ hoàng thuật, bọn họ lại càng tinh thông.
Tần Vô Phong muốn bắt lấy cổ tay Vân Khuynh, khuôn mặt Vân Khuynh lại bỗng nhiên đỏ lên, mạnh mẽ thu tay về, đưa tay giấu vào trong chăn bông.
Trời ạ, một hồi biến cố vừa rồi, dĩ nhiên khiến y quên rằng y mang thai.
Nếu như Tần Vô Phong bắt được hỉ mạch của y, y...
Y nâng mắt khẩn cầu nhìn Tần Vô Song:
“Vô Song, ta đã sớm không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”
Tay Tần Vô Phong dừng giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt hắn mang theo sâu sắc đau đớn và buồn bã.
Buông tay, hắn thở dài nói:
“Không có việc gì thì tốt, như vậy, ta liền không quấy rối các ngươi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, ống tay áo rộng lớn vẽ lên một độ cong ưu thương trong không trung, bóng lưng cũng tràn đầy cô đơn.
Vân Khuynh có chút vô thố:
“Vô Song... Ta, có phải đã tổn thương đại ca rồi không???”
Tần Vô Song ôm chặt y, không có mở miệng.
Có tổn thương đại ca hay không, hắn cũng không biết....
Một lúc lâu sau hắn mới khàn khàn nói:
“Đến đây, ngươi không muốn đại ca bắt mạch cho ngươi, như vậy, để ta đi.”
“Cái này...”
Vân Khuynh nhớ đến chuyện mang thai, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thả ra dáng cười mỹ lệ, ngoan ngoãn vươn tay đến chỗ Tần Vô Song.
Tần Vô Song ngơ ngác nhìn dáng cười khiến kẻ khác kinh diễm vạn phần của Vân Khuynh, thiếu chút nữa quên mình muốn làm gì.
Mặt Vân Khuynh đỏ hồng, đẩy đẩy hắn:
“Nhìn cái gì vậy, ngươi không phải muốn bắt mạch sao???”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song lộ ra nụ cười tà tứ, nâng lên gò má Vân Khuynh, cắn lên đôi môi mềm mại, yêu thương một phen mới buông ra:
“Khuynh nhi của ta đẹp như vậy, không nhìn là quá có lỗi với con mắt.”
Nói xong khóe miệng hắn cong lên, kéo qua cổ tay Vân Khuynh, tinh tế bắt mạch.
Mạch đập dưới đầu ngón tay nhảy lên có chút không quy luật, tâm thần Tần Vô Song bừng tỉnh, một đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, không thể tin được nhìn khuôn mặt đang cười của Vân Khuynh, lại nhìn cổ tay mảnh khảnh trong tay hắn.
Tâm của hắn, bang bang bang bang, mãnh liệt nhảy múa, sắc mặt hắn kích động đến hồng hào, trong ánh mắt toát vẻ vui sướng, bàn tay run run lần thứ hai bắt mạch xác nhận...