“A! Tiểu hầu gia muốn dù phải chết cũng phải tử thủ Bát Phương Thành?”
“Vì sao lại thay đổi chủ ý quá nhanh như vậy?”
Chúng tướng ai cũng đều bị quyết định của Phương Quân Càn dọa cho kinh hãi, tâm thần chấn động, rồi mọi người mạnh ai nấy bày tỏ bức xúc, doanh trướng trong một lúc nhao nhao lên như cái chợ. Sau đó, tất cả nhìn nhau, trăm cái miệng đồng thanh: “Kính mong tiểu hầu gia tam tư!” (1)
Phương Quân Càn toàn thân bất động, không có bất cứ biểu hiện gì dù là nhỏ nhất, rồi thản nhiên buông một câu: “Vì sẽ có cường viện từ Hoàng thành đến đây!”
Chúng tướng nghe vậy, vui mừng khôn xiết, reo lên: “Triều đình đã quyết định cử đại quân đến trợ giúp chúng ta sao?”
Nhìn lướt quanh mọi người, trên mặt ai cũng đầy vẻ hoan hỉ mong chờ, Phương Quân Càn tự dưng cảm thấy bối rối, hắn không biết có nên nhẫn tâm đánh vỡ hy vọng của bọn họ bằng cách nói ra sự thật hay không, vì kỳ thực cường viện này chỉ có… một người…
“Tiểu hầu gia, chẳng rõ lần này triều đình phái mấy vạn đại quân đến trợ chiến vậy?”
Phương Quân Càn vờ ho húng hắng vài tiếng, hơi đắn đo một chút, rồi dựng thẳng một ngón tay lên.
Chúng tướng thi nhau đoán già đoán non.
“Mười vạn?”
Phương tiểu hầu gia lắc đầu khổ sở.
“Chẳng lẽ trăm vạn?”
Không đợi hắn lắc đầu lần nữa đã có kẻ oang oang phản bác: “Triều đình làm gì có quân đội nhiều như vậy chứ?”
Chúng tướng nhìn tiểu hầu gia chờ đợi…
Phương tiểu hầu gia lúng ta lúng túng, lúng búng trong miệng: “Chỉ có một người thôi…”
“…”
“…”
“…”
Chúng tướng há hốc mồm, cứng đờ hóa đá.
Trên quan đạo thuộc Kha Hán quận, một cỗ kiệu đỉnh nhọn rèm trắng đang vội vã chạy đến Tây Bắc biên thành (2).
Theo ánh mắt bọn họ nhìn về phía cỗ kiệu mà nhận xét thì… Không khó để nhìn ra sự trung thành cùng sùng kính của họ đối với người ngồi bên trong ấy.
“Công tử, chúng ta đến trà đình phía trước nghỉ tạm một chút nha!” – Một tiểu đồng thông minh, lanh lợi hoạt bát hướng về phía người ngồi bên trong kiệu đề nghị.
Lao thúc phụng mệnh ở lại kinh đô để quản lý mọi việc lớn nhỏ của của tiểu lâu, vốn Trương Tẫn Nhai cũng phải ở lại kinh thành, nhưng cậu nhỏ vốn tò mò hiếu động, rất muốn cùng công tử tham dự trận chiến vô tiền khoáng hậu này nên đã chẳng tiếc công khẩn nài cầu xin công tử. Không những vậy, còn mặt dày làm xấu, làm hết việc này việc nọ lấy lòng, rồi tranh công với kẻ khác… Thủ đoạn nào cũng lôi ra dùng hết, duy chỉ mỗi việc uy hiếp công tử là chưa dám…
Cuối cùng, công tử đành phải chào thua sự bướng bỉnh của cậu, bằng lòng để cậu nhỏ đi theo.
Từ xưa đến giờ, Tiếu Khuynh Vũ đều rất thương yêu cậu, chăm sóc, nuôi dưỡng cậu từ tấm bé, chưa bao giờ đành lòng mà mở miệng nói một câu trách móc nặng lời.
Trương Tẫn Nhai cũng vì có thể làm cho công tử xiêu lòng mà dương dương tự đắc.
Nhưng đi đến nửa đường thì cậu liền hối hận không kịp: có trời mới biết đi bộ như vậy vất vả như thế nào.
Bởi vậy, cậu bèn hướng về phía công tử, cật lực bàn lùi: chẳng thà trở về còn hay hơn!
Vô Song công tử ngồi bên trong, tay nâng rèm kiệu lên, trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo như băng tuyết:
“Muốn về thì cứ về một mình. Chỉ một chuyện nhỏ, mới gặp khó khăn chút ít đã bỏ dở giữa chừng. Ngày sau làm sao có thể làm được chuyện lớn lao hơn chứ?”
Nhìn biểu cảm khó coi hiếm thấy đang hiện lên đầy mặt công tử, Trương Tẫn Nhai lập tức im miệng, hết dám kêu ca… Trên đường đi tuyệt không dám đề cập tới chuyện ‘trở về’ lần nào nữa.
Vì thế, Trương tiểu bằng hữu đành chịu phép, lủi thủi đi theo sau kiệu, một đường thẳng đến Kha Hán quận.
Trong kiệu vọng ra một thanh âm trong trẻo, thản nhiên: “Cũng được, hãy nghỉ tạm ở đây một lát vậy!”
Đoàn thủ vệ hộ tống chung quanh luân y, hướng đến trà đình trước mặt.
Thật trùng hợp, ngay lúc này, đã có một nhóm người khác cũng đang nghỉ ngơi ở đó.
Cả hai bên đều chưa từng nghĩ sẽ có lúc tương ngộ, vậy mà lại gặp nhau ở đây, trong một trà đình nhỏ bé ven đường.
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ đảo nhanh, ngay lập tức phát hiện trong đám người đang đối diện mình kia một thư sinh nho nhã đang nhìn mình chăm chú.
Đang khi Tiếu Khuynh Vũ nhìn thư sinh kia thì anh ta cũng lặng lẽ đánh giá Tiếu Khuynh Vũ. Cả hai bên đều mang theo thủ vệ đông đảo, tiền hô hậu ủng, khiến cho người ta không khỏi chú ý. Hơn nữa, mặt đối mặt chỉ trong phạm vi trà đình bé nhỏ, thật có muốn ngó lơ cũng không được.
“Vị này… không phải là Vô Song công tử danh chấn thiên hạ hay sao?” – Người thư sinh có chút kinh ngạc hô lên nho nhỏ, nhưng ai cũng nghe thấy.
Tiếu Khuynh Vũ đáp lại, ngữ khí vẫn vô cùng ung dung thanh nhã: “Tiếu mỗ hôm nay có cơ hội tương kiến với Liêu Minh Đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu – Thích quân sư, thật vinh hạnh không kể xiết!”
Đại Khánh Vô Song công tử?!
Liêu Minh Đệ nhất mưu sĩ?!
“Xoẹt!” … “Keng!”…
Luồng phản quang sắc lạnh như băng tuyết lóe lên!
Thủ vệ hai bên cùng lúc tuốt đao rút kiếm khỏi vỏ, gườm gườm nhìn đối phương, không khí trong trà đình ngưng đọng, đầy chiến ý.
Tình cảnh đó, chỉ có thể gọi là ‘oan gia ngõ hẹp’.
“Chậm đã!”
“Từ từ!”
Chủ nhân cả hai bên đồng thời lên tiếng.
Không quan tâm đến đao quang kiếm ảnh trước mắt, Thích Vô Ưu vẫn giữ nụ cười thân thiện hòa nhã cố hữu, tỏ vẻ thân mật hữu hảo với người đối diện giống như tái ngộ hảo bằng hữu đã xa cách từ rất lâu: “Chẳng hay Vô Song công tử không quản đường xa gió bụi, phong trần mệt mỏi để đi đâu?”
Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc trả lời: “Thích quân sư trong lòng đã biết rõ từ sớm, cần chi phải hỏi dông dài? Theo Tiếu mỗ đoán, phải chăng Thích quân sư đang trên đường trở về Liêu Minh để xử lý loạn thần tặc tử đang lộng hành?”
Từng câu, từng câu một của mỗi người đánh ra đều để đấu trí với đối phương, Vô Song công tử rõ ràng đang chiếm ưu thế.
Thích Vô Ưu vẫn tươi cười, không chút bối rối: “Ăn lộc vua ban thì phải cùng gánh lo với Hoàng thượng, đây chẳng qua đều là bổn phận của chúng ta mà thôi!”
Tiếu Khuynh Vũ nói tiếp: “Thích quân sư trở về Liêu Minh, trên đường phải ngang qua Đại Khánh, ngài cùng Tiếu mỗ sắp tới phải vượt Tứ Thủy quan, chi bằng ta kết bạn đồng hành, trên đường đi có dịp hàn huyên tâm sự?”
Thích Vô Ưu vui vẻ nhận lời: “Tại hạ cũng có ý đó.”
Dứt lời, cả hai người nhìn nhau cười.
Thủ hạ hai bên nhìn thấy nhị vị chủ nhân thông minh tuyệt đỉnh nói ra tiếng nào cũng đầy thâm ý, ngươi lừa ta gạt, ngầm đấu đá nhau từng chữ một thì bất giác, mồ hôi lạnh rịn ra đầy người…
—oOo—
(1): suy nghĩ ba lần trước khi quyết định, tức là phải suy nghĩ thật kỹ càng thấu đáo.
(2): ngôi thành ở vùng biên cương Tây Bắc