Phương Quân Càn vào đến Luân Thuần quận, băng qua Thục Giang, đi đến đâu cũng đều nghe thiên hạ bàn tán ‘Hỏa hoàng tập kích, Vô Song trọng thương’, tuy chỉ là đồn đại không hề xác thực, song so với tin tức mà Tiếu Khuynh Vũ gửi đến cho mình thì quả thực, sai biệt quá lớn.
Cho hắc câu ăn uống no căng, Phương Quân Càn vỗ vỗ đầu ngựa yêu, dỗ dành: “Hắc tiểu tử à hắc tiểu tử, ngươi chịu khó ra sức một chút, ta sẽ đưa ngươi về thăm Tiểu bạch (con ngựa trắng của Khuynh Vũ) có chịu không?”
Dùng lợi dụ dỗ, điểm trúng tử huyệt rồi.
Hắc câu vui sướng lắc đầu vẫy đuôi điên cuồng, lông bờm hất lên, cắm đầu cắm cổ phi như bay ngày đêm không nghỉ.
Phương Quân Càn thật không hiểu nổi Tiểu bạch thực ra có sức mê hoặc gì mà khiến cho hắc thần câu yêu dấu tự cao tự đại của mình cuồng chân mà chạy không thèm ngủ nghỉ mặc kệ sống chết, rồi tự dưng liên tưởng tới mình, bất giác có chút ngượng ngùng – Chính mình đây cũng có khác gì, nào có tư cách phê phán kẻ khác chứ…
Thì ra là…
Nhờ Phương Giản Huệ dẫn đường, khoảng một chục sát thủ tinh nhuệ bậc nhất của Liêu Minh lẻn vào cung trót lọt, thần không biết quỷ không hay.
Cầm đầu cả bọn, chính là tiểu tỳ nữ hôm nọ đã uy hiếp Thuần Dương công chúa.
Bách độc lang quân Dư Nguyệt cũng theo đến. Theo lời hắn nói thì, hắn muốn chính tay báo thù rửa hận cho Mạc Vũ Yến, muốn tận mắt chứng kiến Tiếu Khuynh Vũ ở trước mặt mình đi vào cõi chết.
Vừa ra khỏi giả sơn, liền chạm mặt một tỳ nữ bê hoa quả đang đi đến đó.
Tỳ nữ ấy hiển nhiên không ngờ rằng giữa đại uyển Hoàng cung lại đột nhiên xuất hiện hắc y nhân lai lịch bất minh, nhất thời sợ đến cứng miệng không nói nổi lời nào.
Ả tiểu tỳ liền nhanh tay lẹ mắt chớp thời cơ, bàn tay phải năm ngón như vuốt chim ưng bóp chặt cổ họng của tỳ nữ, tay trái bịt mồm cô gái không cho mở miệng.
“Nói! Tiếu Khuynh Vũ ở đâu?”
Quá kinh sợ, đôi đồng tử của cô gái đáng thương đảo loạn liên tục.
Ả kia biết nàng rất sợ, liền lớn tiếng dọa dẫm: “Chỉ cần cho ta biết Vô Song công tử ở đâu chúng ta sẽ lập tức thả ngươi, yên tâm, sẽ không có ai biết ngươi nói đâu…”
Nàng tỳ nữ toàn thân run lên bần bật, làm như đang cố gắng thỏa hiệp.
Ngón tay run bắn chỉ chỉ lên cổ, ý như muốn bảo ả thả mình ra.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Tiện tỳ hài lòng thu tay lại.
Nàng tỳ nữ đột nhiên hét lên thất thanh: “Có thích khách!!!”
Ả tiện tỳ vung tay, ‘Rắc’ một tiếng, cái cổ của cô gái xấu số mềm oặt ngoẹo sang một bên, lảo đảo gục xuống…
Nhưng mà không kịp rồi!
Tiếng thét cảnh báo cuối cùng của cô gái đã kinh động đến thủ vệ tuần tra!
“Kẻ nào!? Kẻ nào ở đâu!?”
Vô số tiếng bước chân rầm rập đến gần, tiếng binh khí va chạm lẫn lộn với tiếng khôi giáp xủng xoẻng tạo nên một âm thanh hỗn tạp.
“Đáng chết.” – Rủa thầm trong miệng, ả không nghĩ tới rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Còn Phương Giản Huệ chẳng biết từ lúc nào chân tay đã sợ đến run lập cập rồi.
“Phóng tiễn!” – Thị vệ trưởng quát lớn hạ lệnh, mũi tên từ khắp bốn phía vun vút lao đến như mưa!
Ánh sáng loang loáng không ngừng quét tới, những tên sát thủ chưa ra ngoài còn có khả năng âm thầm tìm đường rút chạy, né tránh mưa tên, nhưng những kẻ đã lộ diện bên ngoài hoàn toàn không còn đường lui nữa, kẻ nào kẻ nấy cả người tua tủa mũi tên như lông nhím, chỉ biết rú lên khiếp đảm, chết trong đau đớn cực cùng.
Kế hoạch còn chưa bắt đầu, nhân mã đã thiệt hơn nửa!
Ả tiện tỳ nghiến răng hạ lệnh: “Trở lại mật đạo, ra khỏi cung rồi tính tiếp.”
Trong lòng ả tự hiểu, một khi lần theo mật đạo trở ra, thì từ nay con đường này không còn là bí mật nữa.
Muốn quay trở lại hành thích lần nữa, nói thì dễ!
Trước mắt, không có cách nào.
Đầu kia của mật đạo, chính là ngoại vi Hoàng thành.
Bên bờ sông, bóng người loáng thoáng, tiếng người xa xôi.
Nhìn về Hoàng thành Đại Khuynh, ngược lại tiếng người huyên náo, tiếng pháo điếc tai.
Ngày mồng một tháng giêng, tân xuân giai tiết, bao nhiêu lời hát xướng cũng không đủ ngợi ca thịnh thế phồn hoa, ồn ào náo động.
Cả bọn ai nấy đều bị một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có xâm chiếm.
Ngay cả cửa cung còn vào không được, lấy gì ám sát công tử Vô Song?
Phương Giản Huệ chợt nhớ ra điều đó, bật ra một câu rất thừa: “Hôm nay là mồng một tháng giêng.”
Ả tiện tỳ bực bội: “Tưởng gì!”
Phương Giản Huệ nhếch mép cười âm trầm: “Vậy cô có biết hôm nay là ngày gì không?”
Gã hỏi với vẻ đầy nghiêm túc, cô ả kia cũng bất giác chỉnh đốn thái độ.
“Mồng một tháng giêng…” – Cô ả bừng tỉnh đại ngộ! “Mồng một tháng giêng… chẳng phải là ngày một năm trước Phương Quân Càn đăng cơ sao!”
“Cũng là ngày giỗ của Phụ hoàng ta.”
Cả bọn quay lại nhìn gã chằm chằm, bầu không khí căng thẳng quánh lại không thở được.
“Ngày Phương Quân Càn đăng cơ cũng là ngày giỗ của Phụ hoàng ta. Các ngươi không nghĩ ra cái gì sao?”
Phương Giản Huệ cười như điên: “Đúng rồi đúng rồi! Ta đã biết y ở nơi nào rồi! Chỉ có người anh cùng cha khác mẹ này mới biết y hiện tại rúc ở chỗ nào thôi!!! Hahahahahahaha!!!”
Dư Nguyệt không chần chừ đứng phắt dậy: “Nếu đã biết rõ chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi!”
“Hãy gượm,” – Ả tiện tỳ thủng thẳng, “Trước đó, chúng ta phải tìm ra một người.”
“Các ngươi…” – Nghị Phi Thuần mắt trợn trừng miệng há hốc nhìn đám người lạ mặt.
Sau lần chạm trán với ả tiểu tỳ, nàng đã chủ động xin được xuất cung, lánh ra ngoài ở một mình, cũng là tự tìm lấy chút thanh tĩnh tự tại cho mình vậy.
Thanh tĩnh thì thanh tĩnh, nhưng mà càng quạnh vắng cô liêu, tất nhiên nguy hiểm càng rình rập.
Bọn người lạ mặt cứ sầm sầm xông vào bên trong, mà chẳng có một ai phát hiện mà cản lại.
Rất nhanh, bọn chúng đã khống chế được nàng.
Ả tiện tỳ nhanh nhẹn thi lễ: “Công chúa, phiền nàng đi cùng chúng tôi một chuyến.”
“To gan! Chuyện các ngươi liên quan gì đến bổn cung!? Mau thả ta ra!”
“Công chúa!” – Ả ta không nhịn được, cao giọng, trong mắt lại lóe lên tia đau khổ rất chân thành thê thiết, “Quân ta đã bại, hỏa hoàng bất thành, thân phận của chúng tôi cũng đã bại lộ. Ngày hôm nay nếu không giết được Tiếu Khuynh Vũ, Liêu Minh chỉ có mất nước thôi…”
“Dù cho công chúa nhất quyết không đồng ý, nhưng mà dù gì đi nữa đó cũng là đất nước đã từng sinh thành dưỡng dục người. Công chúa, người… nhẫn tâm thật sao? “
Thuần Dương mệt mỏi khép mi mắt.
Suy nghĩ hỗn loạn khiến nàng tê liệt, nỗi đau từng lúc dâng lên, như thủy triều hung hãn xô đẩy, dập vùi cõi lòng nàng.
Cổ Liệt lăng.
Sương mù cuối thu còn sót lại lạnh tái tê, lãng đãng mơ màng trong không khí, tựa một hồ nước nhạt nhòa bao trùm lấy vị công tử bạch y thắng tuyết đang ở trong lăng.
Trời chiều, hoàng hôn còn đọng, tĩnh lặng tuyệt đối.
Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ ngồi trước mộ bia của Phương Gia Duệ, lư hương phía trước vẫn còn cắm ba nén hương, làn khói nghi ngút chậm rãi uốn lượn, xoay tròn trong không khí…
Ánh mắt thản nhiên, trong sáng, trước ánh mắt ấy, bao nhiêu huyên náo ồn ào như rơi rụng.
Bỗng, âm thanh ầm ĩ bất thình lình phá vỡ không gian thinh lặng.
“Chát!” – Tiếng bạt tai tàn nhẫn rợn người hốt nhiên đâm vào lỗ tai.
“Tiện nhân, chỗ này là chỗ nào?!”
Có kẻ đang xông vào Cổ Liệt lăng?
Thiếu niên áo trắng bên trong khuôn viên lăng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tia mắt sắc bén phóng xuyên qua dãy mộ bia trùng điệp, đóng đinh trên một người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ trong đám người.
Vô Song khẽ nhíu mày – Nghị Phi Thuần?
Thuần Dương công chúa đài các hoa quý ngày nào, lúc này đang bị người ta xô đẩy thô bạo, tóc tai rũ rượi, trâm ngọc xộc xệch, dáng vẻ chật vật đến thê thảm.
Vô Song rất nhanh liền nghĩ ra nguyên nhân, bất giác nhếch mép: không ngờ bọn giặc còn lọt lưới này, trong lúc thắt ngặt chó cùng rứt giậu, ý đồ uy hiếp Thuần Dương công chúa để bỏ trốn.
Nhưng chỉ nghe tiểu tỳ nữ kia lạnh lùng mở miệng, tỏ vẻ cung kính khiêm nhường song chứa đầy kim nhọn: “Công chúa, bọn thuộc hạ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu có chỗ nào đắc tội thỉnh công chúa rộng lòng tha thứ. Bất quá, bây giờ công chúa ngoan ngoãn hợp tác, giúp chúng tôi an toàn thoát khỏi nơi đây mới là lựa chọn sáng suốt.”
“Bổn cung thực sự không biết…” – Giọng nói của Nghị Phi Thuần có vẻ sợ hãi rất khó nói: “Nơi này là sườn phía Đông của Hoàng lăng, Hoàn Vũ đế từ lâu đã định làm Hoàng gia cấm địa, ngày thường chỉ có một vài người có phận sự mới được vào… Cả bổn cung… cũng chưa từng được đến.”
Dư Nguyệt bất ngờ hỏi: “Vũ Yến được chôn cất ở gần đây?”
Vô Song nghe thấy giật mình.
Một khoảnh khắc giật mình, đủ để Dư Nguyệt chớp thời cơ!
Tiếu Khuynh Vũ vừa kịp hồi thần, một chiếc lông công xinh đẹp nhiếp hồn đoạt phách đã lao vút lên trước mặt!
Ám khí tuyệt đẹp, mỹ lệ đa tình.
Cho người ta một cảm giác, đẹp đến rợn người!
Nhưng mà, Vô Song đã bị chiếc lông công tưởng chừng mềm mại hiền lành kia tước đoạt mất tiên cơ!
Trong nháy mắt ánh sáng xanh biếc lóe lên, Tiếu Khuynh Vũ chỉ kịp đập mạnh vào tay vịn nhổm người bật lên ngay lập tức.
Chớp mắt, người đã ngã xuống đất.
Lạnh lùng quét ánh mắt khắp một lượt tám vị khách không mời, Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ nguyên biểu hiện điểm nhiên, tĩnh mặc cố hữu.
Đỏ mắt tìm cũng không ra một chút ấm áp.
Chỉ có cao ngạo, tựa dáng núi cô độc ngất trời.