Ở trên đời, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều nhất.
“Công tử nhà chúng tôi là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ, dốc lòng dốc sức vì Bệ hạ ngày đêm bày mưu tính kế định quốc an bang, làm cho Bệ hạ công tại thiên thu, lưu danh sử sách!” – Trương Tẫn Nhai nhếch mép ngắm nghía nàng từ đầu đến chân, “Cô có thể sao?”
Trương tiểu bằng hữu chính là mẫu người đã nắm đằng cán thì có chết cũng không buông điển hình, mà cho dù… không nắm được đằng cán đi nữa cũng tuyệt đối không tha cho ai, cãi cho tới khi nào đối phương đuối lý đầu hàng mới thôi. Hà huống chi, bà công chúa Nghị Phi Thuần kia châm ai không châm chích ai không chích lại chĩa mũi dùi thẳng vào công tử nhà mình!
Công tử à công tử, người đại nhân đại lượng không thèm so đo chấp nhất với cô ta, chứ Trương Tẫn Nhai này không được khách sáo như thế đâu!
Bị một đứa con nít làm cho mất mặt trước mặt người khác, Thuần Dương công chúa phải phi thường khống chế lửa giận phun trào, cố gắng nặn ra nụ cười nhàn nhã ung dung thường lệ.
“Nếu thật công tử là thân nữ nhi, chắc chắn là một trang thiên kim diễm lệ khuynh quốc khuynh thành, chẳng cần vất vả lao tâm cũng độc chiếm sủng ái giữa nghìn vạn cung nhân.”
“Ây da hahaha,” – Trương tiểu bằng hữu cười ngặt nghẽo xen vào, “Nếu thật công tử xuất thân từ lầu Tần quán Sở, thì rõ ràng là vưu vật trời sinh, đẹp hơn hết thảy, làm sao có nổi chuyện Đệ nhất hoa khôi Mạc Vũ Yến gì gì đó chứ.”
“Tẫn Nhai câm miệng!” – Đứa nhỏ này rốt cuộc là ai giáo dưỡng ra nông nỗi này vậy!?
Tiếu Khuynh Vũ vừa xấu hổ vừa cảm thấy bó tay: “Tiếu mỗ quản giáo không nghiêm, mong không chúa không chấp.”
Vấn đề này cứ mãi dây dưa với Nghị Phi Thuần căn bản là không đáng, chỉ càng chẳng ra thể thống gì mà thôi.
Hà huống chi, Nghị Phi Thuần vốn đường hoàng là chính thất nguyên phối của Hoàn Vũ đế.
Nếu như có thể, Vô Song công tử thực lòng chỉ muốn nhượng bộ nàng, nhường được thì cứ nhường. Thể diện của một nam nhi không đo đếm được bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Rốt cuộc, không còn giữ nổi phong thái đoan trang khiêm nhã thường ngày nữa, con người độc địa thâm hiểm của Thuần Dương công chúa bắt đầu bộc phát.
“Công tử đường đường một đấng nam nhi lại gửi thân núp bóng quân vương, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm cúc cung tận tụy đi nữa, nhưng vĩnh viễn chỉ để lại cái ô danh ‘nịnh thần hoặc chủ, tư sắc mị quân’ cho hậu thế chê cười mà thôi!”
“Công tử tuổi còn trẻ đã oai chấn tứ phương, vang danh thiên hạ, tài hoa phong lưu, vô song tuyệt thế, vì cái gì lại cam chịu để người ta nắm thóp, cam nguyện làm công cụ trong tay kẻ khác? Hủy đi danh dự bản thân, bêu danh thiên cổ, ngươi bằng lòng như thế sao?”
Nói xong, đôi môi đào xinh đẹp của Nghị Phi Thuần cong lên hàm tiếu, không chớp mắt chăm chú nhìn công tử Vô Song, định thưởng thức dáng vẻ bối rối khốn khổ cùng nhục nhã khó lòng kham nổi của y.
Lời nói khốc liệt như lửa thiêu đồng trống, chặn đứng mọi đường lui.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi đồng tử mẫn tuệ trong sáng như bóng trăng đáy nước: “Tiếu mỗ hiểu rõ. Không oán thán, không hối hận.”
Gió mưa bồi bạn, đời này đã không còn gì hối tiếc. Ái tình không đơn giản dễ dàng, giữa loạn thế phong ba có được một tri tâm tri kỷ là duyên phận mà trời cao ân sủng. Cho dù hậu thế bình xét nghị luận ra sao, đối với hai người họ mà nói vẫn là chuyện xa vời mờ mịt.
Nghị Phi Thuần đột nhiên biến sắc.
Trương Tẫn Nhai kinh ngạc: “Công tử…”
Bạch y công tử lẳng lặng kích hoạt luân y.
“Công chúa, hôm nay Tiếu mỗ còn dùng lời mà nói với nàng là vì Tiếu mỗ còn biết giữ cho nàng chút thể diện. Bằng không, với sự vô lễ thất thố mới rồi, Tiếu Khuynh Vũ đã có thể dạy cho nàng một bài học đích đáng cả đời không quên. Công chúa bảo trọng, Tiếu mỗ cáo từ.”
Nói đoạn, kiêu hãnh bỏ đi.
Trương Tẫn Nhai dậm chân bình bịch, trước khi quăng mình đuổi theo công tử gia còn cố ngoái lại bồi thêm cho Nghị Phi Thuần một câu: “Cho dù cô sinh con nối dõi cho Bệ hạ, thì trái tim hắn cũng chẳng thuộc về cô đâu!”
Một kích trí mạng!
Gương mặt điểm trang diễm lệ của Thuần Dương công chúa tức thì tái mét không còn chút máu!
Vùng phụ cận kinh đô Liêu quốc.
Cách mấy cỗ máy bắn đá ước chừng hai trăm năm mươi dặm, sừng sững hàng loạt trướng bồng bằng da trâu dày cộm cùng vô số lá chắn di động.
Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Triết cùng một người thợ sóng vai mà đứng, từ trên sườn núi xa xa nhìn bao quát toàn cảnh phía dưới.
“Chuẩn bị…” – Thị vệ trưởng quát hiệu lệnh, “Bắn!”
Lò xo bật tung, bốn hòn đạn nhất tề lao vút!
Tiếng nổ long trời lở đất! Tựa sấm sét giữa trời quang, đinh tai nhức óc!
Đúng khoảnh khắc mấy hòn đạn lao vun vút từ trên trời giáng xuống chạm vào mặt đất, lại một tiếng nổ oanh lôi bình địa kèm theo nghìn vạn tia lửa ầm ầm bắn ra!
Cát chạy đá bay.
Đất rung núi chuyển.
Lá chắn rách toạc, trướng bồng nát bươm.
Dàn xe thồ lá chắn bị hỏa pháo phá vỡ tan tành cùng với vô số mảnh vụn da trâu rào rào tán loạn trong không khí, rồi lả tả rơi vung vãi đầy đất.
“Chúc mừng quốc chủ!” – Người thợ giỏi nhất của Liêu Minh không nén nổi vui sướng hân hoan, “Cự ly bắn tối đa của ‘Hỏa hoàng’ đạt tới hai trăm năm mươi dặm, tiến bộ vượt bậc so với trước đây. Càng độc đáo chính là tuy kết cấu cồng kềnh nhưng rất dễ tháo dỡ, vận chuyển phân tán, đưa đến chiến trường thần không biết quỷ không hay!”
Nghị Phi Triết hài lòng gãi cằm: “Công lao của đại sư rất lớn, về phần ban thưởng Trẫm tuyệt đối không nuốt lời. Người đâu, thưởng nghìn lượng hoàng kim.”
Người thợ vui mừng khôn xiết: “Tạ Bệ hạ!”
Nhìn người thợ hồ hởi tiếp nhận vàng bạc ban thưởng chẳng chút hoài nghi, Nghị Phi Triết bất giác cong lên một nụ cười lạnh lẽo trào phúng.
“Á!” – Một tiếng hét thất thanh thảm thiết.
Bầu không khí ôn hòa trên sườn núi đột ngột biến đổi!
Liêu Minh đệ nhất công tượng ngây dại nhìn trừng trừng thanh trường kiếm của tên thị vệ đâm thấu ngực mình. Máu tươi vọt ra như suối, đôi mắt hoang mang trợn trắng, thân người lảo đảo gục xuống dưới chân Nghị Phi Triết, vàng bạc trong mâm đồng tung tóe đầy đất.
Có số làm ra tiền, không có số hưởng tiền.
Con người vì có tài mà chết, chim chóc vì tiếng ngon mà chết.
Nghị Phi Triết rút ra một chiếc khăn lụa lau tay, vẻ mặt âm hiểm tàn độc: “Không tự biết thân biết phận, nghĩ mình là ai mà dám cả gan sóng vai cùng với Trẫm?”
“Truyền khẩu dụ của Trẫm, tất cả những ai tham gia chế tạo hỏa hoàng đều thủ tiêu tại chỗ, không ai được phép sống sót!”
Cùng với mệnh lệnh đẫm máu vừa hạ xuống, Liêu Minh quốc chủ tựa hồ nhớ lại điều gì đó, lẩm bẩm tự nói với mình: “Phải mau chóng liên lạc với Thuần Dương hoàng muội mới được, không biết thời gian vừa qua nó ở Đại Khuynh có thoải mái không…”