“Bệ hạ, người đã sẵn sàng chưa?” – Dư Nhật niệp ngân châm trong hai ngón tay, hơ qua hơ lại trên ngọn lửa để khử độc.
Khuynh Vũ của hắn, nằm bên cạnh chìm sâu trong giấc ngủ yên lành vô tư, trên gương mặt còn phảng phất nét cười, như đang lạc vào giấc mơ viên mãn. Đợi đến khi y thức dậy, là có thể lại được ngắm nhìn cảnh đẹp thế gian…
Đôi ngươi thăm thẳm yêu thương nhìn thật sâu người bên cạnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tuyệt thế song kiêu đều đã nằm yên trên bàn phẫu thuật.
Hồng y nam tử lưu luyến khép mắt: “Bắt đầu đi.”
Bên ngoài trướng, Đại tướng quân Lý Sinh Hổ nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông. Nhìn sang Vân Hỏa đứng im lìm bất động như cây tùng trên đỉnh núi, lão Lý hoang mang hỏi: “Ta nói… Bệ hạ cùng công tử sẽ không việc gì chứ?”
“Phẫu thuật sẽ thuận lợi chứ?”
“Không biết.”
“Dư Nhật kia đáng tin chứ? Lão ta sẽ không thừa cơ trả hận trong lòng chứ?”
“Không biết.”
Lý Sinh Hổ trừng mắt sáng quắc như ánh đồng: “Vậy thì ngươi biết cái gì?”
Vẫn chỉ là hai chữ: “Không biết.”
Cái kiểu hỏi gì cũng không biết khiến cho Lý Sinh Hổ điên tiết đến muốn thổ huyết!
Ánh mắt của Vân Hỏa trước sau vẫn chỉ chăm chăm dán vào bức rèm trướng, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến nộ hỏa bừng bừng của Đại tướng quân.
Một canh giờ nặng nhọc trôi qua. Trong trướng vẫn không chút động tĩnh.
“Có khi nào không được…” – Đã có người bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Câm mồm!” – Lão Lý tức giận đến nghẹn thở, “Quấy nhiễu thần y tập trung, ngươi đền nổi không hả!? Loại phẫu thuật này làm sao có thể nhanh chóng thành công, có vậy mà các ngươi cũng không thông à!”
Lời vừa rồi quả rất có sức mạnh uy hiếp.
Khiến cho đám quan viên sốt ruột ngọ nguậy tức thì im miệng nín thở, tiếp tục yên tĩnh chờ đợi.
Từng phút, từng giây chậm chạp trôi qua.
Đám quan viên bên dưới rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, ngứa miệng nhắc nhở: “Lý tướng quân, đã qua hai canh giờ rồi.”
Lý Sinh Hổ không buồn quay đầu lại, đáp gọn một câu: “Bốn canh giờ cũng phải chờ.”
Có đôi khi, so với ngôn từ nặng nhẹ thì sự trầm mặc càng khiến cho người ta cảm thấy áp lực trầm trọng hơn gấp bội lần.
Hết thảy quan viên co rúm người vì lo lắng, không ngừng vặn vẹo tay chân, đi đi lại lại, môi mấp ma mấp máy, nhìn Lý Sinh Hổ muốn nói gì đó rốt cuộc lại không dám.
Trời đã tang tảng sáng. Người bên trong trướng vẫn chẳng thấy tăm hơi.
“Công tử cùng với Bệ hạ nhất định sẽ không việc gì đâu… Bọn họ là thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng mà, chắc chắn sẽ được trời cao phù hộ…”
Đừng nói tới ai khác, ngay chính kẻ đang lảm nhảm kia cũng không dám tin vào những lời ấy.
Vân Hỏa nhếch môi, thần sắc kiên nghị, y phục trên người không biết từ lúc nào đã ướt đẫm hơi sương, suốt năm canh giờ vừa qua, ngay cả một sợi lông tơ cũng không hề nhúc nhích!
Đột nhiên, Vân Hỏa sải từng bước dài xông thẳng đến rèm trướng!
Chúng quan hoảng hốt kêu lên, còn tưởng rằng cái tên Vân kỵ lầm lì như gỗ đá không có miệng này cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bùng phát hỏa sơn, lao nhao toan chạy đi ngăn cậu lại!
Dư Nhật sắc mặt trắng bợt, hai chân liêu xiêu, nhấc mành trướng lảo đảo bước ra.
Dư thần y vừa ra khỏi trướng còn chưa kịp hít thở cho đàng hoàng đã bị Vân Hỏa chặn đầu: “Thế nào rồi?!”
Trước bao nhiêu con mắt đổ dồn vào, khí thế bừng bừng như hưng binh đi hỏi tội, Dư Nhật càng không dám chọc giận đám đông, ôn tồn đáp: “Dư mỗ đã cố gắng hết khả năng rồi! Kết quả ra sao, còn phải chờ sau khi Bệ hạ tỉnh lại, mọi người tự mình hỏi đi!”
“Bệ hạ bao giờ mới tỉnh?”
“Khoảng giờ Ngọ gì đó, công tử thì phải lâu hơn, đại khái phải đợi đến giờ Thân.”
Dư Nhật ngập ngừng: “Nếu như Bệ hạ không nhìn thấy, thì chắc chắn công tử cũng sẽ không nhìn thấy…”
Mùi thuốc hăng hắc bảng lảng trong không khí.
Toàn bộ quần thần nín thở theo dõi, chỉ sợ hơi thở của mình sẽ làm kinh động đến Hoàn Vũ đế.
Lúc ấy, bất chợt một cơn gió thổi mạnh, mành trướng trắng muốt lay lay phơ phất, ánh dương rực rỡ như muôn nghìn cánh bướm múa lượn ùa vào bên trong.
“Bệ hạ, có cảm giác được ánh sáng không?”
Hoàn Vũ đế không đáp.
Dư Nhật không thể kềm nổi lo lắng trong lòng, hai bàn tay vì khẩn trương càng run lên bần bật.
Một vòng, một vòng, lại một vòng nữa…
Dải bố màu trắng từng chút từng chút một rơi xuống.
Rốt cuộc, Bách thảo thần y nghiến chặt răng!
Lớp vải cuối cùng vừa đáp xuống mặt đất.
Phảng phất như nhất thời không chịu nổi luồng sáng mạnh trực tiếp kích thích vào mắt, hồng y nam tử đưa tay lên khum khum che lại.
Soái trướng im lặng đến nghẹt thở, nghe được cả tiếng châm rơi.
Qua một lúc lâu, hồng y nam tử dường như mới bắt đầu thích ứng được với ánh sáng chói chang ấy.
Từng chút từng chút hé tay ra.
Đôi đồng tử tà mị lộ ra dưới mắt mọi người.
Phương Quân Càn rũ mắt xuống, giấu vào phía sau hàng mi dài rậm, đôi ngươi khẽ đảo, gợn sóng lăn tăn.
Soái trướng quen thuộc, gương mặt cũng quen thuộc.
Trên gương mặt ai nấy đều không giấu nổi sự lo lắng cùng hy vọng chờ mong.
Hoàn Vũ đế xúc động mỉm cười, ngẩng đầu đánh ánh mắt ra xung quanh, phản chiếu dương quang rực rỡ.
“Nhìn thấy được rồi…”
Hết thảy mọi người nhìn theo vị đế vương trẻ tuổi, tóc mai hoa râm trước mặt, trầm lặng không thốt nên lời. Phía sau các quan tướng, có người khóc nấc lên…
“Bệ hạ, người muốn làm gì vậy?”
Nghĩ đến việc y sắp được thấy lại ánh sáng, Phương Quân Càn không kềm chế nổi tâm trạng kích động, loại tâm trạng so với một đứa trẻ được thỏa sức chạy nhảy dạo chơi cùng chúng bạn cũng không khác nhau là mấy, trong sự kích động lại còn có chờ mong, có hy vọng, có hào hứng muốn ôm cả đất trời.
Đến khi, dược hiệu trên người Tiếu Khuynh Vũ hết tác dụng, dần dần hồi tỉnh.
Đã nghe làn hương thơm ngát của hoa đào lãng đãng vây quanh.
Không khí lành lạnh, đào hương nồng nàn, giăng giăng lan tỏa ngập núi ngập đồng, thấu tận tâm can phế phủ.
Một vòng ôm nhẹ nhàng từ sau lưng, che kín lấy đôi ngươi, áp sát đôi gò má, vòng tay cũng ấm áp như thân nhiệt, dịu dàng vây quanh, khiến người ta nảy sinh một cảm giác yên tâm, mà cũng mong manh mềm yếu.
“Khuynh Vũ…” – Bên tai y, mơ màng tiếng gọi yêu thương.
Sau đó, vòng ôm chậm rãi buông lỏng.
Tiếu Khuynh Vũ có chút ngỡ ngàng, đôi mắt mở to.
Rốt cuộc, cũng nhìn thấy thật rõ ràng cảnh đẹp trước mắt.
Xuân ý dạt dào, đất trời tươi thắm, đào hoa bên bờ sông Xí Thủy đang vào mùa mãn khai rực rỡ nhất, gió không phần phật mà phơ phất miên man, hòa quyện cùng muôn vàn cánh hoa phi vũ lả lướt khắp không gian, xoay xoay giữa trời, lạc hoa mềm mại thả trôi thân mình mặc gió xuân mơn man ve vuốt, lơ đãng phiêu du.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi lặng yên trên thảm cỏ, say sưa nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đắm mê.
Những cánh hoa mỏng manh nhẹ mềm lả tả đáp xuống
Chỉ trong chốc lát, lạc anh đã rụng đầy lên tóc, lên bạch y trắng muốt của công tử Vô Song.
“Khuynh Vũ, chờ ta một chút.”
Phảng phất như, thời gian đang lùi lại.
Tiếu Khuynh Vũ mơ màng như nhìn thấy một thiếu niên vai quàng hồng cân thắm đỏ, tung người tựa hồng nhạn nhẹ nhàng phóng vút lên ngọn đào bách niên, bẻ xuống một nhánh đào đầy hoa phớt hồng tuyệt diễm…
Định thần nhìn lại, người đã khác xưa, hao mòn không ít những trẻ trung nhạy bén ngày nào, làn tóc mai hoa râm đã nhiễm thêm nhiều tang thương, đau khổ.
Chỉ có ánh mắt sâu thẳm nhu tình ấy, không hề đổi thay.
Đầy trời lạc hoa phi vũ, xoay tròn, rơi rụng.
Hắn dịu dàng phủi đi những cánh hoa vương trên mái tóc của y, ôn nhu mỉm cười: “Hôm nay tuy không phải là ngày tế tự Đào hoa thần nữ, nhưng Phương Quân Càn vẫn hái xuống nhành đào đẹp nhất này, Khuynh Vũ vui nhận.”
Tơ hoa tung bay, mãn thiên mãn địa, ánh nắng rực rỡ chiếu lên thân người hồng y nam tử, chiếu lên nụ cười ấm áp yêu thương, như tỏa ra xung quanh một vầng hào quang mê ly khiến người lóa mắt.
Đời này, kiếp này, bồi bạn cùng ai.
Mặc cho loạn thế phồn hoa, gió mưa cõi người.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, mỉm cười.
Mãi cho đến khi toàn bộ khí lực tưởng chừng đã mất hết quay trở về, cảm giác được đớn đau, tê dại, thì đôi tay đã vươn ra, tiếp nhận nhành đào ấy tự bao giờ.
Chợt nghe trên mặt ươn ướt, Hoàn Vũ đế thất kinh, đưa tay sờ lên mát, đúng là… một giọt lệ trong suốt từ mắt phải trào ra.
Lại nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ gạt đi hạt lệ nóng bỏng tuôn ra nơi mắt trái.
Y vùi mặt thật sâu vào hai đầu gối, tay ôm cành đào, bó gối ngồi yên.
“Đừng nhìn.”
Vậy là, kiên cường như huynh, mạnh mẽ như huynh, cũng lại có ngày một lần nữa nước mắt như mưa!
Phương Quân Càn không thấy gương mặt huynh chan hòa nước mắt, chỉ cần biết từ trong mắt phải của mình, lệ như lũ xiết phá đê không ngừng ràn rụa, là đủ hay huynh đang khóc rồi.
“Khuynh Vũ…”
Y không đáp lại.
Chỉ nghe có tiếng nấc nghẹn bục ra từ sâu trong cổ họng.
Khóc không ra tiếng.
Mà cũng không biết bản thân vì sao mà khóc.
Mà cũng không còn đủ sức để phân định rạch ròi, rằng là chính mình đã đánh rơi những giọt châu ấy, hay là hắn.
Tình trạng như nhau, người cũng như nhau.
Chỉ bất quá, trái tim đã hoang tàn đổ nát, thân thể đã bầm tím vết thương.
Thấu hiểu rằng, nghìn năm sáng suốt tỏ tường, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
Rõ ràng biết, vạn đại giang sơn cẩm tú, chung quy cũng hư phế rã tan.
Hồng y nam tử khom người ngồi xuống, trìu mến ôn nhu phủi nhẹ đi mạt hồng còn vương trên làn tóc đen mun của vị bạch y công tử đang cúi mặt khóc vùi.
Tịch dương nhàn nhạt phủ lên thân người, gió chiều phất phơ mát rượi.
“Khuynh Vũ, chúng ta chờ cho Vệ Y khôn lớn rồi buông tay mặc kệ phàm trần, Phương Quân Càn cùng huynh gửi thân sơn thủy, tụ thủ thiên hạ, huynh nói xem, có được không?”
Tiếu Khuynh Vũ không đáp lại, chỉ mạnh mẽ gật đầu!
Đào hoa ***g lộng đầy trời, theo gió nhàn du lui tới, man mác khắp đất bắc trời nam.
Nếu thực sự được như thế, nhất định đó chính là hạnh phúc, hạnh phúc đến tột cùng…