“Quân Càn… Quân Càn đâu rồi?” – Lão Vương gia bộ dáng hớt hơ hớt hải, trán đầy mồ hôi, cả người luống cuống, hổn hển nói không ra hơi, “Cuối cùng sao lại ra nông nỗi này? Cát thì sắp đến, đại lễ bái đường không thể trì hoãn, Thuần Dương công chúa lại thọ thương, Càn nhi thì biến mất chẳng chút tăm tích. Cái này… cái này chẳng phải làm cho cả thiên hạ chê cười chế giễu hay sao?”
Lan Di vội vàng trấn an: “Vương gia đừng nóng vội, chàng mau vào hỷ đường tiếp đãi tân khách đừng để họ bỏ về, thần thiếp đi tìm Càn nhi!”
“Ta chỉ e đến lúc đó đã quá giờ lành bái đường!”
Lan Di gượng cười đau khổ: “Vương gia, vậy… bây giờ, bất đắc dĩ chúng ta phải chuẩn bị một chút thủ đoạn. Tìm được đương nhiên không còn gì tốt bằng, bất quá không thể tìm thấy…”
Định Quốc Vương gia vung tay, vừa phẫn nộ, vừa như kiệt sức: “Bổn vương đã tìm được một người có dáng dấp cùng diện mạo hao hao Quân Càn. Nếu tìm mãi không ra, đành để người đó thay nó bái đường chứ biết làm sao!”
Lan Di thở dài than nhẹ: “Đến nước này, cũng chỉ còn cách đó thôi!” Có điều, bà vẫn băn khoan tận đáy lòng: đêm động phòng hoa chúc lại để tân nương độc thủ không khuê (1), không khỏi…
Mà…, ngộ biến phải tùng quyền, chẳng ai muốn như vậy cả…
Đang lúc cả trên dưới Định Quốc Vương phủ nháo nhào hỗn loạn tưởng chừng muốn xô nghiêng lật ngược vì sự mất tích đột ngột của tân lang – Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia – thì chẳng ai ngờ được, kẻ đầu sỏ gây ra cơn sóng gió cuồng loạn kia đang ở rất gần họ, bất quá chỉ cách chừng dăm bước chân thôi.
“Công tử, người không ra đại sảnh sao? Tân nhân sắp bái đường rồi!” – Gia đinh vương phủ cung kính hỏi.
“Tiếu mỗ thích yên tĩnh, không hợp chốn đông vui, ở đây cũng được!”
Tiếu Khuynh Vũ an tĩnh trầm lặng, điềm nhiên bình thản ngồi giữa hoa viên Định Quốc Vương phủ, đôi mắt mênh mông như biển cả lặng lẽ ngắm nhìn cỏ hoa khoe sắc nơi hậu viện thanh tĩnh tịch liêu, y nhẹ nhàng phất tay áo: “Ngươi không cần hầu hạ ta, lui ra đi!”
Ai cũng biết Vô Song công tử xưa nay tính tình trầm lặng, thích nơi yên tĩnh thanh tịnh, hạ nhân tự hiểu, khiến trong một lúc, không ai lui tới hoa viên quấy rầy nhã hứng của y nữa.
Mồng năm tháng năm, Tiết Đoan Ngọ, hoa viên Vương phủ trăm hoa khoe sắc, muôn tía nghìn hồng, rạng rỡ dưới dương quang, hỉ hoan trong hội lớn, hoa thắm, lá xanh ấp ôm, hòa quyện trên một tấm thảm gấm thêu sặc sỡ muôn màu.
Xuân phong mơn man lay động cành lá, dịu dàng ve vuốt cánh hoa, vạn vật run rẩy chao nghiêng dưới bàn tay mềm dịu của làn gió, thấp thoáng lạc anh lìa cành phiêu du, lơ đãng trong không trung rồi nhẹ vương mái tóc, khinh hạ hồng y, hoặc khẽ khàng đáp xuống nền đất yên lặng.
Xuy hoa động thảo, xuân phong quá
Hắc phát thanh ti, tuyết lạc hoa
Sở nhân bất động hóa lâm mộc
Tịch tịch quan khán tẫn phồn hoa.(2)
Tiếu Khuynh Vũ, hồng y phi diễm, giữa trán, chu sa huyền ảo, như mộng như mê, sắc đỏ tương giao, tuyệt trần mỹ lệ, không những không chói mắt, ngược lại, y ngồi đó, tĩnh lặng tựa lưu thủy xuôi dòng, im lìm như đã hoàn toàn đắm chìm vào thiên nhiên chung quanh, khiến người vô tình nhìn thấy lầm tưởng một mạt bụi ngọc mê ly nửa mộng nửa thực giáng hạ hồng trần.
Miên man trong suy tưởng, người cũng hóa cỏ cây.
Hôm nay, là ngày ngươi bái đường thành thân…
Mau thật, mau quá… Từ năm mười bảy tuổi sơ ngộ đến nay…
Chỉ trong chớp mắt, hoài niệm ngược dòng về năm năm trước…
Hiện tại trong lòng ngươi, hẳn là đang oán hận ta vì nàng tuyên chỉ cầu hôn…
Nhưng mà, Phương Quân Càn.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ có thể dùng phương thức đó bảo hộ ngươi toàn vẹn.
Ngươi có thể thấu hiểu được không?
Ngươi có thể… thấu hiểu… được không?
Tiếu Khuynh Vũ, tâm thần kích động, dậy sóng cuộn trào, nhất thời không phát hiện trong vòng mười bước chân, có người đang tiếp cận mình.
“Ai?” – Ánh mắt sắc như dao lạnh lẽo băng hàn của Tiếu Khuynh Vũ lập tức xẹt ngang cảnh giác! Bàn tay phải niệp vòng kim tuyến bất thần vung lên, tia sáng vàng chóe như rắn độc lập tức vun vút lao thẳng đến chỗ vị khách không mời!
Phương Quân Càn vung kiếm chặn đứng mũi nhọn của kim tuyến sát thủ!
Thời khắc trôi qua, cả hai vẫn bất động.
Trong lòng cả hai lúc này, đang cùng dâng trào, cùng phóng xuất, và cùng giao thoa với nhau… Chỉ một ý niệm, một ký ức, như cùng lạc vào một hồi ảo mộng của thời gian.
Dường như… Cảnh sơ ngộ năm năm về trước tái diễn…
Có khác chăng, hôm nay, trên người Tiếu Khuynh Vũ là hồng y rực lửa, trong tay Phương Quân Càn là Hoàng Tuyền kiếm giá băng.
Nếu gặp nhau là khởi đầu bi kịch…
Vậy thì kiếp trước, kết cục đau thương này đã được ấn định…
Tình này, nếu có thể trở thành hoài niệm…
Thì chỉ có ngươi, chính là số mệnh cả đời không đổi – của ta…
Hai tuyệt thế nam nhân, hồng y phi diễm, liễm tẫn phồn hoa, trong mắt, thâm tình lưu luyến, tha thiết ôn nhu, đối diện.
Phương Quân Càn nhẹ bước trên lối mòn rải sỏi, dịu dàng dừng lại bên cạnh y, đem Hoàng Tuyền kiếm trịnh trọng như dâng hiến, đưa đến trước mặt: “Bích Lạc, chỉ có Hoàng Tuyền mới có thể bồi bạn!”
Mà… chủ nhân của Hoàng Tuyền kiếm chỉ có thể là huynh…
Khuynh Vũ, chỉ có thể là huynh thôi…
Tiếu Khuynh Vũ đưa tay cầm lại Hoàng Tuyền kiếm, lặng lẽ ngắm nghía, vuốt ve thật lâu. Trong lòng hốt nhiên nhận ra, cuộc đời này đã định sẽ cùng nam tử trước mặt sinh sinh tử tử, mãi mãi không thể nào dứt bỏ, dù cho cùng trời cuối đất, dẫu cho Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Giọng Phương Quân Càn thăm thẳm xa xôi: “Hôm nay, là ngày vui của bổn hầu!”
Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên bừng tỉnh: giờ lành bái đường sắp đến, sao hắn lại ở đây?
Phương Quân Càn lặp lại lần nữa, giọng có vẻ lạc đi: “Hôm nay, là ngày vui của bổn hầu!”
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, tỏ vẻ như mình đã biết.
“Cho nên…” – Hắn cười tà tà nhưng không hề đùa giỡn, “Khuynh Vũ toại nguyện cho bổn hầu, nhận hồng cân này đi!”
Nói rồi liền rút mạnh dải hồng cân đỏ rực trên cổ chưa bao giờ rời xa, dịu dàng nâng lên hai tay đưa đến trước mặt y.
Hồng cân như lửa cháy rừng rực mềm mại len qua ngón tay chảy xuôi tựa dòng dung nham nóng bỏng, giờ khắc ấy, xuân phong lay nhẹ đung đưa, cũng là lúc luồng gió nghìn năm của định mệnh thổi vào đó số phận khuynh tẫn thiên hạ.
Ta sẽ đem hồng cân tặng cho người duy nhất ta thừa nhận trong cuộc đời này.
Trừ người ấy ra, Phương Quân Càn sẽ không yêu thương bất cứ người nào khác.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng mặt nhìn sâu vào ánh mắt chan chứa thâm tình sâu nặng cùng đợi chờ kỳ vọng của Phương Quân Càn, ngón tay mảnh khảnh trong suốt bất giác đưa ra, chầm chậm chạm vào, để đến cuối cùng… bắt lấy một đầu lụa đỏ.
Cố sự đã cách bốn năm, đến bây giờ, rốt cuộc Tiếu Khuynh Vũ cũng nhận dải hồng cân ấy.
Đại hỷ đường, tiếng kèn trống vang lên, vọng đến tai hai người.
Giờ lành đã đến.
Cho dù biết rõ, tình yêu sẽ không được thiên hạ đồng tình chúc phúc.
Cho dù biết rõ, hỷ đường chỉ có ta cùng người.
Cho dù biết rõ, luyến ái luân thường bội nghịch.
Nhưng mà – Ta – yêu – huynh.
Không có cao đường tại thượng chúc phúc, không có thân bằng hảo hữu chúc mừng, thậm chí, nhân thế không có một ai đồng tình chấp nhận…
Rồi, hai nam nhân tuyệt thế thân phục hồng y, mỗi người giữ một đầu hồng cân thắm đỏ, trang trọng, thành kính, xa xa đối diện hành lễ tam bái.
Đào chi ước hẹn, hồng cân định tình, chỉ đỏ kết tóc…
Tình này – Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.
Bái đường rồi, y nghe thanh âm khàn khàn trầm thấp của hắn bên cạnh, run rẩy ước định, bao hàm bên trong câu chữ đứt quãng vì nghẹn ngào là tình cảm thâm trọng, chân thành vĩnh cửu.
Thanh âm của ái tình vô hạn…
“Phương Quân Càn yêu Tiếu Khuynh Vũ, suốt đời không thay đổi!”
Một khắc đông cứng lại!
Nước mắt như mưa sa!
Một giọt, một giọt rồi lại một giọt lệ trân châu trong veo nóng bỏng tuôn rơi, tinh khiết tựa pha lê, nóng hổi như than ấm, như châu sa đứt đoạn, rơi mãi chẳng ngừng, ướt đẫm đôi gò má trắng nõn không gợn tỳ vết của Tiếu Khuynh Vũ.
Run run nhắm mắt, ý đồ ngừng lại dòng nước mắt chảy tràn, nhưng lệ thủy vẫn như lũ xiết phá đê lênh láng, đê vỡ toác, lũ cuốn trôi, căn bản không còn nghe theo lý trí nữa rồi.
Dòng lệ nóng bỏng đọng lại trong lòng bàn tay của Phương Quân Càn, như thiêu như đốt tâm can, đau đớn.
Phương Quân Càn cố nén rung động tận đáy lòng, mắt ôn nhu ngắm nhìn, bất giác, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng đẫm lệ, dịu dàng miết nhẹ.
Mười ngón tay thon dài hữu lực, thật nhẹ nhàng, thật khinh nhu, thật chậm rãi, từ tốn gạt đi, lau khô dòng lệ nóng bỏng của y.
Chợt, từ cổ họng Tiếu Khuynh Vũ bật ra một tiếng khan, như cố gắng ách lại cơn nghẹn ngào chực bục vỡ.
Nhưng mà, càng cố gạt xuống, càng cố lau đi, lệ châu lại càng tuôn ràn rụa, như mạch nước đã khơi thông, không gì có thể ngăn lại nữa!
Phương Quân Càn vẫn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lau từng giọt pha lê ấm nóng trên mặt ái nhân, một lần lau đi, một lần lệ ứa, lại một lần lau đi… Cứ mãi như vậy…
Vừa như mãn ý thỏa lòng, vừa như thương tâm tiếc hận, thở than dỗ dành…
Khuynh Vũ… của ta…
Này tuyệt thế nam tử, trước nay chưa từng vì ai mà rơi lệ kia mà…
Này công tử Vô Song, xưa nay chưa từng trước mặt ai tỏ ra yếu đuối kia mà…
Định mệnh đã quyết, nước mắt của cả cuộc đời Tiếu Khuynh Vũ, chỉ vì một Phương Quân Càn mà rơi…
Ôn nhu ôm lấy khuôn mặt trắng nõn thanh tú không chút tỳ vết, Phương Quân Càn cuối cùng không thể kềm chế bản thân, hắn dịu dàng cúi xuống, chạm vào đôi môi đang nghẹn ngào, hôn thật sâu lên đó.
Nụ hôn run rẩy nóng bỏng mãnh liệt áp lên đôi môi tái nhợt trong suốt, lạnh lẽo tựa hàn băng, mạnh mẽ ấp ôm, bao phủ, tinh tế nhận ra dường như hắn muốn dùng độ ấm thân thể của mình sưởi tan băng giá nơi y, cùng nhau tan ra, dung hòa làm một.
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu lên, triền miên đáp lại.
Thanh ti phất loạn…
Thần xỉ giao triền…
Như lửa đốt điên cuồng, như dung nham nóng chảy, băng giá của trái tim đã tan thành sương khói, luân thường đạo lý đã lùi vào hư vô, chỉ còn yêu thương cháy bỏng, chỉ còn ái tình đậm sâu, mãi mãi đến khi cốt tan xương rã, thương hải tang điền.
Dẫu thế gian bách mị thiên hồng, dẫu thiên hạ trăm phương nghìn lối, cũng chỉ duy nhất huynh… là mọi tình cảm của ta…
Này đoạn cảm tình, ta đã trao cả cho người rồi.
Sử sách chép lại, sau sinh thần lần thứ hai mươi hai của Hoàn Vũ đế, thế nhân không ai còn thấy người đeo hồng cân trên vai nữa.
Đại Khuynh Thánh quân Hoàn Vũ đế Phương Quân Càn sinh thời không có con nối dòng, sau khi băng hà, dị mẫu đệ đệ Phương Vệ Y kế vị, kế tục thời đại phồn vinh ‘Khuynh Càn thịnh thế’, lưu danh sử sách với đế hiệu Văn Thành đế.
—oOo—
(1): một mình một phòng trong ngày tân hôn, đây có thể coi như đại sỉ nhục của tân nương thời xưa.
(2): bài thơ… hoàn toàn là sản phẩm của Chie, trong lúc bấn loạn, nó cũng khó lòng gọi là hay, vậy nên thỉnh quý quan khách đừng đem đi đâu cả, cảm ơn rất nhiều!