Tuyệt thế song kiêu năm hai mươi hai tuổi, vì một phút tùy hứng đã phải trả một cái giá cực đắt.
Cái giá ấy, không một thứ trân lung bảo bối nào có thể chuộc, càng không cách nào có thể vãn hồi.
Bởi vì đó là máu.
Máu tươi lênh láng hình đài…
Thê lương, bi tráng…
Cái giá ấy, chỉ có thể trả bằng máu!
Trên trời cao, mây đen vần vũ, từng đám mây u ám tối tăm nửa như đe dọa, nửa như thách thức, cuồn cuộn xoay vần, mịt mù ai oán… Gió rít gào như ngọn roi tóe máu quất lên da thịt, dẫm đạp, vần vò tan nát mọi thứ trong cơn điên giận…
Mà cũng như… đang khản đặc những tiếng khóc than…
Giữa cơn cuồng loạn phong vân, chợt nháng lên một tia chớp xé toạc nền trời đen kịt…
Ngay sau ánh sét sáng lòa rạch nát chân trời là tiếng ầm ầm rống giận đinh tai nhức óc! Sấm rền mưa dội, liền lập tức mưa sầm sập, mưa như trút nước, mưa trắng xóa cả đất trời, như thể dốc ngược Hoàng Hà mà đổ, mà dội đến giọt nuối cùng…
Đã quá muộn…
Nhìn pháp trường vắng lặng tiêu điều, nhìn nước mưa đang cố hòa cùng máu để gột rửa dấu tích đau thương bi thảm, nhìn lên giữa hình đài, thân ảnh nam nhân trơ trọi lẻ loi bất động quỳ gối gục đầu, lặng câm không nói, không nhúc nhích, mặc gió quất mưa tuôn…
Tiếu Khuynh Vũ biết… Mọi chuyện đã an bài, không còn cách nào cứu vãn được nữa…
Làm sao có thể ngờ được, lão hồ ly Gia Duệ kia khai đao vấn trảm trước ngọ một giờ? Bao nhiêu khấp khởi kỳ vọng, bao nhiêu nỗ lực cố gắng mà Tiếu Khuynh Vũ không ngừng ấp ủ rốt cuộc… thành nước chảy về đông! Vô ích!
Thiên gia, phải chăng chính ngươi đã cố tình…?
Nước mưa như muôn nghìn ngọn roi bằng băng đá quất sàn sạt lên khuôn mặt trắng muốt của Tiếu Khuynh Vũ, nhói buốt, tái tê…
Mặc mưa tuôn rát mặt, đôi mắt y vẫn mở to đăm đăm nhìn về phía trước.
“Công tử?…”
Vô Song công tử nhẹ nhàng khoát tay ra hiệu Lao thúc im lặng, chỉ lặng lẽ, chăm chú nhìn nam nhân hồng y đỏ rực đang gần như gục ngã giữa hình đài…
Mưa xối ướt đẫm thân thể của hắn, một thân trường bào như lửa cháy giờ đây bị mưa dội tắt lịm, thảm não dán chặt vào người, như máu đổ huyết trào, thê lương ảm đạm.
Đột nhiên, hắn cong người ộc ra một ngụm máu, toàn thân co rút run giật.
Tiếu Khuynh Vũ đau đớn như muôn vạn mũi kiếm nhất tề đâm thấu tâm can, bất lực khép mi mắt, không nhẫn tâm tiếp tục nhìn!
Thống khổ, bi phẫn tựa như dao kiếm sắc nhọn, chậm rãi, từ từ lăng trì từng tấc xương thịt, tùng xẻo từng phân trái tim của cả hai người…
Sự thật đó, sự thật rành rành trước mắt, sự thật song thân chết thảm, sự thật cửa nát nhà tan không ngừng cứa từng nhát trí mạng vào Phương Quân Càn, không ngừng tàn phá cõi lòng của hắn…
Mọi thứ mà cha mẹ đã ban cho… là máu huyết, là xương thịt, là trái tim, là linh hồn… hết thảy… từ trong ra ngoài… đều bị hủy diệt…, đều như bị tan thành nước dưới mưa, theo song thân về cõi vô hình…
Dù đau đớn đến liệt phế tê tâm, nhưng tận đáy lòng Tiếu Khuynh Vũ luôn thấu hiểu một chuyện, nếu không thể vượt qua được thử thách nghiệt ngã này, Phương Quân Càn sẽ vĩnh viễn xuôi tay, hoàn toàn hư phế.
Trên đời này, mãi mãi không còn cái tên Anh Vũ hầu nữa, Phương Quân Càn sẽ chẳng khác gì một chúng nhân bình thường giữa trần ai…
Phương Quân Càn, ta tin tưởng ngươi…
Vì thế…
“Phương Quân Càn…” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ run rẩy như cố nén xúc động đang chực trào trong cổ họng, “… Đứng lên!”
Trong màn mưa trắng xóa đất trời, thanh âm ấy như vỡ tan ra trong tiếng nước ầm ào, truyền đến tai Phương Quân Càn tựa như tiếng gọi từ nơi mịt mù thăm thẳm, thân hình rũ rượi bất động thoáng giật mình, lần đầu tiên hắn ngẩng đầu, ngơ ngác ngó nghiêng tìm kiếm…
Rồi, ánh mắt hắn chạm vào rồi dừng lại trên khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ…
Đôi môi tái nhợt run run mấp máy: “… Khuynh Vũ…”
“Là ta, chính là ta… Ta ở đây…” – Có Tiếu Khuynh Vũ ở ngay tại đây, ở bên cạnh ngươi, dù chuyện gì xảy ra cũng không đi đâu cả…
Cho nên… “Đứng lên, nào!” – Dù rất kiên quyết nhưng trong thanh âm của y cũng đượm chút hoang mang không xác định… Hắn có thể đứng dậy nổi không? Phương Quân Càn, Phương Quân Càn, xưa nay Phương Quân Càn ngươi vốn chưa bao giờ để bản thân bị bất cứ chuyện gì đả kích cơ mà, không phải sao?
Phương Quân Càn cố sức vén mi mắt tỏ ra tỉnh táo, khóe môi cố cong lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười ấy, còn ảm đạm hơn, bi thương hơn, đau đớn hơn là khóc rất nhiều lần: “Khuynh Vũ… Ta… Ta… không đứng lên nổi…”
Hắn nói… Hắn không thể đứng lên nổi…
Không thể…
Ngày nào Phương Quân Càn quỳ gục giữa chiến trường ngầu đỏ máu xương, chỉ một câu “Phương Quân Càn, đứng lên!” cũng đủ khiến hắn hồi sinh tận đáy Tu la địa ngục, trở thành thần thoại mãnh tướng bất khả chiến bại…
Nhưng mà giờ đây, cũng là nam tử thần thái phi dương, phong vân tuyệt đỉnh ngày đó, chỉ có thể hoang mang ngây ngốc nhìn mình mà nói nhẹ như gió thoảng ─── Ta… không đứng lên nổi…
Hắn không đứng lên nổi! Hắn không thể đứng lên nổi…
Một câu nhẹ nhàng mà trí mạng, hệt vạn tiễn xuyên tâm…
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ nặng trĩu lệ thủy, chực tuôn thành dòng!
…
Vậy thì… Được!
Hai bàn tay tì mạnh lên tay vịn luân y, Tiếu Khuynh Vũ nhoài người ra khỏi ghế tựa, ngã nhào xuống đất! Bùn đất cùng nước mưa nhầy nhụa văng tung tóe lên bạch y trắng muốt không chút bụi trần của y!
Bạch y thanh khiết bất nhiễm đã hòa làm một cùng ô uế nhơ nhuốc trần gian…
“Phương Quân Càn! Ta ở đây!” – Y run run ôm hắn vào lòng, thì thầm an ủi, “Ta đây…”
Ngươi… đã không thể đứng dậy, thì ta… sẽ ngã xuống cùng ngươi…
Ngươi sẽ không phải cô độc một mình nữa…
Sẽ có ta, cùng gánh chịu với ngươi!
Cho dù sinh sinh tử tử, bao phen luân luân hồi hồi, thì tình này vĩnh viễn… Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền…
Phương Quân Càn hoang mang, dè dặt run run vươn tay ra tìm kiếm, như thể không tin chuyện trước mắt mình: “Khuynh Vũ… Là huynh sao?”
Y ôn nhu đáp lại: “Là ta… chính là ta!”
Liền lập tức, như người đang chới với trong cơn lũ dữ vớ được một thân cây bập bềnh giữa dòng nước xiết ôm cứng vào người không dám rời tay, Phương Quân Càn cũng dùng hết sức lực gắt gao siết chặt y, như thể chỉ cần hắn lơi lỏng vòng tay, người kia sẽ hóa thành sương khói mà tiêu biến, tan vào nước mưa mà trôi đi mất…
Hắn sợ, hắn sợ mọi thứ hắn đang ghì chặt chỉ là một hồi mộng ảo, một thoáng phù vân, sẽ tan vào hư vô một khi tỉnh lại…
Hiện tại, trong lòng hắn chỉ có hai trái tim đang tựa sát đập dồn, chỉ có thân nhiệt ấm nóng thân thương, chỉ có thoang thoảng lãnh hương thơm ngát của đào hoa trên người ái nhân mới có thể miễn cưỡng ngăn lại cơn uất hận đang cào cấu tâm can, muốn xé toạc cổ họng bùng ra ngoài, mới có thể phần nào xoa dịu nỗi tuyệt vọng đau thương nghẹn cứng đang đè chặt khiến hắn không thể thở được…
Trời vẫn mưa tầm tã!
Sấm rung chớp giật, gió táp mưa sa!
Giữa cơn gió thảm mưa sầu, đường phố hoàn toàn vắng lặng, chỉ còn lại hai thân ảnh nam nhân gắt gao ôm siết, mặt áp mặt, hai làn tóc đen nhánh hòa lẫn vào nhau dưới mưa…
Chỉ có hai người, chẳng khác chi hai con cá còn sót lại trong lòng hồ khô cạn, nương tựa vào nhau chia sẻ chút ẩm ướt còn lại dưới đáy hồ, bảo trợ lẫn nhau, cùng thoi thóp đợi mưa rào, hay là, cùng chết khô dưới nắng cháy…
Không rõ là nước mưa ướt đẫm hay nước mắt chan hòa, chỉ thấy đôi nhãn thần nhòa đi, tựa màn sương đùng đục phủ lên nhãn quang trong suốt tinh anh của hai người.
Thanh âm Phương Quân Càn nghẹn ngào như tiếng nấc, hắn yếu ớt: “Khuynh Vũ… huynh còn ở đó không…”
Tiếu Khuynh Vũ dịu dàng gạt đi nước mưa đẫm đôi má của hắn, ôn nhu trả lời: “Ta ở đây… Mãi mãi ở đây… Vĩnh viễn ở đây…”
Cho dù ngươi mất hết tất cả, cho dù mọi người đều bỏ ngươi mà đi, thì vẫn còn ta… mãi mãi, vĩnh viễn ở bên ngươi bồi bạn.
Cái đêm mưa to như trút nước ấy, bao nhiêu đòn trí mạng một lúc đổ ập lên người Phương Quân Càn: Định Quốc phủ tan hoang nghiêng ngả, Phương Quân Càn tan cửa nát nhà…
Cái đêm mưa to như trút nước ấy, chính là nguyên nhân Phương Quân Càn khởi binh tạo phản, ấn định kết cục suy vong chắc chắn của Đại Khánh mai này… Một hậu quả tất yếu!
Cái đêm mưa to như trút nước ấy, giữa hình đài nước tuôn xối xả, có hai nam tử, người tuyệt vọng hoang mang, kẻ vỗ về an ủi, nương tựa nhau, gắt gao ôm siết…
Như là…
Tận cùng vũ trụ, khởi đầu hồng hoang…
Tất cả, gói gọn trong vòng tay siết chặt…
Ôn nhu ve vuốt, ủi an vỗ về…
“Khuynh Vũ… huynh đâu rồi?”
“Ta ở đây!”
“Luôn luôn ở đây?”
“Vĩnh viễn ở đây!”
Hắn hỏi.
Y đáp.
Hắn lại hỏi.
Y lại đáp.
Hắn hỏi bao nhiêu lần.
Y đáp bấy nhiêu lần…
“Khuynh Vũ… huynh đâu rồi?”
“Ta ở đây… Luôn luôn ở đây… Vĩnh viễn ở đây…”