Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 6




Hai người cứ lật qua lật lại cái menu, xem kỹ từng trang giống như muốn ăn luôn cả cái cuốn menu, thỉnh thoảng có vẻ như lại chú ý món nào đó nhưng rồi cũng lật sang trang khác. Đến tận 20 phút sau, cả hai mới chọn được món ưng ý.

“Cho tôi salad hoa quả và bò sốt tiêu” – cả hai đồng thanh.

“Hai anh dùng đồ uống gì ạ?” – cô phục vụ cười đến tít cả mắt.

“Rượu vang đỏ brugundy, loại Chamberlain” – lần thứ hai, cả hai đều quay qua nhìn nhau, còn cô phục vụ cúi người chào rồi lao như bay vào nhà bếp.

“Ăn thịt bò thì đúng là nên uống brugundy nặng, phải không?” – Nghiêm Khoan cười, nhưng cũng không giấu được sự khó xử, vì anh biết cô phục vụ vừa rồi nghĩ gì mà.

“À… Ừ, cậu cũng biết về cách phối hợp rượu với món ăn Pháp à?”

“Do mấy lần đi ăn ở nhà hàng Pháp, tay quản lý cứ thuyết giáo mấy chuyện này mãi”

“A, cái đó tôi hiểu, tôi cũng bị vậy, quản lý của tôi có chút vấn đề với mấy món Pháp, cứ huyên thuyên suốt mỗi lần vào nhà hàng Pháp, cái gì mà món ăn Pháp chỉ ngon nhất khi kết hợp với rượu vang”

“Phải, phải, ví dụ như món gan ngỗng thì phải dùng với…”

“Beaujolais”*

“Chính xác”

Không hiểu sao hai người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi về rượu, hoàn toàn quên mất việc bị hai tên cáo già dẫn dụ đến đây. Đến khi món ăn được dọn ra thì tâm trạng cả hai đã tốt hơn rất nhiều, không còn cái bộ mặt “khổ qua” lúc nãy nữa.

________________

Đang thưởng thức món ăn, Kiều Chấn Vũ bỗng đụng phải ánh mắt kì lạ của một cô gái ngồi ở bàn đối diện, mà cái cách cô ấy nhìn anh thực khiến anh nổi da gà.

“À…” – anh dừng lại, cúi đầu thấp xuống.

“Sao vậy?”

“Là tôi tưởng tượng, hay cô gái ngồi sau lưng cậu thực sự đang nhìn sang đây vậy?”

“Hả?” – Nghiêm Khoan theo quán tính quay lại nhìn, cô gái kia quả thực đang nhìn sang bàn của anh, mà thấy anh quay lại cô ấy cũng không có ý định nhìn đi nơi khác, cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt anh

Đảo mắt một vòng quanh nhà hàng, Nghiêm Khoan giật bắn người khi nhận ra trong nhà hàng lúc này cũng có khá nhiều cô gái nhìn anh, à không, phải nói là nhìn hai người họ một cách soi mói đầy thích thú.

“Tôi không muốn làm anh ăn mất ngon, nhưng hình như mọi cô gái đều đang nhìn chúng ta đấy”

“Tôi cũng không muốn làm cậu ăn mất ngon, nhưng chắc chắn họ không nhìn chúng ta mà là nhìn Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ”

“Vậy phải làm sao?”

“Còn hỏi? Ăn nhanh lên rồi đi khỏi đây chứ sao?”

Dĩ nhiên là Nghiêm Kiều đều muốn rời khỏi tầm mắt của mấy cô nàng kia càng sớm càng tốt, nên cả hai lập tức ăn thật nhanh, không còn sự thưởng thức chậm rãi mà chỉ đơn giản là ăn, ăn ngấu nghiến một cách vội vã.

Đến lúc tính tiền, Nghiêm Khoan vừa lấy ví tiền ra trong lúc Chấn Vũ đang nhấm nháp ly rượu, xung quanh đã rộ lên tiếng bàn tán.

“Thấy chưa? Tiểu Càn phải trả tiền chứ”

“Tiểu Càn đúng là hảo yêu thương tiểu Vũ nha”

Cố gắng bỏ ngoài tai mấy lời xầm xì không mấy dễ nghe (theo suy nghĩ của Nghiêm Kiều), Nghiêm Khoan nhanh chóng thanh toán hóa đơn rồi phóng như bay ra ngoài, Chấn Vũ cũng đi theo sau.

Khi Nghiêm Khoan lấy xe thì mới đúng là ác mộng. Không ít cô gái định đi vào nhà hàng đã đứng lại, hét toáng lên khi thấy anh lái xe đến trước mặt Kiều Chấn Vũ, dù Nghiêm Khoan ngồi trong xe nhưng không hiểu bằng cách nào họ vẫn nhận ra được anh. Chắc họ có mắt thần hay sao đó (theo suy nghĩ của Nghiêm Kiều)

“Anh cười cái gì?” – Nghiêm Khoan liếc mắt nhìn Kiều Chấn Vũ đang chống tay lên thành cửa sổ, che miệng cười.

“Không có gì, chỉ là… cậu… sao lại mặc áo nổi như vậy? Chẳng trách ai cũng nhận ra” – Kiều Chấn Vũ nhìn cái áo vest đỏ của Nghiêm Khoan mà không nhịn được cười.

“Tên quản lý bắt tôi mặc đấy chứ. Còn anh? Sao lại đi mặc áo vest trắng?”

“Thì quản lý của tôi bắt mặc, mà mặc áo vest trắng thì có sao? Người mặc áo vest trắng rất nhiều nhưng mà… mặc cái áo vest đỏ chói cỡ này, lần đầu tôi mới thấy, hahahaa…” – không kiềm chế được, Chấn Vũ cười lớn làm mặt của Nghiêm Khoan cũng đỏ lên gần giống cái áo anh đang mặc.

“Không được cười”

Nghiêm Khoan tức giận thét lên, nhưng Chấn Vũ vẫn cứ cười, cười một cách không hề nể nang ai. Nếu không phải đang lái xe chắc Nghiêm Khoan đã quay sang bịt miệng cái tên hay cười kia.

Nghiêm Khoan tấp xe vào bên đường, vừa quay sang thì người ta cũng đã ngừng cười. Kiều Chấn Vũ đưa tay chùi nước mắt (cười đến chảy nước mắt đấy ạ) rồi liếc nhìn sang Nghiêm Khoan.

“Lần trước gặp cậu mặc một cái áo sơ mi đỏ, lần này là áo vest đỏ, lần sau đừng nói là cậu sẽ mặc nguyên bộ màu đỏ đấy?”

“Hỏi tên quản lý của tôi ấy, ai biết anh ta nói gì với tên stylish của tôi, làm người ta ngày nào cũng chuẩn bị áo đỏ”

“Cậu còn không biết phản đối, cứ ngoan ngoãn mà mặc”

“Thì…… Thôi, mặc kệ đi, nhà anh ở đâu? Tôi đưa về”

Kiều Chấn Vũ nhìn Nghiêm Khoan một hồi, biết anh không muốn nói đến chuyện này nữa, Chấn Vũ cười nhẹ, quay về phía trước.

“Được rồi, cứ đi thẳng đường này, vừa đi tôi vừa chỉ đường”

Nghiêm Khoan gật đầu rồi phóng xe đi tiếp.

________________

“Ấy, về nhanh vậy?” – Lao thúc lao ra ngoài, vẻ mặt đầy hứng khởi.

“Chứ anh mong chờ cái quỷ gì hả?” – Chấn Vũ tỏ ra hết sức khó chịu. Lần đầu tiên anh phải bấm chuông ở chính nhà của mình, trong khi tên nào đó lại ung dung ngồi hưởng thụ trong nhà anh.

“Tôi cứ tưởng hai người còn đi dạo vài vòng nữa cơ”

“Làm ơn đi, ngày mai tôi còn phải làm việc”

“Anh uống hết bia của tôi luôn hả?” – Kiều Chấn Vũ gằn từ chữ, trừng mắt nhìn Lao thúc khi thấy vỏ lon bia nằm lăn lóc khắp sàn phòng khách.

“Không, vẫn còn một, hai lon trong tủ lạnh mà”

“Anh… còn mấy cái bánh pudding và mấy bịch bánh snack đâu?”

“Cậu muốn tôi uống bia mà không có đồ nhắm sao?”

“Anh… A, bỏ đi, trả ví tiền và chìa khóa nhà cho tôi”

“Được rồi, được rồi, Vô Song công tử”

“Cái gì?”

“À, đừng có nổi giận, sẽ tạo nếp nhăn đấy, tiểu Càn sẽ đau lòng đấy”

“Anh đi về ngay” – Kiều Chấn Vũ không cần đợi Lao thúc nói gì thêm,đẩy anh ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, khóa hết các lớp cửa, thậm chí còn khóa luôn cả cửa sổ. Sau đó mới an tâm đi tắm rửa, thay quần áo

“Ngày mai lại phải gọi người đến dọn dẹp” – chán nản liếc nhìn cái phòng khách bừa bộn một cái rồi Chấn Vũ quay về phòng ngủ.

________________

“Anh đi ra ngoài ngay!!!!!!!!!!!!!!!” – Nghiêm Khoan vừa rít lên giận dữ, vừa cố gắng đẩy cái tên đang bám lấy cạnh cửa kia ra ngoài.

Sao có thể giữ bình tĩnh khi phải bấm chuông ở chính nhà của mình, lại còn phát hiện ra có kẻ đã uống sạch bia, ăn sạch đồ ăn trong tủ lạnh, mà thậm chí còn không thèm dọn dẹp, biến cái phòng khách thành bãi chiến trường? Đã vậy tên nào đó còn thản nhiên nói

“Đừng giận chứ, Vô Song công tử không thích người nóng tính đâu”

“Im miệng, anh có đi ngay không hả?”

“Được rồi, đi thì đi! Chìa khóa nhà của cậu tôi để trên bàn đấy”

“Đi ngay”

Nghiêm Khoan không hề nhân nhượng tặng cho Vô Ưu một cước. Anh nhanh chóng khóa hết mọi cánh cửa có thể khóa quanh nhà. Nhìn cái đống lộn xộn ở phòng khách một hồi, anh lại thấy đau đầu, tự nhủ ngày mai sẽ gọi người đến dọn dẹp rồi quăng cái áo vest đỏ qua một bên rồi chui đầu vào chăn ngủ êm, thậm chí còn không màng tới việc thay quần áo.