Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

Chương 42




Chung Hán Lương chán nản ngồi sau tay lái, ngáp dài một cái.

Sao mình lúc nào cũng phải đi giải quyết rắc rối của tên nhóc đó chứ? Mình đúng là người tốt mà~ Giải quyết cho xong chuyện này rồi về ngủ thôi

Hán Lương vừa đạp ga, tăng tốc thì có người lao thẳng ra đường. Anh giật mình thắng gấp.

“Làm gì vậy hả? Muốn chết s…”

Anh còn đang bực bội không biết kẻ nào liều lĩnh như thế, còn đang định mắng cho tên kia vài câu thì lập tức cứng họng khi biết người đó là Chấn Vũ

“Tiểu Vũ?”

“Hán Lương?”

“May thật, tôi đang định tìm cậu”

Hán Lương kéo Chấn Vũ đứng dậy, phủi đi mấy vết bụi nhỏ trên người anh

“Tìm tôi? Có chuyện gì?”

“Không lẽ cậu muốn đứng giữa đường nói chuyện sao? Tìm quán nào đó đi, mà cậu ăn sáng chưa?”

________________

Chấn Vũ bị Hán Lương kéo vào một nhà hàng nhỏ gần đó để “ăn sáng” mặc dù bây giờ đã hơn 10h

“Cậu muốn ăn gì?”

“Không cần đâu, tôi không đói”

“Ừm, vậy một phần cơm trứng và hai ly cam vắt, một ly ít đường”

“Eh? Không cần gọi nước uống cho tôi đâu, tôi đi ngay mà”

“…..”

Hán Lương không để tâm đến lời nói của Chấn Vũ, anh trả lại cuốn menu cho cô phục vụ và còn kèm theo một nụ cười làm cô gái choáng váng, vội vội vàng vàng chạy vào trong chuẩn bị

Chấn Vũ biết có nói cũng chẳng ích gì nên anh quyết định im lặng.

“Lúc nãy cậu chạy đi đâu mà gấp vậy?”

“Chạy trốn” – vừa nói xong Chấn Vũ bỗng rùng mình nhớ lại tình cảnh lúc nãy

________________

10 phút trước…

Chấn Vũ cảm thấy ngạt thở và cực kỳ khó chịu. Anh cố gắng thoát khói vòng tay của Duy Đức nhưng không được. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Chấn Vũ chỉ còn một cách duy nhất là cắn vào cái lưỡi đang lộng hành của Duy Đức, làm anh ta phải tự động buông ra. Lúc Duy Đức còn đang bất ngờ thì đã hưởng nguyên một cú đấm của Chấn Vũ vào ngay bụng, đau tới mức khiến anh ta ôm bụng ngã ra đất

“Nếu không phải là người cùng công ty thì tôi đã đấm vỡ cái bản mặt của anh rồi”

Chấn Vũ lau miệng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chạy ra khỏi công ty. Anh cũng chẳng biết chạy đi đâu, cứ chạy thôi. Đụng phải người ta, mặc kệ, cứ chạy.

Chạy mãi đến khi đụng phải xe Hán Lương

________________

Quay lại hiện tại…

“Trốn? Trốn cái gì?”

“Đừng có hỏi”

“Tôi nghe tiểu Khoan kể chuyện tối qua rồi” – Hán Lương bất ngờ chuyển đề tài – “Sao cậu phải nổi giận vậy?”

“…..”

“Tiểu Khoan chỉ nói đùa thôi, chẳng có gì đáng để giận, trừ khi… cậu cũng thấy cậu ta nói đúng”

“Anh nói nhảm gì vậy?”

“Sao vậy? Bị tôi nói trúng tim đen à?”

“Không có”

“Vậy tại sao cậu lại quay đi chỗ khác, hay là tôi đẹp quá nên không dám nhìn hả?”

“…..”

Đúng lúc Chấn Vũ đang khó xử thì cô phục vụ mang dĩa cơm và hai ly cam vắt ra, khi cô ấy vừa đi thì Chấn Vũ lập tức tìm cách đánh trống lảng

“Anh chưa ăn sáng sao?”

“Tôi mới vừa dậy, bị tên nhóc tiểu Khoan đánh thức”

“Hả?”

“Cậu ta gọi điện cầu cứu tôi”

“Cầu cứu?”

“Chuyện tối qua của hai người đó” – Hán Lương khéo léo chuyển về đề tài cũ

Muốn đánh lạc hướng tôi hả? Cậu còn non lắm

“…..”

“Cậu ta sợ cậu giận nên muốn nhờ tôi giảng hòa giùm, vì cậu ta nhát quá, thấy cậu giận thì chẳng dám nói gì nữa”

“…..”

“Cậu… hình như bây giờ đang bận tâm đến chuyện khác phải không?”

Hán Lương liếc mắt tinh quái nhìn gương mặt 100%-đang-nghĩ-chuyện-khác của Chấn Vũ

“Không có… không phải vậy”

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở che đậy của Chấn Vũ, Hán Lương bất giác phì cười

“Hai người… xứng đôi thật… đều là mấy tên ngốc, hahahaaa”

“Gì chứ? Anh nói ai ngốc?”

“Tôi đang nói người đang cố che đậy thứ cảm xúc đã ghi rõ trên mặt mình”

“…..”

“Nói cho tôi nghe được không?”

“Hả?”

“Chuyện đang làm cậu bận tâm ấy. Coi như là một cuộc nói chuyện bình thường, quẳng tên nhóc kia sang một bên đi, nói tôi nghe cậu gặp phải chuyện gì, sao vừa rồi chạy như ma đuổi thế hả?”

(Nghiêm Khoan: Này, sao lại quẳng tôi đi hả?)

“Ừm… chuyện này….”

“Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu”

“Ừm… Anh… không nói cho Nghiêm Khoan biết luôn chứ”

“Ừ, không nói” – Con nít dễ dụ thật

“Vậy tôi hỏi anh một chuyện”

“…..” – Hán Lương yên lặng, chăm chú ăn, à không, chăm chú nghe điều Chấn Vũ sắp nói

“Tôi có một người bạn, cậu ta có quan hệ rất thân thiết với một đàn anh trong công ty, cậu ta rất kính trọng bậc đàn anh đó, nhưng bất ngờ đàn anh của cậu ấy lại hôn cậu ấy”

“Thế thì theo anh, cậu ấy nên làm thế nào?”

Hán Lương gật gù. Cậu đang nói chính cậu chứ gì?!?

“Vậy cậu, à không, người bạn của cậu có từng hôn người đàn ông nào khác chưa?”

“Ừm… có, có 1 người”

“Cảm giác của bạn cậu khi đó thế nào?”

“Tôi không rõ, nhưng cảm giác đó rất khó nói, nó có hơi….”

“Ấm áp?”

“Cũng gần như vậy, còn có hơi…”

“Ngọt ngào?”

“…..” – Chấn Vũ không trả lời, nhưng mặt anh lại đỏ lên

“Còn với người đàn anh kia, bạn của cậu có cảm giác thế nào?”

“Ghê tởm”

Chấn Vũ không chút suy nghĩ lập tức trả lời ngay.

“Tại sao vậy?”

“Còn phải hỏi? Hai người con trai hôn nhau thì đương nhiên là thấy ghê tởm rồi”

“Tôi không phải hỏi tại sao bạn của cậu thấy ghê tởm, tôi muốn hỏi là tại sao khi hôn người kia thì cậu ta thấy ấm áp và ngọt ngào còn khi hôn đàn anh mà cậu ta kính trọng thì cậu ta thấy ghê tởm?”

“Cái đó…. tôi cũng… không rõ”

“Tôi ăn xong rồi”

Hán Lương bất ngờ lái sang chuyện khác. Anh lấy khăn giấy trên bàn lau miệng, uống một hơi cạn ly nước cam vắt rồi đứng dậy, vỗ vai Chấn Vũ

“Xem ra chuyện tiểu Khoan nhờ tôi, tôi không cần phải lo nữa. Còn chuyện của cậu… cậu hãy nói lại với người bạn của cậu, bảo cậu ta hãy tìm hiểu lý do tại sao lại có sự khác biệt rõ rệt như vậy. Chừng nào cậu ta tìm được lý do thì sẽ có cách giải quyết vấn đề”

“Hả? Ý anh là sao?”

“Bữa ăn này cậu trả tiền đi nha, coi như là phí tư vấn”

“Hả? Đợi đã! Này!”

Hán Lương vẫy tay chào rồi thản nhiên đi ra khỏi nhà hàng, để Chấn Vũ ở lại với cái bill tính tiền

________________

Bước ra khỏi nhà hàng, đi về phía bãi giữ xe, Hán Lương lấy điện thoại trong túi ra, nhấn số và gọi

“A lô”

“Hán Lương, anh đã giải quyết chuyện của tôi chưa vậy hả?” – giọng Nghiêm Khoan giận dữ qua điện thoại

“Ai da~ làm gì mà nóng nảy quá vậy?”

“Nhưng mà…”

“Chuyện của cậu tôi giải quyết xong rồi” – Hán Lương chen ngang vào lời nói của Nghiêm Khoan

“Thật sao?”

“Nói sao nhỉ? Là do cậu may mắn, tiểu Vũ gặp chuyện khác nên tạm thời không lưu tâm đến chuyện của cậu nữa. Cậu cứ an tâm đi ha”

“Anh nói vậy là sao? Vũ nhi gặp chuyện gì cơ?”

“À mà cậu còn có tin vui nữa”

“Tin vui?”

“Cậu sắp đốn hạ được một cây đại thụ rồi đó”

“Hả?”

Hán Lương cúp máy, chui vào trong xe. Anh chỉnh lại cái gương chiếu hậu một chút, tự mỉm cười với mình trong gương rồi rồ ga, phóng đi.