Lại nói đến bè lũ cáo già hiện đã kết nạp thêm một tên, đang từ tầng 5 tòa cao ốc cách quán cà phê kia một con đường, vẫn ngồi tại cái bàn lúc trước mà lăm lăm ống nhòm quan sát bên dưới. Cả ba người thấy Nghiêm Kiều một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, không khỏi cắn răng tức giận.
“Vô Ưu, làm gì đi chứ” – Hán Lương có vẻ không muốn tình trạng kia tiếp tục, liền hối thúc Vô Ưu nghĩ cách.
Vô Ưu cũng không thể nhẫn nhịn chờ đợi hơn nữa, liền rút điện thoại ra, bấm bấm vài cái, điện thoại của Nghiêm Khoan tức thì reo vang.
“Cậu làm cái trò gì vậy hả?”
“Cái tên háu ăn, cứ ngồi ăn cặm cụi, ăn đắm đuối thế kia thì còn ra thể thống gì nữa hả?”
“Mau làm cái gì đó thu hút sự chú ý của người ta đi”
“Ngồi không như thế thì chẳng phải uổng phí công sức tôi đã xếp lịch để tiểu Vũ có giờ trống rồi sao?” – Lao thúc hét lên một câu cuối rồi cúp máy.
Nghiêm Khoan đến một tiếng “A lô” cũng chưa kịp nói ra đã bị ba tên cáo già kia thay nhau mắng nhiếc, còn chưa kịp định thần thì bên kia cũng đã cúp máy
“Là ai gọi vậy?” – Chấn Vũ thấy bản mặt ngơ ngác của Nghiêm Khoan, liền tò mò gặng hỏi.
“Không… không có gì! Là gọi nhầm số thôi”
“…..”
“À, Vũ nhi, hay là chiều nay…”
“Kevin?”
Nghiêm Khoan giật mình, cái thanh âm vừa cao vừa trong này nghe rất quen.
“Kevin, sao trùng hợp vậy? Không ngờ lại gặp anh ở đây”
Vương Lệ Khôn tay xách mấy túi đồ chạy tới chỗ Nghiêm Kiều, có vẻ như cô nàng vừa đi mua sắm về.
“Lệ Khôn?” – Nghiêm Khoan không giấu được vẻ kinh ngạc.
Sao cô ta lại ở đây?
“A, Vũ ca, anh cũng ở đây à?” – Vương Lệ Khôn cúi chào Kiều Chấn Vũ, nhưng ngay sau đó lập tức chuyển ánh mắt về phía Nghiêm Khoan
“Anh không phiền nếu tôi ngồi cùng chứ? Tôi cũng đang định dùng bữa trưa đây”
“Chuyện đó… chuyện đó…” – Nghiêm Khoan thấy nguy tới nơi, không ngừng nhìn về phía Chấn Vũ nãy giờ vẫn không nói lời nào.
Nghiêm Khoan hy vọng Chấn Vũ sẽ lên tiếng phản đối hoặc ít nhất cũng tỏ vẻ khó chịu, chỉ cần một chút thôi cũng được, nào ngờ Chấn Vũ vẫn mỉm cười
“Không sao, cô cứ tự nhiên, tôi cũng có chuyện phải đi, hai người cứ từ từ dùng bữa đi”
Không xong rồi! – Nghiêm Khoan nhủ thầm
Nghiêm Khoan cầu mong rằng Chấn Vũ sẽ nổi giận hoặc có biểu hiện giận dữ thì còn dễ giải quyết. Đằng này Chấn Vũ còn không có lấy một biểu hiện khó chịu, càng khiến Nghiêm Khoan kinh sợ hơn. Cái nụ cười xã giao đó còn đáng sợ hơn cả một cú đấm thẳng vào mặt người khác.
“Cái này trả cho phần của tôi”
Chấn Vũ để lại mấy tờ tiền trên bàn rồi bỏ đi một nước, Nghiêm Khoan lại chẳng dám ngăn cản.
Ba người đang quan sát từ đằng xa cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, hận không thể bay ngay xuống đó để đánh chết tên ngốc Nghiêm Khoan.
“Tên ngốc sợ vợ này, thật hết nước nói với cậu ta”
Đến lúc này thì cả ba người đã rõ, tên Nghiêm Khoan mặt dày chết mê chết mệt cái nụ cười tươi như hoa của Chấn Vũ, cực kỳ thích thú trước cơn giận của Chấn Vũ, lại không hề nao núng trước cú đấm của Chấn Vũ, vậy mà lại sợ cái nụ cười xã giao bình thản vô hạn của Chấn Vũ, sợ đến mức không dám nói tiếng nào, ngay cả động cũng chẳng dám động.
________________
“Vũ ca có vẻ bận rộn nhỉ? Ngay cả thời gian ăn trưa cũng không được thoải mái”
“À… Ừ…” – Nghiêm Khoan vẫn cứ nhìn về phía bãi giữ xe, không hề chú ý đến Vương Lệ Khôn.
Thoáng thấy xe của Chấn Vũ chạy ra, Nghiêm Khoan thu hết can đảm, bỏ mặc Lệ Khôn ngồi đó, chạy đến bên cạnh chiếc xe.
“Có chuyện gì?” – Chấn Vũ hạ cửa kính xuống, vẻ mặt vẫn hết sức bình thản như không có chuyện gì, nhưng Nghiêm Khoan lại bất giác thấy lạnh xương sống
“À… cũng không có gì… chỉ là…”
“Không có gì thì mau tránh ra, tôi phải về công ty”
“Đợi đã” – Nghiêm Khoan đưa tay vào chặn cửa kính đang được nâng lên lại. Bàn tay của anh bị tấm kính in hằn một đường ngấn đỏ
“Cậu làm gì vậy?”
Chấn Vũ hoảng hồn, lập tức hạ cứa kính xuống, lo lắng nhìn bàn tay của Nghiêm Khoan
“Có đau không?”
“Không sao”
“Có chuyện gì thì nói mau lên”
“À… chuyện của Lệ Khôn… tôi và cô ấy… Vũ nhi đừng hiểu lầm nha, giữa tôi với cô ấy không có gì hết”
“Ờ, vậy thì sao? Giải thích với tôi làm gì?”
“Không phải Vũ nhi giận vì chuyện đó sao? Vì cô ấy đột nhiên xuất hiện…”
“Vương Lệ Khôn là một mỹ nhân” – Chấn Vũ đột nhiên cắt ngang lời Nghiêm Khoan, mắt hướng về chỗ Vương Lệ Khôn đang ngồi
“Hả?”
“Tính tình cũng khá tốt”
“…..” – Nghiêm Khoan cảm thấy được trong lời nói của Chấn Vũ có chút không ổn, chỉ biết ngây người ra đứng nghe
“Lần trước đã đưa người ta về nhà rồi, lần này người ta còn chủ động như vậy”
“…..”
“Cậu đừng phụ lòng người ta, sau này đối xử với người ta tốt một chút” – Chấn Vũ lại “ban” cho Nghiêm Khoan một nụ cười xã giao.
“Hả?”
Chấn Vũ đạp ga, phóng xe đi mất. Nghiêm Khoan đang tựa ở cửa xe, bất ngờ bị mất đà, suýt nữa là ngã nhào xuống đất. Đến lúc đứng vững, định thần lại được thì người kia cũng đi mất rồi, anh chỉ còn biết ôm đầu kêu khổ.
________________
Chấn Vũ chạy được một đoạn thì gặp đèn đỏ, phải dừng xe lại. Anh ngẩn người, sau một hồi hết vò đầu bứt tai lại ôm đầu tựa vào vô lăng.
Đau đầu quá!
Đầu Chấn Vũ như muốn nổ tung, vừa đau lại vừa nhức. Anh xoa hai bên thái dương rồi ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế ngồi, khép hờ hai mắt.
“Vũ nhi”
Anh vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh Nghiêm Khoan lại hiện ra. Chấn Vũ giật mình bật dậy, lắc nhẹ đầu, mím chặt môi, tự nhủ thầm trong lòng
“Không được, không được nghĩ đến cậu ta nữa, không được nghĩ nữa”
Chấn Vũ cứ ngồi lẩm nhẩm một mình đến khi xe phía sau chịu không nổi, nhấn còi inh ỏi, anh mới phát giác là đèn đường đã chuyển sang màu xanh từ lâu, vội phóng xe đi, miệng vẫn không ngừng niệm hai chữ “Không được”