Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 9: Gia gia Dược Vận Tích




Lãnh Hương lầu là tửu lâu xa hoa bậc nhất đô thành, hôm nay Lãnh Hương lầu ngưng tiếp khách, khiến ai ai cũng tò mò.

Ngồi trên bàn lớn là 16 vị tuổi tác đã cao, sắc mặc âm trầm. Ngồi ở một ghế cao nhất lại là một đứa bé có dung nhan tuyệt mĩ, đang nhếch miệng cười

“ Thiếu gia, ngài còn quá bé, không thể tiếp thu sản nghiệp được.”

Một lão lão béo tròn lên tiếng, hắn không thể để cho đứa bé không biết gì này làm chủ được. Dù hắn nghĩ nếu người này làm chủ, hắn sẽ có nhiều lợi. Bất quá đứa nhỏ này cho người ta cảm giác nguy hiểm.

“ Ta mang họ Lưu, chẳng lẽ không tiếp quản được Lưu gia. Ý Lâm quản sự là nên để họ Lâm tiếp quản sao?”

“ Không, ta không có ý này.”

Lâm tổng sự béo tròn vội rụt lại, không nói gì nữa.

Lưu Diệp Phong cười khẽ, tiếng cười thanh thúy ngọt lịm.

“ Thần, phát giấy tờ này cho các vị ấy xem a.”

Thần gật đầu cầm lấy sấp giấy lớn đem phát cho từng người một. Ai nhìn xong cũng run run khóe miệng, tay không tự chủ được mà run rẩy, có kẻ còn rớt khỏi ghế.

Chẳng qua đó là những việc “ tốt đẹp” các vị này làm trong vài năm gần đây thôi a.

“ Các vị nghĩ ta có nên thay đổi hết người không a?”

Tiếng nói lành lạnh phát ra khiến các tổng sự rợn tóc gáy.

“ A, thiếu gia tha tội. Ta sẽ không làm nữa. không làm nữa.”

“ Thiếu gia tha tội.”

“ Thiếu gia khai ân.”

Tiếng nói lo lắng nhao nhao lên. Lưu Diệp Phong cười lạnh.

“ Ân. Vậy ai phản đối ta nữa hay không?”

“ Không dám, không dám.”

“ Vậy các vị mời về đi. Nhớ rõ 1 tháng phải mang sổ sách đến ta xem. Các vị đừng làm ẩu, nếu không … đó a.”

“ Dạ dạ.”

Nhất nhất một lời, các tổng quản sự nghe xong chạy nhanh rút êm. Đứa trẻ 7 tuổi này còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào họ gặp. Thật khó sống đi.

Lưu Diệp Phong nhấc chén nước cam uống. Hắn chậm rãi nói

“ Thần, Tuệ. Ngươi đi đến nhà các vị tổng sự. Dựa theo tờ giấy khi nãy thu hồi tiền vốn thuộc về Lưu gia cho ta. Không xót 1 đồng. Ta đã điều tra hết tất cả tài sản của họ rồi. Họ đủ trả đó a.”

“ Vâng. thiếu chủ.”

Đợi bóng Thần và Tuệ khuất đi, Lưu Diệp Phong an nhàn uống nước ép. Bọn tổng sự này không biết Lưu gia cóNanan bảo là nơi thu thập thông tin toàn thiên hạ. Có gì là họ không biết, nhất là sản nghiệp Lưu gia, điều tra chẳng quá 3 ngày là xong.

Đeo diện cụ lên, Lưu Diệp Phong trở về mã xa. Lý Thành đang đợi ở đó.

“ Ngươi cứ khăng khăng đòi đánh xe. Làm được không vậy?”

“ Được, thiếu chủ.”

“ Ân.”

Không nói nhiều, Lưu Diệp Phong lên xe trở về trang viện. Khi mới bước vào cửa đã thấy Ánh nhi xớn xác chạy đến

“ Thiếu gia, thiếu gia. Một người xưng là tổ gia gia đến đây. Nói tên là Nhược Vận Tích a.”

“ Ân. Ta biết. Đi gặp thôi.”

Lưu Diệp Phong vừa đến phòng khách đã bị ai đó nhấc bổng lên

“ Oa oa, ngươi là cháu nội của ta sao.”( lại nói: đó chỉ là con nuôi của đồ đệ ngươi a).

“ Cháu nội?? Người là Vận Tích gia gia a?”

“ Ân ân. Ta là ông nội ngươi a. Hai đứa đệ tử kia nói ngươi trúng kì độc, kêu ta về gấp. Vì bên kia có chuyện xảy ra nên gia gia ta về muộn a.”

“ Không sao, gia gia.” Đẩy đẩy lão ngoan đồng này ra. Lưu Diệp Phong bảo toàn khoản cách an toàn. Nhưng nghe thấy kì độc thì trợn mắt lên

“ Ta trúng kì độc lúc nào?”

“ Ta sao biết. Phụ thân ngươi nói ngươi trúng kì độc kêu ta về chăm sóc a.”

“ Lưu Diệp Tĩnhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”

Thanh âm thét chói tai khiến mấy con chim nhỏ đang đứng trên cành cây ngã lăn xuống đất, chết lâm sàng.

Thở phì phì vì tức giận, Lưu Diệc Phong nhìn Nhược Vận Tích. Nhược Vận Tích nhìn Lưu Diệp Phong. Có lẽ họ có chung một mối thù đi. Hai người nhếch mép cười với nhau, hảo, đồng mình, hai anh em Lưu gia kia chờ đó a.

Bấm bấm ngón tay, Nhược Vận Tích cười nói

“ Ngươi không phải người nơi này a.”

“ Gia gia khéo đùa.” Lưu Diệp Phong nhướn mi cười

“ Đừng giấu ta a. Ha hả. Ta bấm số thấy ngươi không phải người nơi này. Qũy đạo năm đó vì thiên tai mà lệch đi, khiến linh hồn ngươi dạt về đây. Bất quá không sao, ta cũng từng gặp 1 oa nhi giống ngươi.”

“ Là ai?” Lưu Diệp Phong hỏi, hắn giờ mới biết cũng có người ở thời đại hắn ở đây. Đồng hương a.

“ Ân. Là Vũ Tập Ân, đứa con thứ bảy của Đông Vũ hoàng đế a. Ta mới gặp lần đầu đã biết.”

“ Vậy a. Ta cũng mong gặp được hắn.”

“ Vậy a. Đó là tam đệ tử của ta. Nghỉ ngơi đi. Hôm sau ta sẽ truyền dạy tất cả cho ngươi.”

“ Ân. Cảm ơn gia gia.”

Lưu Diệp Phong cười híp mi. Có lão gia gia này ở đây chắc hắn không nhàm chán.

Lưu Diệp Phong dùng số tiền vốn “ cướp lại” từ các tổng quản sự, mở rộng kinh doan hơn nữa. Các quản sự chưa bao giờ dám lần nữa dối lừa thiếu gia này.

Chỉ với ba năm, tài sản Lưu gia đã triệt để chiếm lấy gần như tất cả kinh thành. Thành một Lưu gia khó ai động vào. Ai ai cũng muốn biết chủ nhân Lưu gia,  nhưng khổ nỗi, người này chưa bao giờ xuất hiện.

Trong thiên hạ cũng lưu truyền một lời đồn về vị Thần Y, tài năng siêu quần. Dù có đang hấp hối cũng cứu được. Bất quá Thần y này tính tình kì quái. Một năm chỉ chữa 10 người, không kể giàu nghèo, miễn là hợp mắt với hắn.  Nếu kẻ khác muốn cầu, thì phải có được thứ hắn muốn. Nhưng những thứ hắn muốn, thường khó ai có thể có. Vì vậy 1 năm người này cứu không quá 13 người.

Nhưng điều lạ là vị thần y này không ra mặt, chỉ cho cận vệ đi làm. Dược phối rồi đưa cho người nhà. Tuyệt đối không xuất đầu lộ diện.

Kẻ vang danh thiên hạ năm nay đã 10 tuổi. Sau 3 năm ở cùng Nhược Vận Tích, đã học được hết võ công lẫn thuật âm dương. Khi thấy hắn thông minh thiên tài, dạy xong thì   Nhược Vận Tích cũng cắp mông chạy mất. Thật là có trách nhiệm đi.

“ Thiếu gia, người dậy đi.”

Lý Nhược thân thể đã khỏe hơn 3 năm trước. Hiện tại làm người hầu thân cận bên Lưu Diệp Phong. Hắn cũng được học chút võ nghệ cùng quản lý sổ sách nhằm tiện giúp thiếu gia làm việc. Tất nhiên không thể học nhanh như thiếu gia được.

“ Ưm. Ta muốn ngủ thêm a.”

Kéo kéo mép chăn trùm lên trên người. Đang mùa đông, Lưu Diệp Phong không nghĩ sẽ bò ra ngoài.

Lý Thành ra ngoài làm bảo tiêu vận chuyển. Được theo học Nhược Vận Tích về võ công, Lý Thành cũng đã 1 thân võ nghệ. So trên giang hồ cũng không thua kém ai.

Lý Nhược ngồi bên mép giường yên lặng chờ. Hắn vẫn thường xuyên chờ như vậy. Cứ đến mùa đông, thiếu gia sẽ thành con sâu lười.

“ Thiếu gia, nghe nói hoàng đế cực sủng ái lục hoàng tử đó.”

“ Thì sao?”

“ Ân, nghe nói hoàng tử này mới có 10 tuổi nhưng rất vô pháp vô thiên.”

“ Rồi sao nữa.”

Lưu Diệp Phong cũng chưa chui ra khỏi kén, lãnh đạm hỏi. Họ Hiên Viên kia biết sủng ái người khác sao. Nghe nói lục hoàng tử là con của Cơ quý phi. Họ Cơ ở Hiên Quốc rất lớn, nên Hiên Viên Ngạo Thiên kia mới nuông chiều đứa con kia để họ Cơ thả lỏng tâm tình. Rồi một lúc nào đó sẽ bổ ngay 1 nhát dao chí mạng xuống thôi. Đế vương tâm cơ, hắn không gặp cũng nhìn ra.

“ Hắn a, nghe nói trong cung có tam hoàng tử cùng ngũ hoàng tử, bát hoàng tử cũng cùng sinh ra một năm mà bị độc chết đó. Thất hoàng tử thì bị độc không chết, lại thành ấm thuốc di động.” Bất quá còn Cửu hoàng tử ở đây thì nhàn nhã nằm trong chăn ngủ, bách độc bất xâm.

“ Vậy ngươi kể cho ta làm gì?”

Cuối cùng cũng bò ra khỏi chăn ấm, Lưu Diệp Phong nhíu mày hỏi.

“ Vì người của Hiên đế đang cho tìm thiếu gia đó.”

“ Cái gì?” Nhảy dựng lên,. Lưu Diệp Phong hô to. Không phải lão cha kia lại giở chứng biến thái rồi chứ.

“ Không, Thiếu gia à, tìm thiếu gia với vai trò Thần y cơ. Nghe nói đã dán khắp nơi. Nhưng không ai thấy thiếu gia bao giờ, nên.. ha hả …”

Tiếng ríu rít ở trong phòng cứ thế thêm rôm rả.

Hôm nay trời bình yên, mây lặng lẽ trôi.