Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 8: Có người bỏ nhà ra đi




Khi Hiên Viên đế của chúng ta làm một màn điên đảo trên giường khiến thị quân mới vào thị tẩm chỉ còn giữ được gần nửa cái mạng, quan viên, cung phi thở phào nhẹ nhõm vì sắc mặt bệ hạ không còn đen thui như bao công nữa, thì bên này có kẻ sống không yên ổn.

Sáng sớm hôm nay, Lưu Diệp Phong vẫn nướng khét lẹt trên giường thì Tuệ đạp cửa chạy vào la ầm lên.

“ Thiếu gia, không xong a, không xong.”

Đang ngủ ngon lành thì bị người gọi dậy, Lưu Diệp Phong sắc mắt sa sầm, ngồi trên giường lườm người đang thở hồng hộc trước mặt.

“ Chuyện gì?”

“ Thiếu gia a, hai vị chủ tử đi đâu mất rồi. Chỉ … chỉ để lại phong thư.”

Quăng chăn xuống đất, Lưu Diệp Phong giật vội bức thư trên tay Tuệ. Hắn có dự đoán không lành.

“ Phong nhi, con đã lớn. Đã học thành tài hết tất cả y dược lẫn độc dược của hai chúng ta.

Vì vậy …

Ta và tiểu phụ thân con rất mãn nguyện khi con đã thành người, tự lo cho bản thân mình được.

Ta dẫn tiểu phụ thân con đi ngao du giang hồ, tứ phương kì thú.

Vì vậy, ta giao lại cho con 16 cửa hiệu tại kinh thành quản lý. Chuyện này Thần và Tuệ sẽ nói sau với con.

Tổ gia gia của con là Dược Vận Tích sẽ đến chỗ con ngay.

Ông ấy sẽ truyền thụ cho con võ công cùng âm dương thuật.

Phong nhi nhớ giữ sức khỏe.

Lưu Diệp Tĩnh.”

Lưu Diệp Phong xám mặt.Taykhông tự chủ run lên vì tức giận. Bên cạnh Tuệ sợ hãi lau mồ hôi không ngừng.

“ Hai con cáo già, bỏ lại một đứa trẻ 7 tuổi mà đi được a.”

Tức giận không ăn thua, Lưu Diệp Phong ngồi xuống ghế, rót tách trà hạ hỏa. Thật tức chết hắn mà. Lão phụ thân hồ ly kia chắc chắn sợ vợ không chú ý đến mình nên kéo y ly khai hắn. Đồ … già rồi còn ăn dấm chua. Aaaaaaaaaaa. Tức chết ta mà. Lại nhớ ra điều gì, hắn ngước lên hỏi Tuệ

“ 16 cửa hàng là sao?”

“ Dạ, thiếu gia. Đó là sản nghiệp Lưu gia. 5 năm trước hai vị lão gia cãi lời tổ lão mà bỏ đi. Nhưng gần 2 năm sau thì trở về tiếp quản sản nghiệp. Vì tổ lão gia đã mất, lại chỉ có 2 người con trai, họ hàng thân thích không có. Vậy nên đại lão gia miễn cưỡng chấp nhận.”

“ Ân. Vậy là hai con hồ ly đó ném miếng thịt phỏng tay cho ta chứ gì?”

Càng nghĩ càng tức, Lưu Diệp Phong không kiêng nể mà nghiến răng ken két. Tuệ lau mồ hôi dữ hơn, thiếu gia đại sinh khí.

“ Thiếu gia, có nên đi xem xét các cửa hàng không ạ? Các cửa hàng hiện giờ đều do các trưởng quỹ điều hành. Công việc của thiếu gia chỉ là thường xuyên đi xem và thu lợi tức. Ngoài cửa hàng chúng ta còn có rất nhiều đồn điền, mẫu ruộng nữa a.”

“ Tên Lưu Diệp Tĩnh, bóc lột sức lao động của trẻ connnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.”

Kiềm chế không đặng, Lưu Diệp Phong thét lên ai oán. Giao cả 1 cơ ngợi đại sự nghiệp cho 1 đứa trẻ mới lên 7, có phải là lạc quan quá không.

Nhu nhu thái dương, Lưu Diệp Phong lấy lại bình tĩnh nói.

“ Ân, vậy chuẩn bị cho ta. Ngày kia đi xem các đồn điền trước.”

Lưu Diệp Phong đành phải đem tấm thân 7 tuổi lao động khổ sai cho hai lão cha. Vì trước kia hắn cũng là một người giúp Hàn thị đi lên như diều gặp gió, nên chuyện quản lý tài sản này cũng không làm khó được hắn.

Dù sao hắn cũng tìm được đồ để giết thời gian.

Giết thời gian a.

Vậy là Hiên đế của chúng ta đã thoát vài kiếp nạn dài dài.

Hai ngày sau, từ sáng sớm, Lưu Diệp Phong đã bị Thần lôi dậy từ trong chăn ấm đệm êm. Sắc mặt đen thui, Lưu Diệp Phong bò dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi leo lên mã xa.

Xe đi một đoạn khá dài, đến tận lúc mặt trời leo lên được nửa chặng đường thì mới đến nơi.

Lết thân mình ra khỏi mã xa, Lưu Diệp Phong nguyền nguyền rủa rủa cái xe ngựa vừa xóc vừa khó ngồi này. Nhiều lần làm hắn suýt lao ra ngoài cửa xe.

“ Thiếu gia đại giá quang lâm mà Quan mỗ không ra đón từ xa được.”

Lưu Diệp Phong sắc mặt nháy cái âm hàn thấy rõ. Trước mắt hắn là 1 tên béo ú, mắt híp, mặt gian xảo chết đi được, mắt y nhìn hắn thì rõ mồn một là thòm thèm. Gừ. Sắc đẹp của ta là để ngươi nhìn là nhìn đấy à ( Nguyệt: Cho Thiên ca nhìn thôi ha bé =])

“ Quan quản sự, ngươi có biết có thứ nhìn vào mù mặt không? Ân?”

Dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn kẻ béo ú kia khiến y sợ hãi mà tái mép mặt lại, Lưu Diệp Phong đắc ý dào dạt bước qua tên béo rồi đi thẳng ra ruộng.

“ Thiếu gia, thiếu gia. Trời hãy còn nắng, ngài ở đây ta đi lấy sổ sách cho người.”

Quan quản sự kia hốt hoảng chạy đến ngắn Lưu Diệp Phong ra đồng. Khỉ mũi khinh thưởng, Lưu Diệp Phong làm 1 bộ “ ngươi mà cũng biết lo cho ta” rồi đi thẳng.

Cánh đồng này rộng bát ngát, đang vào mùa thu hoạch nên nhiều người ra đồng từ rất sớm. Lưu Diệp Phong đứng trên cánh đồng, nheo mắt nhìn bốn phía. Sao hắn thấy những người đang làm đồng này gầy yếu đáng thương quá à.

Đang nghĩ thì có tiếng la oe óe bên tai, Lưu Diệp Phong quay lại thì thấy một đám người đang hung hăng đấm đấm đá đá.

Bên trong là một nam hài lớn hơn hắn 2 tuổi, gầy gò, đen nhẻm cùng một ông lão có tuổi đang bị mấy tên kia đánh. Dù đau nhưng nam hài vẫn bất khuất nhìn lại đám người to con kia.

“ Ngươi a, dám dấu Quan lão gia. Ta đem ngươi đánh chết xem con gái ngươi có ra mặt không. Nếu ngày mai Quan lão gia không thấy nàng ta, thì đừng mong các ngươi sẽ sống.”

“ Hừ,  tỷ tỷ ta đi rồi. Ngươi đừng hòng.”

“ A, thằng nhãi.”

Tên to con mạnh miệng nhất giơ tay lên vả thẳng vào mặt nam hài kia. Không chịu được nưa, Lưu Diệp Phong nói

“ Thật ồn ào.”

Sau đó liếc nhìn Quan quản sự. Họ Quan kia thấy thế vội ra ngăn mấy tên thuộc hạ. Lưu Diệp Phong cười nói với Thần.

“ Không cho tên béo này làm quản sự, không biết hắn có giảm cân được không a?”

“ Thần không biết.”

Lưu Diệp Phong ngao ngắn, biết thế hắn đã đi cùng Tuệ. Sẽ có người nói chuyện a.

Khi Quan quản sự cùng thuộc hạ của hắn đã xong việc đi về phía Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Phong cười khẽ.

“ Quan quản sự quả là quyền cao chức trọng a. Người nô dịch chúng ta thuê để làm mà cũng “ được” Quan quản sự ra tay đánh cho thương tích đầy mình a.”

Giọng nói hàm chưa tức giận cùng châm chọc khiến Quan quản sự rùng mình, vội nói.

“ Không a thiếu gia, bọn này khó dậy, không đánh không nghe lời.”

“ Nói láo, ngươi ép tỷ tỷ ta về làm thiếp cho ngươi.”

Đứa bé kia thấy có chủ thì can đảm vạch tối lão Quan quản sự kia. Lưu Diệp Phong lại híp mắt xem phản ứng của họ Quan kia.

“ Thiếu gia a, cái này ….”

“ Thôi, ta không so đo chuyện nhà của ngươi. Bất quá …”

Khi Quan quản sự đang vui mừng thì Lưu Diệp Phong vứt xuống 1 tập giấy nhỏ.

“ Bất quá liên quan gia sản của ta thì khác a. Ngươi nên hảo hảo giải thích cho ta đi.”

“ Oan, oan quá thiếu gia. Nô tài thật không làm thế.”

Tái mép cầm tờ giấy liệt kê tội trạng, Quan quản sự run rẩy không thôi.

Lưu Diệp Phong khinh thường liếc mắt. Hừ, 2 ngày nay hắn bỏ công tra mọi sổ sách. Mấy cái việc lạm sổ lạm sách, tham ô tiền liếc mắt là hắn biết ngay. Công nghệ tham ô của những người này sao bằng 1 số nhân viên kế toán cấp cao của Hàn thị. Dù lừa thế nào hắn vẫn nhìn ra được đó a.

“ Gọi mọi người đến đây.”

Thần gật đầu rồi đi tập hợp tất cả nô dịch lẫn. Mọi người còn ngơ ngác nhìn đứa trẻ tuyệt mĩ đứng trước mặt thì giọng nói lanh lảnh vang lên

“ Từ giờ, nơi này sẽ không còn quản sự.”

Một trận xôn xao vang lên.

“ Từ từ, ta không nói sẽ không có quản lý. Trong các ngươi, hãy bầu ra 1 người xứng làm quản sự của mình trong 5 năm. Tự các ngươi chọn đi.”

Nhìn thấy mọi người không phản ứng, Lưu Diệp Phong cười nói

“ Các ngươi lại muốn bị đánh đập sao?”

Thấy thế mọi người không nói gì nữa, quay lại bàn bạc với nhau. Được chốc lát, một người e dè đứng trước mắt đứa nhỏ tuyệt mĩ nói.

“ Thiếu gia, đây là người chúng ta cử ra”

“ Thiếu gia.”

Người nam nhân trung niên đứng trước mặt Lưu Diệp Phong là một người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, dù đứng trước mặt Lưu Diệp Phong vẫn thẳng lưng cao gối.

Mỉm cười hài lòng, Lưu Diệp Phong gật đầu.

“ Ân, vậy ngươi sẽ quản mọi người làm việc, về thu chi của nông điền này, thì đến thu hoạch ta sẽ tính toán. Còn lại toàn bộ do ngươi và mọi người tự coi song. Nếu không cần thận thì đừng trách ta a. Chút nữa theo ta về Lưu gia, ta có chuyện cần bàn bạc kĩ hơn.”

Nhìn lại 1 loạt, thấy nhiều trẻ con, Lưu Diệp Phong lại nói

“ Ta sẽ thuê phu tử ( thầy giáo) về dạy cho những đứa trẻ ở đây.”

Mọi người không khỏi ồ lên kinh ngạc. Cái này chẳng ai dám mơ tưởng đến.

“ Đừng nghĩ ta làm từ thiện a. Ta sẽ để bọn chúng hưởng giáo dục. Bất quá sẽ có thi cử, kẻ nào có tài gì thì học nghề ấy. Tất nhiên không phải thi văn. Có khiếu học võ thì học võ, sau này ta phân làm bảo tiêu. Có khiếu tính toán sổ sách thì ta phân làm quản lý sổ sách. Phải làm cho ta đủ 20 năm thì đi đâu thì đi.”

Mọi người xúc động không thôi, trăm miệng quỳ xuống lạy lục

“ tạ ơn thiếu gia. Tạ ơn thiếu gia.”

Lưu Diệp Phong cười rồi đi về. Không quên nói với Thần

“ Ngươi đi thu dọn đồ đạc tài sản tham ô của lão họ Quan kia chia đều cho những nô dịch ở đây. Để họ hảo hảo sửa lại nhà cửa, chưa bệnh và có thêm đồ ăn trong mùa đông.”

Rồi quay bước về mã xa. Hắn trong lòng tự vấn, kiếp trước tàn ác loại bỏ đối thủ thương trường bao nhiêu, thì giờ hắn lại làm việc thiện nhiều bấy nhiêu. Đến hắn còn thấy kì lạ.

Về đến nhà, cũng đã xẩm chiều. Lưu Diệp Phong ăn xong bò ngay lên giường, lòng thầm nguyền rủa những kẻ bỏ lại hắn, khiến hắn cực khổ thế này.

~~~~~~~~ [ O.o ]~~~~~~~

“ Hắt xì……”

“ Tĩnh ca, ngươi làm sao thế?”

“ Ân không sao, Minh nhi. Ta cảm thấy có ai đang rủa ta thì phải.”

“ Không có đâu. Chắc ca bị cảm rồi.”