Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại ở một tòa tửu lâu đệ nhất kinh thành, một nam nhân ăn vận sang quý bước xuống, đi thẳng vào tửu lâu.
Tiểu nhị thấy khách nhân tới, vội vồn vã: “ Hoan nghênh ngài, ngài ăn ở ngoài hay trong nhã gian.”
Nam nhân đi thẳng lên lầu, người hầu đi theo sau nam nhân nói cho tiểu nhị “ Chúng ta đã có hẹn trước. Dẫn chúng ta tới nhã gian của Vũ tiên sinh.”
Tiểu nhị nghe thế vội vã gật đầu, nhanh nhẹn đưa khách tới nhã gian.
Khi nam nhân kia gần khuất bóng ở ngã rẽ thì một thanh niên một thiếu niên bước vào trong tửu lâu. Chưởng quỹ thấy hai người liền vội ra nghênh đón.
“ Lý đại công tử, Lý nhị công tử, các ngài tới lấy sổ sách sao?”
Lý Nhược cười nói “ Vâng, chưởng quỹ ngài mau đưa cho ta sổ sách ba tháng này, thiếu gia đang muốn xem xét tình hình kinh doanh.”
Nói rồi, lướt mắt qua lầu hai, thấy thân ảnh của nam nhân, Lý Nhược cả kinh. Lý Thành bên cạnh thấy thế vội nắm lấy tay hắn, hỏi “ Đệ đệ, sao thế?”
Lý Nhược run rẩy, cắn răng nói “ Hắn …” rồi đưa tay chỉ vào lầu hai, trên lầu hai đã không một bóng người.
Lý Thành không thấy, nhưng cũng biết người mà Lý Nhược thấy là ai. Trên đời này, người có thể khiến đệ đệ hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận thì chỉ có Hiên quốc hoàng đế mà thôi.
Hắn vỗ vỗ vai trấn an Lý Nhược, nói “ Ngươi việc gì phải lo sợ hay tức giận. Dẫu gì hắn chẳng những là ái nhân còn là phụ thân của thiếu gia.”
Lý Nhược căm giận nói “ Hay cho một tiếng ái nhân, hay cho một câu phụ thân. Hắn mặc thiếu gia bị đâm chết, vậy cũng xứng với hai cái thân phận này sao.”
Lý Thành thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhược vặn vẹo, thì cũng thở dài, chẳng biết nên khuyên nhủ ra sao. Vừa lúc, chưởng quỹ mang sổ sách ra, hắn nhận lấy rồi lôi kéo Lý Nhược ra xe ngựa.
Lý Thành ngồi lên xe ngựa mới nói “ Ngươi cũng biết thiếu gia còn yêu hắn, mà hắn cũng còn ái thiếu gia. Chuyện của họ chúng ta không thể xen vào.”
“ Nhưng …” Lý Nhược cúi đầu, nghẹn ngào nói “ Hắn đã tổn thương thiếu gia …”
“ Trên đời nào tránh được bị tổn thương, miễn là khi vết thương ấy lành, sẽ không có vết thương mới chồng chéo lên.”
Lý Nhược im lặng không nói gì nữa, hắn vén mành xe lên, nhìn những bông tuyết nhỏ li ti bay xuống.
Trời trắng xóa, đất trắng xóa, màu trắng xóa nhạt nhẽo.
–
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên vừa bước vào nhã gian thì đã thấy Vũ Nhiên Lãnh ngồi thảnh thơi uống rượu trong phòng, hắn bước tới trước bàn rồi ngồi xuống.
Vũ Nhiên Lãnh uống xong chén rượu ấm áp mới ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, nói giỡn “ Sao ngươi tiều tụy như thế.”
Hiên Viên Ngạo Thiên không đáp lại, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Vũ Nhiên Lãnh, tỏ ý ‘ ngươi gọi ta tới đây, muốn nói gì thì nói đi.’
Vũ Nhiên Lãnh hiểu ý của hảo hữu, nhưng vẫn nhịn không được đâm chọc một câu “ Ngươi đã chọn giang sơn rồi, thì đừng nên mang vẻ hối hận như thế chứ.”
Hiên Viên Ngạo Thiên sắc mặt càng kém, đứng dậy, giận dữ nói “ Nếu ngươi gọi ta tới đây chỉ để nói chuyện này thì thôi đi. Ta không có rảnh rỗi như ‘ Thái thượng hoàng’ nhà ngươi.” Nói xong bước đi.
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên đã sắp đẩy cửa ra thì Vũ Nhiên Lãnh bỗng nói “ Nếu ta báo tin cho ngươi rằng hắn còn sống thì sao?”
Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại, sắc mặt càng thêm âm trầm, nói “ Ta không thích ngươi đem hắn ra đùa giỡn.”
“ Ta nói thật đấy.” Nói xong từ trong ngực rút ra một phong thư, phe phẩy “ Ngươi xem có phải chữ của hắn không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên vội vàng bước tới, giật lá thư từ tay Vũ Nhiên Lãnh, tay run rẩy mở ra bức thư. Trong thư, là nét chữ thân thuộc của người nọ, tay hắn không ngừng được run rẩy, khóe mắt cũng cay nồng.
“ Từ bao giờ?” Hắn hỏi
“ Ba tháng trước, khi ngươi còn hôn mê trên giường đấy.”
Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi phịch xuống ghế, lặng câm không nói.
Vũ Nhiên Lãnh thấy thế cũng đứng lên, nói “ Thôi, ngươi nghĩ cho kĩ đi. Hắn lần này lại cho người lựa chọn, ngươi nếu chọn giang sơn, thì coi như hãy quên đi ái tình này, còn nếu ngươi chọn hắn thì buông bỏ giang sơn đi. Ngạo Thiên, chúng ta đều là đế vương, ta biết, đế vương vị chỉ là gông cùm xiềng xích chứ không phải vinh hoa phú quý quyền thế ngất trời như bao người vẫn tưởng. Ngươi đã thực hiện lời hứa làm đấng minh quân nửa đời rồi, nửa đời sau vẫn là dành cho chính mình đi. Ngạo Thiên, thiên hạ này của tất cả mọi người, chẳng phải của ngươi. Nhân sinh nào có mấy, giữ được có bao nhiêu thứ đây, thực hiện được mấy lời hứa?”
Hiên Viên Ngạo Thiên không đáp lại. Tới khi tiếng đóng cửa vang lên rồi im lìm, hắn nhìn qua cửa sổ, bông tuyết bay bay.
Một màu trắng xóa đất trời.
Sau khi tuyết tan, sẽ hóa thành mùa xuân.