Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 22: Có người muốn về




“ Điện hạ đâu?” Một quốc quân uy nghiêm anh tuấn vô cùng bla  bla … đang càu mày nhăn mặt hỏi người bên cạnh. Người bên cạnh cũng thập phần không cung kinh mà  nói

“ Thiếu gia nói người qua chỗ thất hoàng tử Đông Vũ.”

Lý Nhược không nặng không nhẹ trả lời. Nếu đổi là người khác chắc chắn bị lôi ra đánh cho sống không bằng chết. Nhưng Lý Nhược vốn chỉ có một chủ nhân, lại chẳng phải cung nhân của hoàng cung Hiên quốc nên Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không dám làm gì hắn.

“ Vậy ngươi không đi theo?”

“ Thiếu gia không muốn, ta không thể đi theo.”

Hiên Viên Ngạo Thiên trong lòng thầm nói “ NHỊN “, sau đó, quay đầu li khai.



“ Tại sao ngươi có khối ngọc bội này?”

Một nam tử trung niên khí thế bức nhân lôi kéo tay của một nam hài dung mạo tuyệt sắc.

Nam hài hừ nhẹ, nói

“ Nịnh Hạ quốc quân, thỉnh bỏ tay ta   ra.”

Nam tử trung niên lúc này mới thấy mình thất thố, liền buông tay khỏi nam hài.

Lưu Diệp Phong sửa lại quần áo rồi nói

“ Ngươi hỏi làm chi a?”

“ Ta muốn biết?”

“ Ngươi không nói, ta cũng không nói.” Lưu Diệp Phong đánh giá cẩn thận người đối diện rồi cười nhạt. Kẻ này tên là Ninh Lam Diện thì phải?

“ Đó là thứ ta từng tặng một bằng hữu…” Nam tử quay đi chỗ khác nói.

Lưu Diệp Phong hừ lạnh. Nói mỉa mai

“ Ta tưởng đó là ái nhân ngươi kìa?”

“ Ngươi …”

“ Ta trả nó cho ngươi.”

Lưu Diệp Phong nói rồi tháo viên ngọc khỏi người, khinh thường ném lại Ninh Lam Diện, mặc kệ hắn có hay không bắt được.

“ Ngươi đây là có ý gì? Không, phải là hắn có ý gì?” Ninh Lam Diện gắt gao truy hỏi.

Lưu Diệp Phong quay lại, lạnh nhạt nói

“ Hắn gửi lời cho ngươi: Ngày trước ta kết dây bình an, ngươi tặng ta viên ngọc này. Ta cầu ngươi mãi bình an. Ngươi nói ta tựa như ngọc, thuần khiết và trong sạch nhất trong mắt ngươi. Nhưng ngươi ngày đó mải mê yến yến oanh oanh mà quên đi ta  . Ta là kẻ nhan sắc bình thường, không sánh nổi với viên ngọc này. Nhưng khi ra đi ta còn lưu luyến. Nay ngọc hoàn chủ …”

“ Hắn ở đâu?” Ninh Lam Diện nóng nảy hỏi. Móng tay hắn nắm chặt đến nỗi bật máu. Ngươi hắn tìm suốt 20 năm qua, hiện tại …

“ Ngươi nghe ta nói hết được không?” Lưu Diệp Phong bực tức nói

“ Nay ngọc hoàn chủ, bình an kết cũng hủy. Hai ta ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT.”

Ninh Lam Diện như thể bị sét đánh trúng, môi mấp máy mà nói không nên lời. Hắn biết người mà hắn thật tâm yêu và cũng thật tâm yêu hắn đã từng oán hận rời đi. Nhưng là hắn sai rồi, quả thực mất đi y, hắn biết mình sai lầm. Đã tìm y về mong chuộc lỗi nhưng y đều trốn tránh. Không ngờ, 20 năm đau khổ, chỉ đổi lại 4 từ “ Ân đoạn nghĩa tuyệt”

Lưu Diệp Phong không thèm nhìn, liền li khai. Nhưng sau đó nhoẻn miệng cười vô cùng trong sáng đối Ninh Lam Diện nói

“ Ngươi không cần lo lắng cho gia gia ta. Hắn đã tìm được người thực tâm ở bên hắn.”

Nói rồi liền li khai. Lưu Diệp Phong thấy trong mắt Ninh Lam Diện chỉ một màu u ám, đau khổ có, phẫn nộ có, hối hận có, bi thương có… Hắn đã nói dối, nhưng có sao, đâu có bù lại được 20 năm gia gia hắn đau khổ. Trời làm sai có thể thứ, người làm sai tuyệt không tha.

Ai~ Gia gia, ngươi nói ta chỉ cần trả ngọc. Nhưng ta muốn hắn đau khổ một chút. Ít ra bù lại cho nỗi đau khổ ngươi chịu mấy chục năm qua a.

“ Phong nhi.”

Lưu Diệp Phong đụng trúng “ cột đá “. Hắn thầm mắng, cột đá cũng biết nói. Ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt người quen đang ngày một đen.

“ Ngươi có thể một ngày đừng chạy loạn?”

“ Ta đến chỗ ca ca ta, không phải chạy loạn.”

“ Ta đi về. Ngươi chưa bao giờ thấy ngồi yên trong cung.”

“ Ta chẳng phải sủng vật ngươi dưỡng. Sao phải ngồi yên trong cung điện đó.”

Lưu Diệp Phong bất mãn bĩu môi. Nam nhân này ngày càng có vấn đề. Hắn thích đi đâu kệ hắn chứ. Y lúc nào cũng chỉ giỏi quản.

“ A, Phong nhi ăn cơm nào. Bồi phụ hoàng dùng bữa a.” Hiên Viên Ngạo Thiên sợ con mèo nhỏ của mình nổi cáu, liền nhu giọng đi mấy mươi lần.

“ Ta ăn với ca ca rồi. Ngươi thưởng thức bữa chiều một mình vậy.”

Nói rồi, Lưu Diệp Phong cười he he chạy mất. Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ còn nước ngẩng mặt lên trời, mong sao cái ngày gặp mặt này nhanh kết thúc.



Qủa thực thì cũng rất nhanh kết thúc. Hiên Viên Ngạo Thiên trước nay đều thường lười biếng nán lại Đông Vũ quốc ít lâu nhưng lần này vừa xong đã lôi con mèo nhỏ của mình cấp tấp về Hiên quốc.

Lưu Diệp Phong ngó ngó hắn, rồi khều một kiện áo choàng thu đông ra đắp lên người, lăn xuống ghế dài trên mã xa mà ngủ.

Nhưng cuối cùng cũng không thể yên ổn ngủ, hắn bật dậy với nam nhân đang ngày thêm đóng băng không khí chung quanh mà nói

“ Phụ hoàng, ngươi muốn đông lạnh ta?”

“ Không.”

“ Ngươi giảm nhiệt độ quá thấp. Dù đang là hè nhưng ta cũng không thích lạnh thế.”

“ Hừ.”

“ Phụ hoàng, ngươi muốn gì?”

Lưu Diệp Phong ném một ánh mắt tức giận qua Hiên Viên Ngạo Thiên. Hiên Viên Ngạo Thiên nheo mắt kéo Lưu Diệp Phong lại gần, môi đặt lên môi của bé. Lưu Diệp Phong bất ngờ bị tập kích, trong 30s không biết làm sao, sau đó thì vùng vẫy. Nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không bỏ ra, càng quấy nhiễu đôi môi non mềm của Lưu Diệp Phong.

Lưu Diệp Phong đến khi gần tắc thở mới được bỏ ra, mau mau cố gắng hớp khí lấy lại không khí.

“ Ngươi …”

“ Phong nhi lần sau không được hôn người khác.”

Lưu Diệp Phong đảo mặt tròn, cái gì? Hắn nãy giờ tức giận chỉ vì nụ hôn lên má của ta với Ân ca sao???

Lưu Diệp Phong sinh khí. Hắn nói

“ Vậy ngươi hôn mấy phi tần hậu cung của ngươi thì sao?” Lưu Diệp Phong chống hai tay cạnh eo, hừ, ngươi cũng hôn, sao ta lại không được hôn chớ.

“ Ta không hôn các nàng.”

Lưu Diệp Phong trợn mắt không tin.

“ Từ nay về sau ta không đến hậu cung nữa.”

Lưu Diệp Phong há mồm không tin nổi.

“ Từ nay về sau ta sẽ ngủ ở Hàn Mai cung.”

Lưu Diệp Phong chuẩn bị té xỉu.

“ Từ nay về sau ta chỉ cần Phong nhi.”

Lưu Diệp Phong tức tối, mặt đỏ lựng, chui vào chăn, làm con sâu tạo kén, không thèm ra ngoài.

Tên điên Hiên Viên Ngạo Thiên có thể nói những lời củ chuối ấy chứ. Hừ hừ. Ta mới không tin.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn con mèo nhỏ chui tiệt vào chăn không ló mặt ra. Trên mặt câu lên nụ cười đầy mưu mô.