Khuynh Tàn Địa Tẫn

Chương 13: Phát hiện




Hôm nay khi Lưu Diệp Phong vừa thức dậy, mặt trời đã lên cao chót vót. Ngáp ngáp một cái, gọi Lý Nhược thì không thấy y đâu, chỉ thấy một người đang ngồi ngoài phòng chờ hắn.

Đứng chăm chăm khó hiểu nhìn người đối diện, lười biếng nhìn xung quanh thì không thấy ai, đành ngồi xuống ghế.

“ Thần y dậy ‘ sớm ’ quá a.”

“ Bệ hạ sáng nay thật rảnh rỗi, đến chỗ thảo dân chơi a.”

“ À.” Không nói tiếp, Hiên Viên Ngạo Thiên rót tách trà cho người đối diện.

“ Được bệ hạ hầu hạ thật diễm phúc a. Ngài muốn hỏi gì?”

“ Trẫm muốn biết  vài ngày trước ngươi đã nói gì với ái phi của ta thôi.”

“ Nói những gì nàng cần biết a.”

“ Thế sao?” Hiên Viên Ngạo Thiên híp mắt, nguy hiểm hỏi. Theo điều tra của ám vệ, sau khi ra khỏi Nhuệ Miện cung này, Cơ quý phi đã ra tay.

“ Ân. Chứ bệ hạ ngài nghĩ một thần y nhỏ bé như ta có thể bảo quý phi của ngài làm gì a.”

“ Ha hả. Thần y đánh quá thấp năng lực mình rồi.”

“ Là bệ hạ đánh giá quá cao thôi.”

“ A~ Vậy sao. Chỉ vài câu nói của ngươi cũng khiến hậu cung trẫm loạn cả lên. Vậy mà là thấp sao?”

“ Không đúng a. Hậu cung của ngài vốn loạn sẵn rồi. Ta chỉ cho thêm chút nguyên nhân thôi. ”

“ Ha hả. Ngươi quả là một kẻ thú vị.”

“ Thật sao? Đáng nhẽ người phải cảm ơn ta mới đúng.”

“ Tại sao?” Hiên Viên Ngạo Thiên thích thú hỏi lại.

“ Chẳng phải từ lâu ngài đã ngại vài thế lực nơi hậu cung, còn muốn làm Cơ gia khốn đốn. Nay ta giúp ngài, vậy mà lại bị chất vấn a.”

“ Ha ha ha.” Hiên Viên Ngạo Thiên cười lớn. Hảo thú vị. Một đứa trẻ 10 tuổi mà có thể đoán được tâm tư của hắn. Qủa là thú vị, đại thú vị.

“ Vậy a, ta đi kiểm dược. Ngài cứ ở đây a.”

Nói rồi, Lưu Diệp Phong biến chủ thành khách, ly khai. Hiên Viên Ngạo Thiên chưa buông tha, giọng nói lành lạnh ở phía sau khiến Lưu Diệp Phong đông cứng người.

“ Thần y có biết ai tên Lưu – Diệp – Phong?”

Quay lại, giữ trên môi nét cười, Lưu Diệp Phong nói

“ A. Không biết. Trên đời này thật nhiều người mang tên đó a.  ”

“ Thật sao?” Hiên Viên Ngạo Thiên tiến gần tới bên người Lưu Diệp Phong, Lưu Diệp Phong vẫn giữ nét cười, trong đầu hắn đang nghĩ cái gì không ai rõ.

“ Ân. Ngài không tin sao?”

“ Trẫm lại nghĩ ngươi chính là hắn a?”

“ Ngài tưởng tưởng khéo quá.”

Nét mặt kẻ đối diện vẫn bình tĩnh vô ba, khiến Hiên Viên Ngạo Thiên lại càng muốn thấy vẻ mặt lo lắng của người này.

“ Vây a. Ta đi kiểm dược.”

Nói rồi Lưu Diệp Phong vắt chân lên cổ chạy biến mất.

Đối mặt với đôi mắt như lang sói kia nhìn hắn, khiến tim hắn sắp nhảy cả ra ngoài.

Lưu Diệp Phong, đời này chưa sợ ai, vậy mà, đứng trước ánh mắt lang sói kia, hắn chỉ muốn mau mau biến mất.

Hiên Viên Ngạo Thiên híp mắt đừng nhìn người kia, thân ảnh nhỏ nhỏ chạy như bay, tâm hắn thỏa mãn rất nhiều.

“ Phong nhi a, xem ngươi trốn phụ hoàng như thế nào?”



Lý Nhược nhìn thiếu gia thở hồng hộc, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó. Hắn đành phải đặt giỏ dược xuống bàn, tiến lại hỏi

“ Thiếu gia, người làm sao vậy? Sinh bệnh?”

“ Sinh bệnh sao được. Ta là thần y đó a. Ai~ thôi đi. Ta gặp khắc tinh.”

“ May mắn trên đời còn khắc tinh với thiếu gia đó a.”

“ Ngươi thật lắm lời. Ta phải nhanh chưa bệnh cho tên lục lục kia rồi cuốn gói thôi.”

“ Thiếu gia hết hứng thú với nơi này rồi sao? Mấy ngày nay ta thấy ngươi ngoạn vui lắm mà. Lại còn góp một ít lại một ít vào mấy mưu mô của các vị phi tử a.”

“ Ngoạn? Ngoạn gì nữa ~~~. Mạng sống vẫn hơn a.”

“ Oa, có người uy hiếp thiếu gia sao?”

“ Gừ, còn hơn. Hắn cơ hồ muốn nuốt sống ta vào trong bụng ấy chứ.”

Lý Nhược lắc lắc đầu không hỏi nữa, người khiến thiếu gia hắn sợ đến như vậy, thật hảo tò mò.



Vậy là Lưu Diệp Phong tiến cung để ngoạn người ta, ai dè lại thành người ta ngoạn mình. Mỗi ngày, cứ không có việc gì mà hoàng đế bệ hạ vô cùng rảnh rỗi, vô công rồi nghề chạy đến “ chơi” cùng Lưu Diệp Phong.

Này thì chơi cơ, Lưu Diệp Phong thắng. Những tưởng con lang kia sẽ thẹn mà chạy, ai ngờ lại được lãnh một câu “ hảo kì tài, trẫm phải đánh thắng thần y mới được.” Đánh thua hắn cho hắn về phứt đi thì lại lãnh thêm một câu “ Thần y nương tay rồi, nào, đánh với trẫm thêm ván nữa.”  Lưu Diệp Phong tức sùi bọt mép.

Vô sỉ. Mặt dày. Đó là những gì mà Lưu Diệp Phong nhận xét về “ phụ hoàng” của mình.

~~ Người đi đường nói: Nói vậy những lúc, hoàng đế của chúng ta bận, Phong nhi đáng yêu sẽ thoát rồi?

Nguyệt lại nói: Ngươi quá coi thường mức độ vô sỉ cùng da mặt của họ Hiên Viên ~~

Lại nói, hoàng đế chúng ta, bê nguyên cả ngự thư phòng đến Nhuệ Miện cung. Đối bên ngoài thì nói muốn ở gần thần y thăm hỏi về bệnh tình ái tử của mình. Còn trong lòng ai ai cũng hiểu, là bệ hạ nhà mình muốn quấn lấy người ta thôi.

Vì vậy Lưu Diệp Phong mỗi lần đều phải uống thuốc an thần, nếu không sẽ bị lão già thúi kia < ảnh mới hơn 20 tý thui > làm hộc máu công tâm, chết lúc nào không biết.

Trong cung, từ góc nhỏ heo hắt đến góc lớn huy hoàng, ai ai cũng nói, vị thần y mới mười tuổi kia, nhan sắc tuyệt diễm, tài năng kinh luân khiến bệ hạ mê đắm. < Các ngươi a, em nó mới … mười tuổi ~~~ > Thế nên gần một tháng nay, Lưu Diệp Phong bỗng thành “ tân sủng”. Tại sao ư? Vì bệ hạ cả tháng nay, một ngày có 12 canh giờ thì đến 6 canh giờ bệ hạ ở Nhuệ Miện cung, cùng bạch tuộc giống nhau, quấn chặt lấy “ thần y”. Qủa là mức độ vô sỉ khiến kẻ khác tưởng không được.

Chỉ tội Lưu Diệp Phong, chướng khí đầy bụng mà không xả được. Chỉ đành lấy vài cung phi thích thì thầm to nhỏ về mình, lôi ra đầu độc chết đi sống lại. Bất quá, sau đó các nàng ấy cũng được chuyển hẳn đến lãnh cung nhờ ai đó của ai đó.

Vì vậy mà, cuộc sống thường ngày nhàm chán của Hiên Viên Ngạo Thiên vui vẻ dị thường, cuộc sống thường ngày vui vẻ của Lưu Diệp Phong u ám như ngày tận thế.

Dù sao thì, phải có chuyện xảy ra mới đáng để mà nói chứ.

Hôm nay bệ hạ bận đón tiếp sứ thần, không đến quấn quýt bên cạnh Lưu Diệp Phong được nên Lưu Diệp Phong vọt lẹ đến hồ sen ngồi lẩm bẩm chửi cả họ hàng mười tám, mười chín đời của Hiên Viên Ngạo Thiên.

Khi xả xong xuôi, hắn lại có thói quen trèo lên lan can chơi < các bé đừng học dại >, hưởng gió mát thổi vào mặt. Bỗng có tiếng nữ nhân chói tai vang lên.

“ A, đây chẳng phải là “ tân sủng” của bệ hạ sao?”

Liếc mắt nhìn thì thấy một nhóm cung phi đang đi tới. quái, hắn đã đến nơi vắng vẻ nhất mà vẫn bị người làm phiền a.

Phớt lờ luôn đám nữ nhân kia, Lưu Diệp Phong tiếp tục liếc nhìn chỗ khác.

Mấy phi tử thường ngày luôn được người ta nịnh bợ, giờ lại bị một đứa trẻ 10 tuổi lờ đi, quả thực khiến các nàng không bình tĩnh được.

“ Hừ. Thần y cái gì, chỉ là một đứa yêu ma mị chúa, hoàng thượng rồi cũng chán ngươi thôi.”

“ …”

Vẫn không thấy trả lời, vị phi kia càng tức hơn, nói lời đay nghiệt hơn, đám tần phi phía dưới thì cười nói nhợt nhạt. Qủa thật công kích rất nhiều.

Bất quá, Lưu Diệp Phong đời này có một tính, khi đã không thích ai thì người đó sẽ thành không khí với hắn < vậy là ảnh công không bị ghét a  =] >

Còn về phần đám cung phi kia, bởi Hiên Viên hoàng đế không sủng ai quá một tháng, nên các nàng không hề sợ, các nàng vốn là nhóm cung phi được sủng lâu nhất, bệ hạ đối với các nàng cũng rất thích thú, thường đến cung. Vậy mà một tháng nay lại đến bên tiểu tử này. Nhưng mà, dù sao theo các nàng, mất một tân sủng với hoàng đế cũng chẳng sao. Vài hôm bệ hạ sẽ có người mới thôi.

Tức giận đến đỏ mặt tía tai, vị cung phi thường ngày nhu nhã kia đến trước mặt Lưu Diệp Phong, tát hắn một cái.

Vì đang mải lơ đãng nhìn phía xa xa kia có người đang đi tới, mà cái thân ảnh quen quen kia thì … có vào mộng hắn cũng chưa quên. Vâng, Hiên đế bệ hạ. Với lại Lưu Diệp Phong cũng không để ý đến đám cung phi léo nhéo bên tai, nên khi bị tát, hắn phản ứng không kịp, nên rơi xuống nước.

Lại nói trước kia vì cứu người rơi mà nhảy xuống cả nơi sóng thần, thì bây giờ, đến kiếp này, Lưu Diệp Phong lại là con mèo sợ nước. Chắc có lẽ kiếp trước tử vì nước, nên linh hồn khắc sâu khiếp sợ, rồi nó lại thành bản năng không kháng lại được.

Lưu Diệp Phong cảm thấy nước vào mũi, sặc sụa. Làm hắn nhớ đến cảm giác trước kia chết kia, cũng như vậy. Dù tâm muốn chết, nhưng khi đối mặt với cái chết thì vẫn cưỡng không được sợ hãi.

Lưu Diệp Phong vùng vẫy, cảm thấy như có ai đó kéo chân hắn xuống. Rồi, chìm. Hắn cảm thấy sắp chìm, nhắm mắt lại, không biết kiếp sau hắn có còn nhớ những gì kiếp này không?

Dù kiếp này hắn sống vui vẻ và thỏa mái hơn, nhưng vẫn chẳng có nơi dành cho hắn, cũng chẳng có gì quan trọng thuộc về hắn.

Đối mặt thêm một lần nữa với cái chết, hắn mới nhận ra, thật ra mình đối với mọi vật nơi này, cũng chẳng có quyến luyến gì sâu đậm.

Nhắm mắt.



Hiên Viên Ngạo Thiên thấy bé con rơi xuống hồ từ xa, đã vận dụng tất cả khinh công chạy đến, không nghĩ ngợi lao ngay xuống hồ.

Không biết tại sao, khi thấy bé con thường ngay hồ nháo kia, đến lúc sắp chết lại chỉ dẫy dụa một hồi rồi phó mặc cho thần chết, để mặc mình chìm xuống làm tâm hắn đau muốn nát ra.

Bé con kia không có gì quyến luyến sao? Không khát vọng cái gì sao? Sao có thể bình thản mà nhắm mắt như vậy?

Bế bé con kia lên bờ, đối mặt với đám cung phi đang quỳ xuống run rẩy. Hắn lãnh đạm nói

“ Thị vệ, tất cả những cung phi ở đây tống xuất lãnh cung. Kẻ nào mới đẩy y xuống, chặt tay chân rồi tống ra khỏi cung.”

Nói rồi bỏ mặc cả đám phi tần của mình đang ngất xỉu, thi triển khinh công đến Hiên Tường cung, hét lên với nô tài hầu cận mình

“ Truyền tất cả thái y lên đây.”

Khi tự tay thay y phục ướt cho bé, lần nữa bế bé lên long sàn, bất ngờ nhận ra khuôn mặt đã đổi khác, trên trán còn lưu một ấn kí hoa mai tinh xảo.

Hiên Viên Ngạo Thiên bật cười

“ Ha ha. Bảo bối cuối cùng cũng về lại với phụ hoàng.”

[ Nguyệt: chỉ có thể trách em Phong bị bám đến mức quên mất gần đến ngày hết dược lực của thuộc diện cụ mà thôi =] ]