Khuynh Tâm

Chương 24




“Ưm…” Sở Mộ Hân mê man tỉnh lại, mọi thứ trở nên lộn xộn, thần trí mơ hồ còn cho là mình đang nằm trong ngực Tư Đồ Khắc Tai. Sao lại lạnh vậy? Sao không có tiếng tim đập khiến người khác an tâm?

“Tai…Tai…” Sở Mộ Hân như đang nói mớ.

“Hừ, xem tiểu quỷ kia, hôn mê như vậy mà vẫn không quên được tên người yêu…”

“Ai, hắn tỉnh rồi, tỉnh”

Hai hắc y nhân nhìn chằm chằm Sở Mộ Hân, một người trong đó nghe thấy Sở Mộ Hân tỉnh lại liền ngồi xuống xem xét cẩn thận.

“Ưm…” Lo lắng tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của Sở Mộ Hân chính là đau nhức.

Đau, đầu đau quá, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại lạnh vậy? Tai đâu? Trọng Phẩm đại ca đâu? Mọi người đâu rồi? Sao không nói lời nào? Tai, Tai…

“Này, tiểu quỷ, ta bảo ngươi ngươi nghe thấy không?”

Người áo đen thô lỗ nắm lấy tóc Sở Mộ Hân để cậu quỳ rạp lên mặt đất. Sở Mộ Hân đau đến rơi nước mắt.

“Đau” Lúc này Sở Mộ Hân mới phát giác ra có chuyện gì không đúng, tinh thần dần dần thanh tỉnh, bắt đầu xem xét xung quanh.

“Ngươi nhẹ tay chút đi, nhìn tiểu tử nhỏ bé thế này ngươi còn dùng sức. Ngộ nhỡ bị thương sẽ làm giảm giá trị của hắn đấy. Dù sao hắn cũng không chạy thoát được”

Một người áo đen khác gỡ tay đồng bọn hắn ra, Sở Mộ Hân lập tức ngã xuống. Cậu nhịn đau ngồi dậy.

“Đây là đâu? Hai người là ai?”

Hai người bị hỏi nhìn nhau một cái.

“Ngươi không cần phải biết rõ. Tiểu quỷ, ngươi an phận đợi ta ở chỗ này, giúp chúng ta kiếm tiền là được rồi, biết không?”

Sở Mộ Hân nhìn nơi này quá mức trống trải, xung quanh bốn phía đen kịt. Dù cảm thấy sợ hãi nhưng cậu vẫn quật cường nhìn thẳng hai người.

“Các người tại sao lại dẫn tôi tới đây?”

“Bởi vì có người rất muốn gặp ngươi, còn có tình nhân của ngươi. Thật ghê tởm, hai người đàn ông cư nhiên lại có thể như thế này, thật khiến cho người khác buồn nôn. Nhưng ta cũng thật tò mò a, các người lên giường như thế nào? Hắn cắm vào nơi đó sao? Bộ dáng ngươi lúc ấy thoải mái sao? Thật con mẹ nó biến thái!”

Hắn vừa nói lời hạ lưu vừa cười, nội tâm Sở Mộ Hân vì bị kẻ xấu hãm hại lại phải nghe những lời bẩn thỉu nên bắt đầu kích động.

“Các người là người xấu! Tôi và Tai không làm sai gì cả! Không tới phiên các người nói đến! Các người chính vì không có ai yêu nên mới đố kị, ghen ghét với tôi. Cùng người mình thích lên giường thì có gì sai? Còn có, tôi nói cho các người biết, cùng người yêu lên giường gọi là yêu. Bởi vì yêu nên muốn ở cùng đối phương, hừ, không nghĩ tới các người sống lâu như vậy còn không hiểu. Các người mới là biến thái, chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu bắt cóc người khác, đồ nhát gan, ngu xuẩn!”

Ba! Hai người nghe mà giận dữ, một người hung hăng tặng cho Sở Mộ Hân một bạt tai, như vậy môi liền rớm máu, máu chảy dọc xuống dưới theo làn da trắng nõn. Cảm giác đau đớn bỏng rát từ chỗ gò má bị đánh lan ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng Sở Mộ Hân nhịn không khóc.

Tai, anh ở đâu, em biết anh sẽ đến cứu em. Em chờ anh, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh.

“Tiểu tử đáng chết, ngươi đến chính an toàn của mình còn khó bảo toàn mà còn dám ở đây mạnh miệng. Ta thành thật nói cho ngươi biết, sở dĩ bắt ngươi là vì có người nhờ chúng ta muốn cho Tư Đồ Khắc Tai thân bại danh liệt. Hắn nói Tư Đồ Khắc Tai có một điểm yếu trí mạng, gần đây hắn luôn luôn có một người ở bên cạnh, thì ra là ngươi. Vì vậy, hắn muốn chúng ta đem ngươi tới nơi này để Tư Đồ Khắc Tai tự động tới cửa, đến lúc đó có thể đem ngươi ra đe dọa Tư Đồ Khắc Tai. Cho dù là mua công ty cổ phần hay thậm chí là cả công ty của Tư Đồ Khắc Tai thì cũng đều dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu Tư Đồ Khắc Tai thấy tài sản của hắn so với ngươi quan trọng hơn thì ngươi có đợi đến chết, Tư Đồ Khắc Tai cũng sẽ không đến cứu ngươi đâu”

Nói xong, hai hắc y nhân cười lớn. Sở Mộ Hân ngồi không nói một câu.

Thật ra nghe bọn họ nói, Sở Mộ Hân cái hiểu cái không. Cái gì mua? Thân bại danh liệt? Có ý gì? Nhưng Sở Mộ Hân khẳng định đây là chuyện không tốt đối với Tư Đồ Khắc Tai. Cậu chỉ cần Tư Đồ Khắc Tai thật tốt còn lại cái gì cũng không muốn, vẫn luôn là Tai bảo vệ cậu, bây giờ sẽ là cậu bảo vệ Tai.

“Các người muốn làm gì tôi đều có thể nhưng không được đụng đến Tai. Là tự tôi quấn quýt lấy anh ta. Các người đừng hi vọng nữa, anh ta sẽ không tới, anh ta sẽ không vì tôi mà buông tha cái gì đâu”

Biết rõ cái này chỉ là vì muốn bọn bắt cóc lơi là, nhưng trong thâm tâm vẫn ẩn ẩn đau, Sở Mộ Hân lắc đầu, dù như vậy cũng tốt, ít nhất là Tai sẽ an toàn.

Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra, một nam nhân khoảng hơn sáu mươi tuổi đi vào, theo sau là bốn nam nhân cao to lực lưỡng. Bọn họ đều mặc tây trang màu đen, đeo kính đen, giày da giẫm lên mặt đất tạo ra tiếng động. Xung quanh nơi này thoạt nhìn giống như nhà kho khiến trực giác người ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Ngươi là Sở Mộ Hân?”

Sở Mộ Hân không trả lời, biểu hiện bên ngoài làm bộ như không quan tâm nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy cậu đang thở gấp, khuôn mặt tái nhợt, hai tay bị trói chặt sau lưng, ngay cả mấy đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.

“Tuy ta không cần thiết cho ngươi biết ta là ai nhưng ta nghĩ ngươi cũng không nguyện chết không rõ ràng. Ta là Toàn Uy Thạc, người phụ trách công ty Uy Thạc”

Nhìn Sở Mộ Hân vẫn như cũ không có phản ứng, tức giận dâng lên, hắn bước lên trước, nắm lấy cổ áo Sở Mộ Hân kéo lại gần thuận tiện tặng thêm một cái bạt tai. Lực đạo to lớn khiến Sở Mộ Hân cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu thấy ong ong.

“Ta nói Toàn lão bản a”. Lúc này một giọng nữ yểu điệu từ cửa truyền đến. Vệ sĩ phía sau Toàn Uy Thạc thấy có người đến liền kính cẩn chào.

“Lê tiểu thư”

“Ừm, Toàn lão bản, hạ thủ lưu tình a, ngài phải suy nghĩ một chút. Đứa nhỏ này là số tài sản lớn của chúng ta a”

Người tới là Lê Tiêu Quyên, khoa trương vặn vẹo lắc mông đi tới bên cạnh Sở Mộ Hân. Mở to hai mắt, Sở Mộ Hân nhìn nữ nhân đã từng cùng Tư Đồ Khắc Tai hôn môi.

“Sở Mộ Hân, không phải tôi đã nói với cậu sao? Tôi cho cậu hay, không muốn chết thì buông tha Tai ra nhưng cậu lại không nghe lời. Hiện tại thì tốt rồi a, cậu biết cậu sẽ như thế nào không? Hửm?”

Ngón tay sơn móng đỏ tươi nhẹ nhàng khều khều hàm dưới của Sở Mộ Hân, Lê Tiêu Quyên đang đánh giá ngoại hình cậu. Nhìn rõ ràng là một cậu bé, so với nữ hài tử khác thì ngũ quan có phần xinh xắn hơn khiến nàng nhìn mà nổi giận trong lòng.

“Một tiểu tử khiến người yêu thương như vậy khó trách Tai lại thương cậu”

“Không được gọi anh ấy là Tai!” Sở Mộ Hân dùng sức quay đầu đi thoát được tầm nhìn của Lê Tiêu Quyên lại bị móng tay của cô ta để lại một đường trên mặt. Vết thương rớm máu dưới ánh đèn mờ lại khiến cho dung nhan của Sở Mộ Hân thêm phần xinh đẹp.

“Tôi không cho phép cô gọi tên Tai, chỉ có tôi mới được gọi!” Sở Mộ Hân lớn tiếng thể hiện rõ quyền sở hữu của cậu nhưng chỉ đổi lại những tiếng cười. Lê Tiêu Quyên cười đến run rẩy, ngồi xuống, nâng khuôn mặt đang tức giận của Sở Mộ Hân. Bởi vì khắp người nàng là mùi nước hoa gay mũi, Sở Mộ Hân khó chịu quay đầu đi.

“Cậu nói Tai chỉ có thể để cho cậu gọi sao? Hừ, xem ra Tai vẫn chưa nói cho cậu biết quan hệ giữa hai chúng ta, tiểu nam sinh”

Sở Mộ Hân vẫn như cũ không nhìn Lê Tiêu Quyên, Lê Tiêu Quyên ngược lại cũng không thèm để ý mà nói.

“Tôi là người thừa kế duy nhất của công ty Lê thị. Tai của cậu đã có bản kế hoạch hợp tác cùng chúng tôi dài đến mười năm. Nhưng ba ba của tôi sợ Tai sẽ giờ trò lừa bịp nên gả tôi cho hắn. Cậu nói tôi không có tư cách gọi vị hôn phu một tiếng Tai sao?” Lê Tiêu Quyên đặc biệt nhấn mạnh từ “Tai”.

Nghe nói vậy, cả người Sở Mộ Hân chấn động. Kết hôn? Tai kết hôn?

Sở Mộ Hân kinh ngạc nhìn Lê Tiêu Quyên, khuôn mặt quá xinh đẹp của Lê Tiêu Quyên ở ngay trước mắt. Cô ta nói Tai là hôn phu của cô ta, còn nói kết hôn? Tai chưa từng nói cho cậu biết? Tại sao?

Dùng sức lắc đầu, Sở Mộ Hân muốn vứt bỏ ý nghĩ này đi, không, sẽ không, Tai sẽ không gạt cậu, anh ấy thường nói trong lòng anh ấy chỉ có cậu, anh ấy sẽ không cùng người này kết hôn, anh ấy nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu không rời…

“Tôi nghĩ cậu cùng Tai đã lên giường đi?”

Câu hỏi của Lê Tiêu Quyên cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của Sở Mộ Hân, ánh mắt cậu mờ mịt nhìn Lê Tiêu Quyên.

“Cậu biết không, Tai thích nhất là chơi đùa. Một khi hắn đã chạm vào cậu rồi hắn sẽ cảm thấy chán, không còn thú vị. Hắn thương cậu như vậy là vì hắn chưa có được cậu. Hiện tại cậu cùng hắn lên giường rồi hắn sẽ không để ý đến cậu nữa, biết không, tiểu khả ái?”

Nhìn khuôn mặt tái xanh cùng đôi môi trắng bợt khẽ run rẩy của Sở Mộ Hân, Lê Tiêu Quyên hài lòng đứng lên, cầm tay Toàn Uy Thác, giống như động vật không xương mà quấn lên, Toàn Uy Thạc cười.

“Quyên, em làm rất tốt. Kế tiếp em muốn chơi như thế nào?”

Ánh mắt Lê Tiêu Quyên chậm rãi quét qua đám người ở chỗ này, đột nhiên nghĩ ra.

“Không bằng…an ủi đám thủ hạ của ngài một chút, thế nào?”

Nghe xong, ánh mắt đám nam nhân lập tức tập trung lên người Sở Mộ Hân. Tuy rằng cậu nằm trên đất khiến cho khuôn mặt cùng quần áo đều dính bụi bẩn nhưng không ảnh hưởng đến làn da non mịn cùng đôi mắt xinh đẹp kia. Sở Mộ Hân kinh hãi co người, ánh mắt những người kia nhìn cậu khiến cho đoạn quá khứ xa xôi ấy lại hiện ra trước mắt. Là Tư Đồ Khắc Tai khiến cậu quên đi quá khứ đau khổ ấy, là sự ấm áp của Tư Đồ Khắc Tai khiến cậu dũng cảm tìm được tình yêu.

Đó là ánh mắt mà ba ba nhìn cậu, là ông ta.

“A…..không được…..”

Sở Mộ Hân đột nhiên kêu to rồi dùng sức giãy giụa khiến cho hai hắc y nhân trước mặt lập tức tiến lên, một người che miệng cậu, một người ôm chặt cậu không cho cậu lộn xộn. Mà Toàn Uy Thạc cùng bốn người lực lưỡng phía sau cũng đã bắt đầu cởi áo vest, tháo kính râm, xắn tay áo sơ mi lên rồi hướng Sở Mộ Hân đi tới. Cảm giác sợ hãi to lớn bao trùm toàn thân, Sở Mộ Hân liều mạng muốn lùi ra sau lại bị khống chế không thể cử động.

Tai, Tai, anh ở đâu, cứu em, tới cứu em, Tai…

Nước mắt rơi xuống, Sở Mộ Hân biết cậu không thể chống cự lại những người này, trong lòng không ngừng gọi tên Tư Đồ Khắc Tai, cậu nhắm mắt lại.

“Tìm được rồi!” Lãnh Tường Vân ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp chạy vào phòng làm việc. Đã hơn hai giờ sáng, Tư Đồ Khắc Tai lập tức nắm lấy cổ áo Lãnh Tường Vân.

“Ở đâu? Hân ở đâu?”

“Đừng nóng vội, Tư Đồ, anh bình tĩnh một chút. Tiểu Hân bị đưa đến kho hàng bị bỏ không ở bến tàu, xác định Toàn….a, anh muốn đi đâu, Tư Đồ Khắc Tai!”

“Ra xe, ở trên xe nói với tôi, mau!”