Không nghi ngờ chút nào, bọn họ ở trên giường “chung đụng” rất khá.
Nhưng mà, một khi đã bước xuống giường, ra khỏi tẩm cung, tình huống có thể
hoàn toàn khác đi. Lệ Nhận là vua một nước, phải xử lý mọi chuyện, công
việc so với sao trên trời còn nhiều hơn. Mỗi sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, hắn đã tỉnh lại, chuẩn bị rời tẩm cung, đi lo bận rộn quốc gia đại sự của hắn.
Ngược lại, thời gian rảnh rỗi mà bọn họ cùng sở hữu, thật sự rất ít ỏi.
Ban đêm hoan ái, vốn hao tổn của nàng không ít thể lực, cái ôm ấm áp của
hắn, khiến cho nàng ngủ vừa mê vừa say, khi nàng ngủ đủ giấc tỉnh lại,
trên mặt giường lớn xốc xếch thường chỉ còn lại có một mình nàng cô đơn.
Hoan ái, đúng là khiến người ta nghiện.
Nhưng mà trừ lần đó ra, còn có tâm tình nào đó, lặng lẽ nảy sinh, níu lấy lòng nàng.
Nàng không quên được buổi sáng hôm đó, hắn ở dưới ánh mặt trời ngắm nhìn từng đường nét trên mặt nàng.
Chuyện này làm cho nàng đột nhiên tim đập mạnh, tuyệt đối không phải tình cờ,
hắn chẳng qua là đem nó giấu dưới đáy lòng mà thôi. Hiện tại, nàng thấy
rõ ràng, hắn cũng không phải là người lãnh đạm bạc tình, nếu không hắn
sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những tên cựu thần bỏ thuốc hắn.
Hắn chiếu cố dân chúng không phân biệt nam nữ già trẻ, hắn hủy đi tường
thành, tích cực phát triển thương mại mậu dịch, lại còn lấy bạc làm phần thưởng, khích lệ người người tập võ tự vệ, làm cho cả quốc gia tiến về
cánh cửa mở ra sự tự do cường thịnh.
Có đôi khi, hắn thật sự quá mức lộng quyền, nhưng nàng phát hiện ra, hắn rất được lòng dân.
Dân của hắn, đối với hắn vừa kính mà vừa sợ, tuy nhiên cũng vô cùng thích
hắn, bởi vì hắn đem quốc gia đến phú cường khang lạc*, làm cho người
người được an cư lạc nghiệp.
(*phú cường khang lạc: giàu có và hạnh phúc)
Hắn thật sự không phải là người không hiểu chuyện, nàng chỉ cần có thể tìm
được cơ hội, cùng hắn giải thích thật rõ về vấn đề cái mạng nhỏ của
nàng, nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ thật tình suy nghĩ chuyện cùng
nước láng giềng hòa đàm*.
(*đàm phán hòa bình)
Không sai, đợi buổi tối sẽ tìm cơ hội nói chuyện cùng hắn, chỉ cần nàng không có bị hắn áp đảo nữa, là có thể duy trì đầu óc bình tĩnh.
Nghĩ đến đây, mặt của nàng lại đỏ lên.
Những ngày gần đây, nàng luôn là nghĩ tới Lệ Nhận, thích từng vẻ mặt của hắn, thích cách hắn cáu bẳn nói chuyện, thích lúc nằm trước ngực hắn, dùng
ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường nét khắc sâu trên người hắn, thậm chí
thừa dịp hắn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, cẩn thận đếm xem hắn có mấy cọng
lông mi. Nàng thật giống như… Đối với bất kỳ thứ gì thuộc về hắn đều cảm thấy nghiện! Bây giờ, ngay cả ban ngày, nàng cũng muốn theo đuổi hắn
chạy khắp nơi.
Bất quá liên tục mấy lần, Lệ Nhận vừa nhìn thấy nàng, gương mặt lập tức
lạnh lùng, rõ ràng không hoan nghênh nàng tùy tiện xuất hiện.
Chẳng qua là, ngăn trở nho nhỏ này, căn bản không thể làm khó Điềm Điềm.
* * *
Hôm đó, khí trời nóng bức, người người mồ hôi rơi như mưa.
Ý nghĩ trong đầu muốn gặp Lệ Nhận cũng nóng nảy như vậy, làm cho nàng khó có thể chịu được. Nàng ở trong tẩm cung, dạo bước đi tới, đi lui, không tới một lát, đã nóng đến mức mồ hôi ứa ra, cả áo váy đều ướt đẫm.
Lật Nhi đứng một bên, vội vàng đưa lên trà lạnh.
“Vương hậu, uống chút trà lạnh, sẽ thoải mái chút ít.” Nàng đưa lên chén trà
làm bằng ngọc lưu ly, còn có khăn tay lụa thấm nước lạnh.
Điềm Điềm nhận lấy chén trà, ừng ực đem trà lạnh rót vào trong miệng, nhiệt độ lãnh thấu kia, làm cho nàng có chút kinh ngạc.
“Ơ, đây là băng?” Nơi này không phải là có tủ lạnh đó chứ?
“Vâng.” Lật Nhi mỉm cười. “Bên dưới cung điện xây có hầm băng, mùa đông dự trữ
băng, cung cấp cho mùa hè sử dụng, Vương hậu nếu muốn uống chút ít nước
băng ngọt, đều có thể tùy ý ra lệnh.”
“Hmm, băng ngọt sao?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn nhìn ra ngoài
cửa sổ, ánh mặt trời khiến người ta choáng váng chói mắt, đột nhiên địa
linh quang chợt lóe lên. “Ngươi đi giúp ta bào ra hai chén đá bào, chuẩn bị một chút mật ong nữa, nếu như có mứt hoa quả, vậy thì càng tốt hơn.”
“Trong phòng bếp có thu thập tất cả các loại phẩm ngọt.” Cung nữ nói.
“Thật tốt quá, mấy cái đó cũng được.” Nàng hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói.
“Vâng.” Lật Nhi vén áo thi lễ, chuẩn bị định đích thân xuống hầm băng lấy đá bào, Điềm Điềm lại gọi.
“Còn nữa, giúp ta chuẩn bị y phục khác.” Trời rất nóng, nàng thật sự mặc không nổi bộ nữ trang hoa lệ nặng nề nóng bức này.
“Vương hậu có phải là đổi trang phục đi săn hay không?”
“Được.” Điềm Điềm đáp một tiếng, nhưng mà nghĩ đến, trang phục đi săn áo có ống tay quần dài, mặc dù tiện lợi, nhưng cũng không thể mát hơn chỗ nào,
nhưng ngay sau đó thay đổi chủ ý. “Thuận tiện cầm một cái kéo cho ta.”
Kéo? Lật Nhi trong lòng nghi hoặc, nhưng mà thật sự không dám có bất cứ ý
kiến gì đối với yêu cầu của chủ tử, chỉ đành phải trước hết dâng lên bộ
trang phục đi săn, sau đó tìm kiếm một cây kéo nhỏ bằng bạc tinh khiết,
cẩn thận đưa lên.
“Vương hậu muốn cắt bỏ cái gì?” Lật Nhi sợ hãi hỏi.
Điềm Điềm ở trên bàn trải ra bộ trang phục, mỉm cười trả lời. “Y phục a.”
Lật Nhi sửng sốt, lại nói. “Ách, nô tỳ có thể làm thay.”
“Không cần, không cần, loại chuyện nhỏ nhặt này, ta tự mình làm là được.” Điềm Điềm nhận lấy kéo, ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa cười vừa phất tay với
Lật Nhi. “Ngươi nhanh đi xuống hầm băng lấy đá bào.”
“Vâng.” Lật Nhi cung kính hành lễ, biết điều một chút lui ra ngoài, trước khi
rời đi tẩm cung, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy, chính là Điềm Điềm nắm
kéo, xoàn xoạt cắt đi hai ống tay áo.
Hồi lâu sau, khi Lật Nhi bưng hai chén đá bào trở lại tẩm cung, tất cả cung nữ đã sớm bị hù dọa xanh mặt. Nhìn thấy Lật Nhi trở lại, các cung nữ
liền vội vàng chen chúc chạy tới, mọi người vẻ mặt kinh hoảng, giống như là vừa nhìn thấy hình ảnh gì đáng sợ.
“Lật Nhi tỷ tỷ, không xong rồi, Vương hậu… Vương hậu…”
“Vương hậu làm sao?”
“Người… Người…” Cung nữ bị dọa cho sợ đến mức nói không ra lời.
Lật Nhi lòng như lửa đốt, vội vàng chạy vào trong tẩm cung, nghĩ rằng Vương hậu không cẩn thận bị kéo làm cho bị thương. Chẳng qua là, vừa xông vào tẩm cung, nghênh đón Lật Nhi, không phải là hình ảnh máu chảy như rót
nước.
Nhưng mà, hình ảnh trước mắt so với hình ảnh máu tươi phun loạn khắp nơi còn khiến Lật Nhi hoảng sợ hơn.
Trời ạ, Vương hậu lại mặc… Mặc… Lật Nhi á khẩu không nói ra lời, không biết
phải hình dung cái thứ Vương hậu đang mặc trên người như thế nào.
“A, trở lại vừa đúng lúc!” Điềm Điềm tươi cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tiêu sái
tiến lên, từ trong cánh tay đang phát run của Lật Nhi nhận lấy hai chén
đá bào, sau đó vừa huýt sáo, vừa rót đầy mật ong lên trên lớp băng, quết lên trên một chút mứt hoa quả nữa.
Hắc hắc, thêm nhiều hương vị phong phú phối hợp lại như vậy, hai chén đá bào này nhìn cực kỳ ngon miệng!
Cuối cùng, khi các cung nữ còn đang kinh hoảng nhìn soi mói, nàng bưng lên
hai chén đá bào đầy như ngọn núi nhỏ, xoay người muốn đi ra ngoài.
Cho đến lúc này, Lật Nhi mới từ trong khiếp sợ đột nhiên tỉnh lại.
“Vương hậu, người muốn đi đâu?” Lật Nhi vội vã đuổi theo, thất kinh hỏi.
“Đến đại điện nghị sự.” Điềm Điềm tươi cười, cước bộ không ngừng, chỉ nói.
“Khí trời nóng như vậy, ta đem đá bào đến cho hắn ăn, để cho hắn bớt
nóng.”
Lật Nhi cơ hồ muốn té xỉu. “Vương hậu, người không thể mặc như vậy đi ra ngoài a!”
“Tại sao?” Nàng nghi hoặc mãnh liệt chớp mắt, nhìn xuống bản thân rồi xoay
một vòng, đối với “sáng tác” của mình, cảm thấy có chút hài lòng. “Mặc
như vậy thật mát mẻ nha.”
“Nhưng là… Nhưng là…” Lật Nhi còn chưa có “nhưng là” cho hết câu, Điềm Điềm đã vòng qua các cung nữ tay chân nhũn ra, đi thẳng ra bên ngoài. Dọc theo
đường đi, các cung nữ nhìn thấy nàng, tất cả đều bị dọa cho sợ đến há
hốc mồm.
Về phần thị vệ bên trong cung điện, từng người nhìn thấy, đều rối rít nhắm mắt không dám nhìn thêm, các đại nam nhân mặc khôi giáp ngã trái ngã
phải, lảo đảo thành một đoàn.
“Tất cả phía trước, toàn bộ nhắm mắt lại!” Thân là thủ lĩnh thị vệ, biết là
sự việc nghiêm trọng, mặc dù chưa không dám bò dậy, nhưng cũng vội vã
lên tiếng hạ lệnh.
Không giống như bốn phía hỗn loạn, Điềm Điềm hoàn toàn không bị ảnh hưởng,
nàng cước bộ nhẹ nhàng, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu rõ ràng xem
các cung nữ và bọn thị vệ là vì cái gì mà bối rối. Nàng toàn tâm toàn ý
chỉ là vội vàng muốn trước khi đá bào bị tan chảy, mau mau đưa đến trước mắt Lệ Nhận, để cho hắn cũng được nếm thử vị mát lạnh này.
Trong đại điện nghị sự, đại thần tề tụ, đang bẩm tấu quốc sự.
Càng đến gần, thanh âm trong đại điện truyền đến càng rõ ràng.
“Hồi bẩm Vương, thương thuyền* ở Anh Vũ Châu, những ngày gần đây có khuynh
hướng tăng nhanh, nhưng không giống với trước kia, thương thuyền chỉ là
ngừng lại một khoảng ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục đi về thượng nguồn
sông Thương Lãng.”
(*thuyền đi buôn hàng)
“Có biết những món hàng trên thương thuyền vận tải là gì không?” Lệ Nhận thanh âm phá lệ trầm thấp.
“Căn cứ theo lời thương gia nói. Chỉ là chút ít cây cỏ, dược liệu.”
“Lời thương gia nói, không nhất định có thể tin tưởng.”
“Lão phu cho là, thương thuyền cứ đi về hướng thượng nguồn như vậy, nghĩa là ở thượng nguồn giá bán cao hơn.” Thanh âm già nua khàn khàn kia chính
là Lão thái phó. “Tham Lang quốc ở thượng nguồn, kể từ khi nữ vương lên
ngôi, bắt đầu chuyên cần luyện binh mã, dùng một lượng tiền lớn thu thập vũ khí số lượng lớn, thật sự cần phải chú ý.”
“Dò xét biên giới, đúng là cũng bắt được mấy tên thám tử Tham Lang.” Lệ
Nhận nói. “Vậy thì phái người đi dò thám động tĩnh của Tham Lang đi.”
“Như vậy, thương thuyền ở Anh Vũ Châu, Vương cho là nên xử trí như thế nào?”
“Trong vài ngày nữa phải điều tra cho ra.”
“Tuân lệnh.” Mới thảo luận thêm một vài câu, một thân ảnh xinh xắn, từ bên trái cửa đại điện nghị sự đột nhiên xông ra.
“Lệ Nhận, ta tới…” Lệ Nhận ngồi trên ngai vương trước hết quay đầu lại, khi hắn vừa nhìn thấy y phục trên người nàng, sắc mặt nhất thời chuyển
thành xanh mét, một đôi con ngươi thiếu chút nữa muốn lăn ra ngoài.
Điềm Điềm khuôn mặt tươi cười, bưng hai chén đá bào, mới vừa bước vào đại
điện một bước, một trận cuồng phong lập tức quét tới, một sức mạnh cường đại giữ chặt lấy hông của nàng, đem nàng ra ngoài cung điện, thân ảnh
xinh xắn trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Đợi cho gió ngừng thổi, quần thần bị cuồng phong thổi trúng hai mắt thấy đau, mới mờ mịt nhìn sang người đối diện.
“Mới vừa rồi ngoài điện có ai không?”
“Có sao?”
“Ta rõ ràng nghe thấy, hình như là thanh âm của nữ nhân.”
“Không có.”
“Có phải Thái phó nghe lầm hay không?” Mọi người nghi hoặc thảo luận, có
người quay đầu nhìn về ngai vương. “A, không thấy Vương.”
Mọi người sau đó mới ngạc nhiên phát hiện ra, chỉ trong thời gian chớp mắt một cái, trên ngai vương đã không còn một bóng người.
Điềm Điềm bị bắt vào chỗ sâu nhất trong vườn hoa bên hông cung điện. Trong
vườn hoa khắp nơi ấm áp, ánh mặt trời chói mắt được bóng râm xanh che
bớt mát mẻ hơn rất nhiều, cộng thêm nơi này tương đối vắng vẻ, các cung
nữ cùng đám nô tài, sẽ không đi đến đây. Nàng đang cầm trước ngực hai
chén đá bào, may mắn là Lệ Nhận khinh công rất cao, mặc dù di chuyển một khoảng cách lớn như vậy, đá bào trong chén vẫn còn tràn đầy, một giọt
cũng không rớt. Nàng ngẩng đầu lên, đang muốn khích lệ hắn, nhưng nghênh đón nàng, lại là vẻ giận dữ kinh người.
“Làm sao ngươi lại ăn mặc thành như vậy?” Hắn lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cho là nàng không có mặc xiêm y.
Trên thực tế, nàng hiện tại so với không có mặc xiêm y cũng không khác nhau cho lắm.
Vốn là trang phục đi săn ống tay dài, quần dài, bị nàng vung đao một phát
cắt bỏ, thành tay ngắn cùng quần lửng, tay chân nàng mỹ lệ thon dài, tất cả đều lộ ra bên ngoài. Quá đáng hơn nữa chính là, cả cổ áo nàng cũng
đem cắt, cái cổ trắng nõn cùng da thịt trước vạt áo tất cả đều bị nhìn
thấy không sót cái gì.
Hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy, dọc theo bờ vai trắng nõn, còn có vết đỏ nhợt nhạt mà đêm qua lúc hắn điên cuồng đã lưu lại.
Đối với sự tức giận của Lệ Nhận, Điềm Điềm vẫn là vẻ mặt vô tội.
“Ta rất nóng mà!” Mặc nhiều váy áo như vậy, nàng đã sắp bị cảm nắng đến nơi.
“Ngươi này, này, này…” Lý trí của hắn đều bị sự ghen tỵ gặm cắn. “Ngươi ăn mặc như vậy, từ tẩm cung đi tới đây?” Vẻ đẹp chỉ thuộc về hắn, đã để cho
mọi người đều nhìn thấy? Thật đáng chết!
“Ngươi này, này, này…” Lý trí của hắn đều bị sự ghen tỵ gặm cắn. “Ngươi ăn mặc như vậy, từ tẩm cung đi tới đây?” Vẻ đẹp chỉ thuộc về hắn, đã để cho
mọi người đều nhìn thấy? Thật đáng chết!
Hắn càng nghĩ tới ánh mắt của bọn họ, hắn lại càng muốn đem nàng đặt lên
giường, hung hăng đánh lên mông nàng vài cái. Để khôi phục tĩnh táo, Lệ
Nhận xoay người sang một bên, liên tục hít sâu, sau khi quay đầu lại,
đột nhiên nhìn thấy Điềm Điềm nửa điểm cũng không biết suy nghĩ lại, lại còn kéo vạt áo ra, vung bàn tay nhỏ bé phẩy phẩy chút gió.
Bên dưới cổ áo, lộ ra một phần bộ ngực trắng như tuyết.
“Dừng tay!” Hắn rống giận.
Bàn tay nhỏ bé ngừng phe phẩy, nàng không hiểu liền chớp chớp mắt, không rõ tại sao ánh mắt của hắn lại lâm vào cảnh giới màu đỏ đầy tức giận.
“A?” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, không hiểu hắn đang giận cái gì.
“Mau che cổ áo ngươi lại!” Trên đầu của hắn cơ hồ đã muốn bốc khói.
“Ô.” Điềm Điềm biết điều một chút kéo lại vạt áo.
“Ngươi không có nửa điểm cảm thấy xấu hổ sao?” Hắn chỉ trích, thanh âm lớn đến mức ngay cả cây cối bốn phía cũng muốn phát run. “Ngươi nhìn xem, đây
là cái gì? Vải rách sao? Thần dân nếu như nhìn thấy, còn tưởng rằng ta
nghèo đến mức xiêm y cũng không có để cho ngươi mặc!”
Nàng bĩu bĩu môi, có chút ủy khuất. “Chính là sợ chàng mất hứng, ta mới
không tiếp tục cắt nữa.” Nàng vén cái áo lên, lộ ra hơn nửa cái eo nhỏ
khiến người ta chỉ muốn cắn một ngụm. “Ta vốn còn muốn cắt bỏ lên tới
đây.” Nàng chỉ vào hai bên ngang hông.
Lệ Nhận kinh thiên động địa gầm thét. “Tuyệt đối không được!”
“Được rồi được rồi, không được thì không được.” Nàng nhún vai chẳng hề để ý,
từng ngụm lại từng ngụm, múc lấy đá bào mật ngọt cho vào miệng.
“Lập tức trở về, đổi lại y phục bình thường, đem những thứ vải rách này vứt bỏ!”
“Đừng nóng vội, chờ một chút ta sẽ đi đổi lại.” Nàng nói cho có lệ.
“Đi ngay bây giờ.” Hắn nghiến răng nghiến lợi. “Đừng thử thách tính nhẫn
nại của ta, ta căn bản không có loại kiên nhẫn này. Ta lệnh cho ngươi,
lập tức…”
Điềm Điềm kêu to, cắt đứt lời oán trách tức giận của hắn.
“Lệ Nhận.”
“Cái gì?”
“Chàng không ăn đá bào sao?” Nàng nháy nháy cặp mắt to đen nhánh hỏi, nhắc nhở hắn. “Nếu không ăn, băng sẽ bị hòa tan.”
Tiếng không khí bị hít vào một cách giận dữ, cực kỳ vang dội. “Những lời ta
mới vừa nói, ngươi cũng không nghe thấy sao?” Hắn mãnh liệt kiềm chế bản thân không túm lấy bả vai của nàng dùng sức lay động.
“Có a!” Nhìn bộ dạng hắn tức sùi bọt mép, nàng không nhịn được nhỏ giọng
nói. “Ta chỉ cảm thấy, chàng thoạt nhìn đang rất nóng nha.”
Lệ Nhận gân xanh trên trán, mơ hồ giật giật. Đâu chỉ nóng, hắn giận đến mức đã sắp phun ra lửa.
“Vứt đi!” Hắn gầm thét, âm thanh như tiếng sấm. “Ta không ăn cái thứ quỷ quái này!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái đi.
Mặc dù cặp mắt rũ xuống rất nhanh, cũng không có mở miệng nói gì, nhưng nụ
cười trên khóe môi đột nhiên biến mất không còn thấy nữa, khuôn mặt nhỏ
bé mỹ lệ tràn đầy ủy khuất và khổ sở, nàng cúi đầu, một chút lại một
chút, nhìn cái chén đá bào ngọt mà nàng tự tay làm, còn cẩn thận bưng
đến đại điện, muốn cùng hắn chia sẻ.
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, hắn nhìn cặp mắt đang rũ xuống kia, thấy
trong mắt nàng hiện lên ánh lệ ủy khuất, ánh lệ kia giống như một con
dao, đâm vào tim hắn.
Sự trầm mặc lan tỏa giữa hai người, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi qua ngọn cây lay động xào xạc.
Vụn băng trong chén, dần dần hòa tan.
Lệ Nhận trừng mắt nhìn cái đầu nhỏ đang ủ rũ cúi xuống trước mặt mình. Vẻ
mặt nàng thất vọng, khiến cho hắn từ lúc chào đời tới nay, lần đầu cảm
thấy bản thân mình trăm phần trăm là một kẻ bại hoại không ra gì. Đáng
giận! Cảm xúc khó tả, níu thật chặt lấy lồng ngực của hắn, so với quả
đấm đau nhất mà hắn từng chịu, còn có lực sát thương mạnh hơn. Hắn không phân biệt được, cái loại cảm xúc đánh vào tim hắn này đến tột cùng nên
gọi là cái gì, chỉ biết là một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng,
đối với hắn đều có sức ảnh hưởng rất lớn.
Như có gì đó thôi thúc, hắn vươn ra bàn tay to, trong ánh nhìn kinh ngạc
của nàng, đoạt lấy chén đá bào đã tan hết một nửa, ngửa đầu một hơi nuốt trọn.
Vẻ mặt trên gương mặt tuấn tú, rất nhanh chuyển từ nộ khí đằng đằng, trở nên cổ quái vạn phần.
“Đây là cái gì?”
“Tứ quả băng*.” Nàng sợ hết hồn, nhưng vẫn trả lời thật, mặc dù không rõ
hắn tại sao lại thay đổi chủ ý. Nhưng mà sự thất vọng và lo lắng trong
lòng, bởi vì hành động của hắn, toàn bộ đều bị quét sạch.
(*đá bào có mứt của 4 loại trái cây)
“Quá ngọt.” Lệ Nhận oán trách.
“Tứ quả băng vốn chính là ngọt.” Nàng trong lòng ấm áp ngọt ngào, vọng động cầm bàn tay to của hắn, bày ra nụ cười chói lọi. “Vậy, lần sau ta sẽ
điều chế lại bớt ngọt một chút, có được hay không?” Nụ cười chói mắt
kia, khiến cho người có tâm địa sắt đá nhất cũng không cách nào cự
tuyệt.
Nhìn nàng vui vẻ nở nụ cười, đá bào cùng mứt hoa quả quá ngọt kia, cũng trở
nên không khó nuốt như vậy nữa. Lệ Nhận cố gắng gật đầu, nắm lấy lòng
bàn tay non mềm nhỏ bé, vô cùng nhẫn nại nuốt xuống vị ngọt ngấy đầy
miệng.
“Có ngon không?” Nàng chờ đợi hỏi tới.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, một lát sau, mới từ trong kẽ răng phun ra vài chữ.
“Cũng được.” Trên thực tế, hắn bây giờ chỉ muốn phóng đi tìm nước uống, xóa sạch vị ngọt ngấy trong miệng.
Điềm Điềm lại hiểu lầm ý nghĩa chân chính trong lời nói của hắn. “A, ta biết rồi, chàng nhất định là thấy không đủ mứt hoa quả.” Nàng cười vỗ vỗ bộ
ngực, vẻ mặt đứng đắn bảo đảm. “Chàng yên tâm, lần sau, ta nhất định
thay chàng bỏ thêm vào nhiều hơn một chút.”
Mặc dù Lệ Nhận là vua một nước dũng mãnh thiện chiến, uy mãnh vô địch, nghe thấy nàng bảo đảm như thế, thân thể cao to cường tráng, cũng nhịn không được lâm vào một trận run rẩy.
“Ngươi nhanh đi thay y phục khác.” Hắn không muốn tiếp tục cái chủ đề đáng sợ này.
Nàng vẫn còn có yêu cầu.
“Chờ ta thay lại trang phục đi săn, chàng có thể theo ta đi lặn không?” Mặc
ống tay áo và quần dài đi dạo chơi bơi lội mặc dù sẽ có chút gánh nặng,
nhưng mà có hắn làm bạn là đã đủ đền bù tất cả.
Hắn cự tuyệt như đinh chém sắt. “Không được.”
Nàng cong miệng. “Bỏ đi, vậy ta tự đi một mình.”
“Không được.”
“Tại sao?” Nàng vừa hỏi ra miệng, mới bừng tỉnh ngộ. “Ô, xin lỗi xin lỗi, ta quên mất, chàng không biết bơi.”
“Ta dĩ nhiên biết.” Hắn trả lời rất nhanh. “Thương Lãng quốc sông ngòi ngàn dặm, bên trong biên giới lại có hơn ngàn nhánh sông, người người đều
biết bơi.” Hắn là Vương, có thể nào không biết bơi được.
“Vậy lần đó tại sao chàng có thể bị chìm?” Câu hỏi của nàng, nhất châm kiến huyết*.
(*nhất châm kiến huyết: như một cây kim châm vào vết thương ứa máu)
“Đó là chuyện ngoài ý muốn.” Hắn vẻ mặt cứng ngắc, nói một cách cứng rắn.
“Mới là lạ, phản ứng của chàng không lừa được ta.” Nàng giống như là dỗ tiểu hài tử, còn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm túc an ủi. “Ai da,
không biết bơi cũng không sao mà, chuyện này cũng không phải là chuyện
gì mất mặt, ta sẽ dạy chàng bơi lội nha!”
Câu nói này, vừa vặn chạm đến ký ức hắc ám nhất sâu trong nội tâm của hắn.
Chuyện cũ xông lên đầu, cặp mắt đen phát sáng, bỗng dưng bị bao phủ lên
một tầng sương mù u ám.
“Có một nữ nhân, đã từng muốn dạy ta bơi lội.” Lệ Nhận trầm giọng nói, ngữ điệu lạnh như băng.
“Ô?” Nàng tò mò. “Vậy chàng học tới đâu rồi?”
Hắn cười mỉa mai. “Sẽ không chết chìm.”
Hắn chỉ học đến đây. Nhớ lại, ký ức rõ mồn một trước mắt.
“Nàng ấy đem ta ngâm ở trong chum nước đúc bằng sắt, lại lấy nắp sắt đậy lên, một lần rồi lại một lần đem ta dìm vào trong nước.” Đáy nước lạnh như
băng, đưa tay lên không thấy được năm ngón, hắn ho khan, giãy dụa, cái
nắp sắt vừa to vừa nặng, thủy chung không hề nhấc lên.
“Cái gì?” Điềm Điềm sửng sốt, không thể tin được.
Phương thức hoang đường như vậy, làm nàng vừa nghe thấy đã nổi cơn giận dữ, giận đến mức muốn đánh người.
“Đây là cái loại phương pháp gì? Nàng ấy ở đâu? Nhanh gọi nàng ấy ra đây một chút, ta muốn dạy dỗ lại nàng ấy thật tốt!” Điềm Điềm giận đến độ nhảy
nhảy về phía trước, khua khoắng tay chân không dứt. Đáng chết, nhất định là loại phương thức ác liệt này tạo thành bóng ma trong lòng hắn, mới
hại hắn không học xong bơi lội.
“Nàng ta không ở đây.” Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, nhưng trong mắt lạnh như hàn băng. “Nàng ta đã chết, đã được chôn ở trong lăng mộ Vương
gia.”
Điềm Điềm cũng hít vào một hơi.
Nói như vậy… Nữ nhân kia phải.. Phải.. Một suy đoán hiện lên trong đầu,
thực sự quá kinh khủng, kinh khủng đến mức nàng không có dũng khí mở
miệng hỏi hắn chứng thực.
Lệ Nhận vẫn nhìn thẳng nàng, thừa nhận không kiêng kỵ. “Nàng ấy là mẹ ruột của ta.” Hắn cười lạnh, đến nay vẫn không cách nào quên. “Ta đã quên
nàng ta từng bao nhiêu lần thử đem ta dìm vào trong chum nước chết tiệt
kia.”
Cũng bởi vì Thương Lãng quốc người người đều biết bơi, hắn từ nhỏ đối với
nước sợ hãi, trở thành ấn ký sỉ nhục của hắn, đã trở thành bí mật chỉ có cận thần mới biết được. Đây quả thực là khuất nhục, không cần nghi ngờ, chắc chắn tổn hại đến uy nghi vương giả của hắn. Hơn nữa, Ninh Tuế đệ
đệ cùng cha khác mẹ thủy chung đối với vương vị của hắn vẫn giương
giương mắt hổ, hắn không thể không đề phòng.
Chẳng qua là, ngay cả hắn cũng không hiểu, tại sao đối với nàng hắn lại không muốn có chút nào che đậy, toàn bộ đều kể ra.
Đây là bí mật hắn muốn cất giấu nhất.
Mà hắn, không muốn giấu diếm nàng.
Điềm Điềm nhìn hắn chăm chú, thân thể xinh xắn nhẹ nhàng run rẩy. Mấy câu
nói ngắn gọn kia, đã để lộ ra, quá khứ hắn trải nghiệm qua đáng sợ đến
cỡ nào.
Hắn cao lớn cường tráng như vậy, đủ để phản kháng bất cứ kẻ nào, bất cứ
chuyện gì. Điều này cũng nói rõ, trải nghiệm kinh khủng chính là phát
sinh khi hắn còn nhỏ.
Nghĩ đến Lệ Nhận lúc còn tấm bé, một lần rồi lại một lần, bị dìm trong chum
nước đúc bằng sắt, rồi lại bởi vì ngâm nước, mà vất vưởng ở bên bờ tử
vong, lòng của nàng giống như là bị một đao chém xuống, đau nhói đến cơ
hồ rỉ máu.
Hắn lúc đó vẫn còn là con nít, là dũng cảm đến cỡ nào, mới có thể chịu đựng nổi sự hành hạ khiến người ta sợ hãi kia? Hơi nước ấm áp, tràn ngập hai mắt Điềm Điềm, một giọt nước mắt lăn xuống, nàng mới phát hiện mình đã
khóc.
Bàn tay to ngăm đen, nhẹ lau đi giọt lệ.
“Nàng tại sao phải khóc?” Hắn hỏi, tầng sương lạnh trong mắt, bởi vì sự nóng
ấm của giọt nước mắt kia, từng chút từng chút dần dần tan ra.
Nàng cắn môi, đau lòng rơi lệ.
Nước mắt trong suốt, như muốn xuyên thấu tâm địa sắt đá của hắn, sự đề phòng trong lòng hắn, bởi vì giọt lệ nóng của nàng, dần dần sụp đổ. Giọt nước mắt này, ở trong lòng hắn lưu lại một dấu vết thật sâu.
“Nàng quan tâm ư?” Hắn hỏi, thanh âm khàn khàn. “Nàng tại sao lại quan tâm?” Những giọt nước mắt này toàn bộ đều là vì hắn sao?
Điềm Điềm trái tim như bị thắt chặt.
“Ta không biết.” Nàng thấp giọng trả lời, buột ra khỏi miệng cũng là một
tiếng nấc, nàng biết tại sao mình khóc, hơn nữa còn biết tại sao mình
quan tâm hắn… Nàng thích Lệ Nhận, thật sâu, không cách nào kềm chế bản
thân thích hắn.
Hắn thô bạo, hắn cậy mạnh, hắn không nói đạo lý, hắn trong lúc vô tình toát ra vẻ ôn nhu, tất cả của hắn, nàng đều thích.
Giọt nước mắt ấm áp, khiến cho Lệ Nhận không biết làm sao. Hắn lại lau đi
giọt nước mắt trên má phấn, nhưng lại càng làm cho nàng khóc nức nở hơn.
“Đừng khóc.” Hắn gầm nhẹ. Nước mắt của nàng, khiến cho trái tim hắn rối loạn.
Nàng gật đầu, nước mắt lại rớt xuống một giọt.
Lệ Nhận thất bại rên rỉ một tiếng, bàn tay to bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn
ướt nước mắt kia, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, nuốt lấy nước mắt
và thương tâm của nàng.
Hắn hôn nàng.
Nụ hôn dài này, cuồng loạn vô hạn, nhưng cũng ôn nhu vô hạn.