Nàng cùng họ đi ra thành chơi, một lát sau, Hạ Đào chợt chạy đến, khuôn mặt trắng bệch mặt cắt ko còn một giọt máu, đôi mắt chỉ chực trào thấy nàng liền không nhịn được rơi lệ, trên vầng trán là ướt đẫm những giọt mồ hôi bết tóc.
Lúc ấy nàng vẫn còn đang ăn kẹo hồ lô ở vườn thượng uyển, Hạ Đào tỷ chạy tới liền sà vào nàng còn chưa hết sửng sốt. Tỷ ấy khóc đến ướt đẫm vai áo nàng, môi mấp máy mãi khoobg thốt nên được gì ngoài những âm thanh thều thào vừa thê lương lại khản đặc như bị kìm nén bấy lâu:
- Thư....tiểu thư....nương người.....hoàng thượng......người.....
Nàng sinh ra đã rất giảo hoạt, nhìn thấy được điều không hay, sắc mặt đại biến kéo cánh tay xụi lơ nhẹ như tơ của tỷ ấy cùng hướng đến cung điện đang họp bấy giờ mà chạy đến
Phía sau là Ngọc Ly tỷ tỷ, đúng nhan thanh tú ngọc ngà phẳng lặng như một hồ nước cũng phải hối hả buông bỏ cuốn sách trên tay xách váy đi theo.
Nhưng người duy nhất có nhiều khúc mắc không hẳn chỉ có điều không phải là nàng mà là Tam hoàng tử, người đang nằm bệch xuống bãi cỏ ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua tán cây lỗ chỗ xuống nền nước xanh và sâu thăm thẳm, như lòng dạ của người cha yêu quí của hắn vậy.
Không thể chối bỏ, phớt lờ hay chê giấu, tối hôm đó, hắn nghe được những gì, tối hôm đó hắn chứng kiến những gì....
Tuy vậy, hắn vẫn phất tay chạy theo, dù không thể cứu vãn được gì nữa nhưng ít nhất hắn cũng có thể giúp đỡ gì đó cho Thư nhì chứ....
Bốn người rồng rắn lên mây đi một mực theo đường chính đến cung điện.
.......................Dãy phân cách không gian thời gian đê..............
Cung điện, có rất nhiều, rất nhiều người, nhiều đến nỗi làm bầu không khí ở trong phòng trở nên ngột ngạt. Tấm thảm đỏ trước cửa được tô điểm bởi một bộ bạch y trắng toát không nhiễm chút bụi trần. Quân lính vây xung quanh tay lăm lăm thanh kiếm, mồ hôi chảy ròng ròng. Ở giữa, một nữ tử mái tóc dài xoã ngang lưng, khuôn mặt yếu ớt đã qua tuổi tam tuần nhưng vẫn còn giữ được nét kiều mị nhẹ nhàng thanh thoát của đệ nhất mỹ nhân một thời.
Trong tay người nắm chặt một thanh kiếm bằng vàng sáng loé lên thanh âm tử vong. Đôi mắt cương nghị tràn ngập thất vọng.
Phía trên hoàng đế uy nghiêm, mái tóc hạt tiêu nghiêm giọng lãnh ý:
- Ngươi, niệm tình xưa ta cho ngươi một con đường. Phải chết nhưng thà rằng tự sát còn hơn chết trong tay những tên lính này!!! Lam Cẩm Vân!!!
- Phải bức ta đến vậy sao?- nhẹ, trầm ổn, phát ra từ miệng của mẹ nàng, Lam Cẩm Vân.
- Ngươi phạm tội gì còn không biết sao?- cha nàng vô tâm hừ giọng phun ra lời cay độc sáo rỗng.
Cẩm Vân nhếch môi cười rất chậm, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ để làm tiêu tan đi nó, mang đầy hàm ý giễu cợt:
- Ai là người phạm tội trong lòng các ngươi đều hiểu rõ...
Nàng đang chạy thật nhanh gần đến hiên, cách đó năm mươi bước chân.
Cẩm Vân tiếp lời:
- Các ngươi là đang bức chết ta, ta còn mù quáng không hiểu rõ sao? Cái gì là hoàng tộc, tình yêu? Hoang đường!
Vị hoàng đế phía trên vuốt vuốt bộ râu rậm:
- Hồ đồ!
Nàng ở đó cách xa còn hai lăm bước.
Cẩm Vân nâng cao thanh kiếm vàng dưới ánh sáng mờ ảo xa hoa của cung điện.
Còn mười bước...