Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 19: Thái tử điện hạ




Đi theo Lục Thiên thật lâu, thật lâu sau quanh qua hồ sen theo đường vòng tới một khu vườn kjas đẹp và rộng, bầu không khí thoáng đãng. Phía dưới là bãi cỏ xanh mươn mướt và cỏ phương thảo, chung quanh trồng những hàng cây hoa đào cách đều nhau nở hồng rực, còn có những cây cổ thụ to, cây kim ngân,....xum xuê. Nàng thấy quanh bờ rào tường là dây leo mọc uốn quanh vô cùng thích mắt:

- Chủ nhân nơi này là ai?

Lục Thiên mỉm cười, tiếp tục rẽ trái, mái tóc đuôi ngựa phân phất theo sau:

- Là thái tử!

Nàng run người, là một thành phần quý tộc trong cung sao? Tốt nhất là không nên dây vào quá sâu. Những tên đó theo lời của Hạ Đào đều là những tên vô lương tâm không có trái tm, là con ngườ chỉ có thể là vì quyền và danh lợi bán đứng gia đình, người mình yêu,....Nàng nhổ:

- Hừm...Hắn ta là người như thế nào?

Lục Thiên ngẩng người một chút, nhíu nhíu mày như đang cố gắng hồi tưởng lại, đầu cua tai nheo, chân cứ thế mà bước đi nhanh hơn, tiếp tục rơi vào trầm tư:

- Ưm, xem nào, là một mỹ nam tử, luôn luôn vận lam y rất đẹo, vào những ngày quan trọng thì vận bộ áo màu vàng kim. Là người rất có khí chất, khiến cho nhiều nữ tử quyền quý rất si mê. Dù chỉ được tiếp xúc với ngài ấy có vài lần, nhiều khi cũng đứng nhìn từ xa nhưng có thể nói ngài ấy là một người khá ôn hoà, thiên tài tuổi trẻ ở Thiên Long quốc này!

- Khoan đã, Thái tử bao nhiêu tuổi cơ?

- Ưm, năm ngoái là hai mươi mốt, năm nay mà vài tháng nữa là hai mưoi hai.- Cậu nhẩm qua nhẩm lại, dợm bước một chút trả lời, đôi mắt thản nhiên.

Sặc. Chưa thấy vị Thái tử nào trẻ tuổi như vị này ( Mika: Chị ơi, thái tử nào cũng phải trải qua giai đoạn này hết trơn á, chỉ là ông hoàng đế có muốn lập hay không thôi!=_=) Để xem nếu như thậy sự như lời của Tiểu Thiên thì nàng đành phải cố gắng diện kiến mới được.

Cậu bước tiếp, đưa nàng bước vào một cánh đồng hoa đào rực rỡ, nhưng cũng khá thoáng, giọng hơi hạ xuống trầm trầm lại nghe rất ấm:

- E...hèm, nhưng Ảnh cô nương hãy cẩn thận, chung quanh ngài ấy rất nhiều mỹ nữ đáng sợ, dù chưa lập phi nhưng người ái mộ không hề ít đâu, nếu không cẩn thận thì sẽ như Du Dao cô nương.

- Du Dao?- Nàng nhíu mày hỏi, thu kiếm lại trong tay áo giấu đi khi thấy phía xa xa ơi là xa kia là một toán người đang ngồi.

Cậu ngân giọng nói tiếp, âm ngày càng nhỏ làm cho nàng phải ghé sát thật sát mới nghe được:

- Du Dao cô nương là người họ Du, tiểu thư thứ của Du gia, trong một lần dạ yến hoàng cung đã dâng cho Thái Tử một khúc đàn...

- Một khúc đàn?- Nàng hiếu kỳ, không chịu nổi tò mò đành ngắt lời.

- Đúng, một khúc đàn cầm tên "Là Tự Em Đa Tình" ( Của Đổng Trinh đó nhoa, ai thik thì lên YouTube bật nghe thử đi><) Nghe xong, Thái tử chỉ vừa mới nở nụ cười nhu hoà, giả vờ như không biết tâm ý của nàng ta, ban thưởng cho hai tấm lụa đào hạng tốt, một bộ dao như bình thường, nếu so với những người khác thì cũng chỉ nhỉnh hơn có một tẹo. Nhưng chỉ ngày hôm sau, viện của Dao cô nương, bốc cháy, người và của đều huỷ hết.

Nàng rùng mình lần thứ hai, có cần phải ác đến như thế không hả? Mới có tỏ tình gián tiếp thôi mà, chính nam chính trong đó còn chưa có phản ứng gì nữa kìa.

- A! tiểu tử thối tha, ngươi cái thằng này vừa mới đi đâu vậy, biết ta đang còn chuyện làm nhiều lắm không? - Một ông già béo ục ịch chạy đến, hai hàng râu cá chép thật đáng ghét và đôi mắt hẹp nhỏ mưu mô, kết hợp với dáng lùn lùn tiếu tiếu, làn da nhầy nhầy mồ hôi dầu mỡ....thật mất cảm tình.

Ông ta chạy đến không nói không rằng cầm trên tay một cái roi da cá đuối màu đen sẫm, giơ tay lên, trong lúc nàng còn chưa hiểu được chuyện gì thì trực tiếp quất vào người của cậu.

Cậu ngã bịch xuống đất, mồ hôi chảy ròng nhưng mím môi nhẫn nhịn, một tia máu lướt qua đôi chân gầy. Mọi người trong hội cũng từ đó mà quay lại nhìn, chỉ cách chỗ nàng đứng vài bước chân, ai nấy đều rất ư là sang trọng, nữ thì vài lạng kim thoa trâm cài, nam thì quần là áo lượt, toàn là những người có tiếng tăm trong xã hội, nhìn lướt qua thì ngay cả người mù cũng biết.

Tiểu Thiên gắng ngước đầu lên, gượng gạo nặn ra một nụ cười:

- Lý tổng quản, ta xin lỗi, ta chỉ....

Ông ta vuốt hai cái râu hùm, tai lãng lãng làm bộ không nghe thấy, nhanh tay giơ cao roi lên, chuẩn bị giáng thêm một đòn nữa.

Nàng, lửa giận đã bừng bừng nhưng bề ngoài lại đang rất ư là....bình thường. Chỉ chờ đợi thời khắc mà Lý tổng kia dám trút một cái xuống thôi thì an tâm, nàng sẽ đưa lão ta xuống bảy tầng diêm vương, móc mắt, róc da, lọc xương....

- Thôi được rồi, Lý tổng ông đừng làm càn!- Bất chợt một giọng nói trong trẻo êm tai cất lên...

( Mika: Hôm nay quyết tâm xem, mỗi tuần đăng từ ba đến năm chap!!! >...<)