Nhưng rồi, trước lúc đôi mắt của cô không còn có thể ánh lên sắc màu của cuộc sống nữa thì bất ngờ thay, một ý nghĩ thoáng qua đầu. Là hắn, dù thế nào, dù cho hắn có hận nàng đến thế nào, dù cho hắn cuối cùng cũng là một con người không có trái tim, là người tự tay giết chết cô. Thì chính cô cũng bỗng nhiên bật ra một câu hỏi mà chính mình còn thấy quá ngu si vọng tưởng:
-Kỳ ca, trả lời muội một câu hỏi cuối cùng được không?
Thoáng qua trong ánh mắt hắn ta là sự chế giễu dành cho một người nữ nhân ngu ngốc, nhu nhược, nhưng vẫn âm trầm, khe khẽ gật đầu ngầm đồng ý. Nể tình bằng hữu lâu năm, nể tình thanh mai trúc mã, nể tình....Thư nhi, hắn vẫn chấp nhận mặc dù vẫn biết câu hỏi cố hữu là gì, vẫn biết câu trả lời vẫn mãi mãi chỉ có một:
- Được.
Cô ôm lòng ngực, hít thở một hơi thật sâu, nói thật rõ ràng, vò cô sợ lời nói còn chưa nói hết đã không còn nhìn thấy được ánh trăng sáng đêm nay nữa rồi:
- Sau tất cả mọi chuyện, sau tất cả những gì muội đã làm, thì huynh...huynh đã bao giờ động lòng chưa? Một chút rung động cũng được, một nhịp đập hơi lệch cũng được...
" Soạt" Những cánh hoa đào theo gió cuốn đi, hắn rút kiếm ra, tra ngay vào vỏ, khuôn mặt lạnh lùng mãi mãi không đổi của một bậc đế vương, thật kiên quyết xoay người đi, giọng nói băng lãnh chẳng khác như một cơn gió nhẹ, làm người ta cứ ngỡ đó không phải là lời hắn nói mà là lời thì thầm của gió đúng hơn:
- Không, trước không, sau không, ngươi...đã từng là ánh sáng của cuộc sống ta, đã từng là thiên thần, nhưng giờ thì không phải, đó là cái ngày ngươi dùng máu của Thư nhi rửa trôi lớp mặt nạ giả tạo ấy!
Một chút ghen tức, một chút hận thù vu vơ. Hừ, Thư nhi, Thư nhi lúc nào cũng là Thư nhi, trong mắt hắn đã bao giờ có cô chưa? Chưa bao giờ, từng là ánh sáng, từng là hi vọng, đúng quả thật là nực cười, một lời nói như vậy mà cũng nói được, nực cười hết sức, hài quá thể:
- Hahaha! Hừm, nghe rất xuôi tai, rất êm tai! Ha ha ha!!!
- Muội điên rồi!
- Đúng, là muội điên rồi, là muội điên nên mới đem lòng yêu một người như huynh, là muội mê muội mới hi sinh tất cả vì huynh! Muội thật ngu, trên đời này có rất nhiều con đường để chọn, có rất nhiều tương lai rộng mở. Nếu không chọn huynh, muội sẽ sống rất hạnh phúc, vô cùng vui vẻ. Nhưng vì huynh, muội đã hi sinh nhiều thứ, nhiều đến nỗi mà muội không thể nhớ nổi, không thể đong đếm bằng bất kể thứ gì. Cho đến bây giờ mới thấy mình quá ngu! Ha ha ha!- Cô cuồng dại, cô gào thét đến khan cổ họng. Ho sục sặc một hồi mới im lặng một chút thở hổn hển nói tiếp- Biết gì không? Con hạc của huynh, không thể đuổi theo được đại bàng của muội, vì sao? Vì tất cả những sinh lực còn lại của muội, đều dồn lại vào nó...
Hắn cười khẩy, quạt phất phất, lông vũ bay bay tán lạn, những lọn tóc đen nhánh phiêu diêu trong gió, khuôn mặt nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:
- Ta có ngu mới không biết. Nhưng đại bàng, bay mà không có hướng, đến có ngày sẽ mệt, lúc đó cả viên thần ngọc và sủng vật vẫn không giữ được, ta sẽ thu dọn tàn cuộc...
Không đợi cho hắn nói tiếp, xen vào lại là tiếng cười xé tâm can, thê lương và đơn độc của cô, như muốn rách toạc bức mành đêm mờ mờ ảo ảo này, như muốn hoá thành chim cao vút bay không điểm dừng:
- Nhưng có một điều huynh lại không thể nà lường trước được. Đó chính là, viên ngọc vãn còn chủ!
- Cái gì?
- Không ngờ đúng không? Đoán xem là ai, ngoài huynh thì còn ai? Là Thư nhi, Tiểu Thiên Thư còn sống, muội ấy còn sống!