Phong Nguyệt Lam từ khi chuyển tới Phong Ngọc Cung thì Mạnh Thiên Hạo cũng di cư tới đó luôn, cả ngày chỉ quấn lấy nàng, ngay cả bữa cơm cũng do tay nàng nấu
Mạnh Diễm nhìn hai người vui vẻ như vậy cũng thấy ghen tị, trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Hạo ý muốn bảo tại nó cướp Lam tỷ. Phong Nguyệt Lam kiên nhẫn dạy nó từng điều một,cái gì nên cái gì không nên, rồi dần dần cho nó làm quen với tất cả mọi người..
Ban đầu nó không chịu nhưng Phong Nguyệt Lam nói nếu không chịu thì nàng không ở đây nữa thế là nó gật đầu
Những cung nữ thái giám trước kia khổ sở vì cho nó uống thuốc thì bây giờ thân với nó hơn cả bạn bè, rảnh rỗi lại nói chuyện với nó mà nó cũng cười nhiều hơn, nói nhiều hơn không xa lánh mọi người như trước nữa..
Có lần nó mang một bức tranh đến cho Phong Nguyệt Lam xem, nó là vẽ tỷ tỷ đấy!
Trong tranh là một thiếu nữ mặc bạch y đang múa giữa rừng hoa đào. Tà váy tùy ý phi vũ trong gió, mái tóc dài bay lượn như ẩn như hiện khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Động tác nhẹ nhàng như bay, lại uyển chuyển đến mê người.
Bức tranh thật sự rất đẹp, Phong Nguyệt Lam ngỡ ngàng nhìn bức tranh hồi lâu
- Tỷ sao vậy? Không thích sao? Xin lỗi..đệ vẽ không được đẹp - nó buồn buồn
- Không, đệ vẽ rất đẹp..- Phong Nguyệt Lam lắc đầu cười, nàng còn không nhìn ra mình ở chỗ nào trong bức tranh cơ
Nó lập tức vui vẻ, tỷ tỷ thích là được rồi...
Hoàng thượng thấy vậy tất nhiên là vui, nhưng trong lòng vẫn buồn phiền đôi chút. Dù nó có thân thiết với mọi người như nào thì nó vẫn không nói chuyện với người lấy một lần, thi thoảng chỉ ừ à với người vài câu thái độ khá lạnh nhạt. Phong Nguyệt Lam từng hỏi nó vì sao không chịu chấp nhận hoàng thượng, nó nói
- Năm đó mẫu thân mất, cũng liên quan tới phụ hoàng...
Phong Nguyệt Lam lúc ấy mới hiểu. Năm xưa, hoàng thượng bệnh nặng nhiều ngày không khỏi, mẫu thân của nó là Huệ phi cùng mẫu thân của Mạnh Thiên Kỳ là Thục phi cùng lên chùa Phương Yên cầu phúc. Trên đường về, không may gặp cướp, hai phi cũng vì thế mà qua đời. Từ ngày đó, Mạnh Thiên Hạo mang trong mình ý nghĩ nếu năm đó hoàng thượng không ốm, mẫu thân của nó cũng sẽ không đi chùa rồi qua đời nên nó xa lánh hoàng thượng. Phong Nguyệt Lam cười dịu dàng giải thích
- Năm đó hoàng thượng chỉ là không may bệnh nặng, cả chuyện gặp cướp cũng chỉ là ngoại lệ không ai biết trước. Hoàng thượng cũng đâu muốn để hai phi mất đâu, đệ không nên nghĩ như thế...
Mạnh Thiên Hạo dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng nó vẫn là đứa bé, suy nghĩ đó đã trong đầu nó nhiều năm, muốn buông bỏ cũng khó.
Về chuyện này Phong Nguyệt Lam chỉ thở dài, dần dần rồi nó sẽ quen thôi..
**************************
Phong Ngọc Cung..
Phong Nguyệt Lam nhàn nhã ngồi đọc sách, Mạnh Thiên Hạo cũng ngồi đối diện viết chữ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng hỏi nàng vài câu, Mạnh Diễm chân gác lên một cái ghế ung dung ngồi ăn bánh uống trà. Không gian yên tĩnh nhưng lại đầm ấm..
Cạch...
Mạnh Thiên Kỳ mở cửa đi vào, nhìn thấy ba người như vậy thì khẽ cười. Mạnh Diễm liếc nhìn hoàng huynh một cái rồi nhàn nhạt nói
- Huynh tới rồi à?- xong lại thưởng thức đồ ăn, không quan tâm sự đời
Mạnh Thiên Kỳ nhìn cái tư thế đấy của Mạnh Diễm thì đen mặt, lại trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Lam đang đọc sách, Mạnh Diễm chắc chắn là bị lây từ nàng ta rồi.
Hắn không trách mắng, dường như là sự yêu chiều vô tận với nàng. Phong Nguyệt Lam bỏ sách xuống
- Ra ngoài thành chơi đi! Hạo nhi ở đây chắc cũng chán rồi..
Mạnh Diễm cùng Mạnh Thiên Hạo nghe thế liền dừng hoạt động lại, ngước mắt nhìn Mạnh Thiên Kỳ. Mạnh Thiên Kỳ trừng mắt, ý muốn bảo không cho nhưng cuối cùng cũng mềm lòng bất đắc dĩ gật đầu. Ba người vào thay đồ, vì không muốn gây sự chú ý quá lớn nên họ mặc bình thường nhưng với cái dung mạo yêu nghiệt của họ không muốn chú ý cũng khó..
Một thằng nhóc kháu khỉnh dễ thương, một thiếu nữ tinh nghịch, một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, một nam tử nguy hiểm nhưng bí ẩn, 4 người đi dạo trên phố thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Phong Nguyệt Lam dắt tay Mạnh Thiên Kỳ tới một cửa hàng bán diều. Nó thích thú nhìn, đòi mua một cái. Mua xong lại đòi đi thả, Phong Nguyệt Lam lắc đầu
- Về cung kiếm chỗ nào rộng đã..
Nó gật đầu cất đi, lại kéo nàng tới nhiều chỗ, có lẽ lâu lắm mới ra khỏi cung nên Mạnh Thiên Hạo và Mạnh Diễm chơi rất vui vẻ, không ngừng cười nói. Dừng chân lại ven hồ nghỉ ngơi, Phong Nguyệt Lam nhìn ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt hồ. Mặt hồ sáng lấp lánh, hàng liễu xanh rủ xuống mặt nước, vài bông hoa rơi xuống trôi nổi trên mặt nước...
- Lâu rồi mới vui như vậy...- Phong Nguyệt Lam ngồi trên thành cầu, nét mặt vui vẻ rạng ngời
- Trong cung cũng có nhiều thứ, sao các ngươi lại thích ra đây? - Mạnh Thiên Kỳ không vui nói
- Ừ, là do ngươi không hay ra ngoài nên mới nghĩ thế thôi! Nói thật, ta không thích sống trong hoàng cung chút nào, mất tự do...- Phong Nguyệt Lam khinh bỉ nói, ánh mắt nhìn Mạnh Thiên Hạo cùng Mạnh Diễm phía xa
Mạnh Thiên Kỳ không nói gì, liếc qua nàng một cái rất nhanh. Phong Nguyệt Lam thật sự rất giống với nàng ấy, không thích sống trong hoàng cung...
Trời dần ngả màu đen, Phong Nguyệt Lam dẫn ba người tới một khách điếm gần đấy ăn tối. Có lẽ vì chơi mệt nên Mạnh Thiên Hạo cùng Mạnh Diễm ăn rất ngon miệng. Nàng không đói nên chỉ ăn qua qua cho có, Mạnh Thiên Kỳ thì hầu như không ăn cái gì cả chỉ nhìn ba người ăn..
Đang ăn thì một tên trông có vẻ là con nhà quyền quý, mình mặc áo gấm thêu hoa, hông đeo ngọc bội quý giá, thân hình béo ục béo ịch tiến tới cạnh Phong Nguyệt Lam mở miệng trêu đùa
- Cô nương xinh đẹp như vậy mà lại đi với đám hạ nhân như này sao? Hay theo ta về Mã gia đi, ta cưới cô làm thiếp...
Mạnh Thiên Kỳ chẳng buồn để ý, Mạnh Thiên Hạo vẫn như thường, Mạnh Diễm động tác vẫn không ngưng giảm, Phong Nguyệt Lam mắt không nhìn lên tay vẫn gắp thức ăn, khinh thường nói
- Ngươi mà cũng xứng?
- Ngươi...ngươi có biết ta là ai không? Ta là Mã Lợi, cha ta là tri phủ ở huyện này, ngươi dám coi thường.. - hắn ta tức giận hét
Mọi người trong quán đều nhìn sang bên này, ánh mắt cảm thán dành cho nàng. Mã Lợi nổi tiếng là công tử hào hoa, là tên phá gia chi tử, ỷ vào cha mình là tri huyện mà không biết làm bao nhiêu thiếu nữ bị nhục. Trong nhà hắn có 7 thiếp, người nào cũng xinh đẹp đa số đều xuất thân từ kĩ viện, số còn lại là con của những người nông dân thiếu nợ
- Ồ, hóa ra là Mã công tử...- Phong Nguyệt Lam cười cười nhìn lên
- Ngươi..biết thế là tốt! Còn không mau theo bản công tử? - hắn đắc ý vênh mặt
- Ngươi là cái thá gì mà bảo bọn ta phải nghe lời? Nghĩ mình là bá chủ hay sao mà ai cũng phải nghe lời ngươi?
- Các ngươi...được lắm, ta bảo với cha ta, các ngươi sẽ biết tay...- hắn thẹn quá hóa giận tức mình mang người của mình đi
- Xì..nam tử hán đại trượng phu bị chọc giận một chút là về kêu cha gọi mẹ, mất mặt đàn ông! - Phong Nguyệt Lam khinh bỉ, ánh mắt khiêu khích nhìn Mã Lợi
Hắn nghiến răng liền phất tay đi mất. Phong Nguyệt Lam gắp miếng cá bỏ vào bát Mạnh Thiên Hạo nhàn nhã nói
- Ăn đi, kẻ điên không chấp!
Nếu để ý kĩ nàng có thể thấy đôi vai nhỏ bé của nó đang run run, khóe miệng mím chặt không nói lên lời. Cả quán lại ai làm việc người đó, nhưng thi thoảng lại nhìn nhìn liếc liếc ra chỗ nàng..
Một lúc sau, cả khách điếm lại ồn ào lên. Mã Lợi dẫn theo một người đàn ông trung niên cũng to béo, ăn mặc sang trọng cùng một đoàn binh lính cầm đao cầm kiếm theo sau. Mọi người trong quán đều biết điều lui ra một bên, Mã Lợi nghênh ngang dẫn theo cha của mình là Mã Công đi tới bàn của Phong Nguyệt Lam..
- Cha, là nàng ta...- Mã Lợi chỉ vào nàng
- Cô nương, cô cũng biết ta là ai rồi đấy! Nếu cô không ngoan ngoãn thì...- Mã Công cười nham hiểm, không dấu ánh mắt thèm thuồng của hắn đối với nàng
- Điên!- Phong Nguyệt Lam nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường
- Cô...
- To gan! Ngươi nhìn thấy cha ta mà không hành lễ thì đã phải đánh vài trượng rồi đấy! - Mã Lợi vênh mặt quát
- Ồ, vậy ngay cả hoàng đế nhìn thấy ngươi cũng phải hành lễ chắc..- Mạnh Diễm vẫn tiếp tục ăn không thèm nhìn lên
- Cô gái, người đẹp như này không thể ăn nói bậy bạ được! Hoàng thượng thì ta không dám..- Mã Công chuyển ánh mắt nhìn Mạnh Diễm, hắn thấy Mạnh Diễm xinh đẹp không kém lại có vài phần hoạt bát trong đầu liền có những suy nghĩ bẩn thỉu
- Vậy..thấy bổn công chúa còn không hành lễ, đứng đây ra oai thì tội gì? - Mạnh Diễm buông đũa xuống, liếc mắt nhìn lên
- Haha..cô gái, cô chỉ là một cô gái nhỏ, cũng to gan lắm khi xưng là công chúa! Nếu cô mà là công chúa, ta xin từ cái chức này rồi chạy vài vòng quanh đây không mặc đồ cho xem...- Mã Công cười rộ lên như được nghe chuyện cười
- Đúng vậy..cô gái, còn không biết điều theo ta về làm thiếp, bổn công tử nhất định sẽ yêu thương ngươi..- Mã Lợi cũng cười theo
Mọi người trong quán cũng phì cười, cô gái này cũng to gan lắm! Mạnh Diễm lấy từ trong người ra một chiếc lệnh bài, lười biếng ném lên bàn, chân gác lên ghế trông rất đáng đánh đòn
- Ngươi xem...
Cả đám đang cười vui vẻ nhìn thấy chiếc lệnh bài liền mặt cắt không còn chút máu, kinh sợ nhìn hai người như gặp phải quỷ. Mã Công run run quỳ xuống
- Công chúa, xin tha mạng..tiểu nhân..
Mã Lợi nhìn cha mình chật vật như vậy cũng sợ hãi quỳ xuống, răng nghiến kèn kẹt. Mạnh Diễm cao cao tại thượng nhìn đám người quỳ dưới đất cười nhạt
- Ta rất muốn xem Mã gia các người có đủ điều kiện để rước bổn công chúa vào làm thiếp không đây!
- Công..công chúa, người nói đùa, bản quan...
Hắn bắt đầu ân hận về chuyện hôm nay mình tới đây, lại chán ghét nhìn thằng con trai mình. Nếu không phải tại nó đi gây chuyện khắp nơi thì hắn cũng sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay...
- Bản quan cơ đấy! Ngươi cùng lắm chỉ là một tri huyện mà dám xưng bản quan với chúng ta..- Phong Nguyệt Lam cười nhạt
- Cô nương, cô cùng lắm cũng chỉ...- Mã Công trừng mắt nhìn nàng đang uống trà căm ghét nói
- Chỉ là gì? Quên mất, ta chưa giới thiệu! Ta tên Phong Nguyệt Lam, cha ta là Phong tướng quân thế lực trong triều cũng không phải nhỏ, chưa hết ta được hoàng thượng sắc phong làm quận chúa..Không biết Mã đại nhân đây nghĩ ta là ai? - Phong Nguyệt Lam kiêu ngạo nói
- Thần..không dám! Quận chúa..tha mạng! - Mặt Mã Công đã trắng nay lại càng trắng hơn
Hắn nghe con trai mình nói có kẻ khinh thường hắn, hắn liền mang người đến ra oai đe dọa đôi chút. Ai mà nghĩ đến, một người là công chúa đương triều, một người là con gái của tướng quân lại là quận chúa do chính tay hoàng thượng sắc phong, người ta coi thường hắn cũng đúng thôi! Mã Công nhìn một lớn một bé đang ngồi phía sau không lên tiếng thầm toát mồ hôi, hắn không nên chọc vào kẻ này nhỡ đâu người ta là hoàng tử hay thái tử, không thì con cháu nhà quyền quý nào đó thì hắn khó lòng giữ nổi cái mạng...
- Tất nhiên, bản quận chúa không thích làm khó Mã đại nhân! Đại nhân đứng lên đi, ta tổn thọ mất..- Phong Nguyệt Lam cười cười xua tay
- Đa tạ quận chúa tha mạng...- Mã Công đứng dậy
- Bản công chúa cho các ngươi đứng? - Mạnh Diễm nhướn mày
- Không..thần, tại...- Mã Công hoảng hốt quỳ xuống ánh mắt liếc nhìn Phong Nguyệt Lam
- Ý đại nhân là tại ta sao? Ta cho đại nhân đứng chứ có phải công chúa cho ngươi đứng đâu? Ta là quận chúa, xét về phương diện gì cũng không bằng công chúa được..- Phong Nguyệt Lam vô tội nói, nàng đâu nói sai
- Không..không..thần không có ý đó..- Mã Công ngay lập tức phản bác, nhãi con ngươi tưởng ngươi là quận chúa thì hay lắm sao?
- Được rồi, Mã đại nhân! Yêu cầu của ta cũng không có nhiều, chỉ cần tại đây đại nhân viết đơn từ chức rồi cởi hết quần áo của mình đi ra ngoài chạy vài vòng mà thôi...- Mạnh Diễm cười, nụ cười nham hiểm đến nỗi ai cũng lạnh sống lưng
- Chuyện này...- Mã Công xanh mặt
- Đại nhân vừa rồi cũng nói chỉ cần ta là công chúa thì ngươi sẽ từ chức rồi cởi quần áo chạy quanh đấy sao? Ngươi muốn nuốt lời? - Mạnh Diễm nghịch tóc mình nói tiếp - Ta cũng không bắt đại nhân cởi hết chỉ cần ngươi để lại chiếc khố được rồi! Ừm..nếu như ngươi không làm được, bản công chúa sẽ quy cả nhà ngươi vào tội sỉ nhục hoàng thất. Chọn cái nào, chắc đại nhân nên biết...
- Ta...ta chỉ là nói đùa, công chúa tha mạng! Ta không có ý đó! - Mã Công vội van xin, chọn cái đầu thì sau này hắn còn mặt mũi nào mà đi gặp người ta, chọn cái thứ hai thì..chết
- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời của hoàng thượng nói ra còn khó mà thu lại huống cho là ngươi? Ngươi coi đó là lời đùa nhưng ta thì không! Nếu không chọn cái đầu thì ta coi như ngươi chọn cái thứ hai, thêm tội nữa là đùa giỡn coi thường bản công chúa!
- Công chúa, tha mạng...
- Dù sao cái đầu cũng là do ngươi nói ra, ta chỉ giúp ngươi thực hiện mà thôi...- Mạnh Diễm chớp mắt
- Công chúa, tiểu nhân..
- Ta cho ngươi một khắc suy nghĩ, nếu chọn xong thì báo ta. Còn nếu không chọn được thì cứ điều hai mà áp dụng, thời gian của bản công chúa rất quý giá...
Mã Công sợ hãi xanh mặt. Mã Lợi nhìn cha mình như vậy cũng không cam lòng, hắn hàng ngày giễu võ gương oai ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, vậy mà bây giờ lại phải cúi đầu tùy mặc số phận cho hai đứa con gái. Hắn không cam tâm!