Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 15




Nghe Phó Tự Nhạc nói như vậy, Hạ Khuynh cũng không muốn tranh luận nữa, lần nào khi cả hai chỉ vừa nói hai câu với nhau thì đối phương đã cảm thấy phiền chán.

"Ok, vậy thì cô cứ dẫn Phó Tự Hỉ đi đi." nói xong hắn đứng lên đi ra khỏi phòng.

Phó Tự Nhạc không hề cho rằng hắn đang là một người khuyết tật thương tích nghiêm trọng, nhìn hắn như vậy cũng có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không lên tiếng.

cô gọi Phó Tự Hỉ sau khi ăn xong trở về phòng ngủ.

Bên này, Lương San mang Phó Tự Hỉ đang đi lên lầu, trong lòng chứa đựng biết bao tò mò bát quái, bà dò hỏi Phó Tự Hỉ.

"Tự Hỉ, ta hỏi này, con trai ta với em gái con, con cảm thấy bọn họ như thế nào?"

Phó Tự Hỉ vừa ăn kẹo vừa trả lời: "Cả hai đều tốt lắm nha."

"không phải không phải, ý ta muốn nói, lúc hai đứa nó ở cùng một chỗ kìa."

"Cùng một chỗ? Rất kì quái?"

Phó Tự Hỉ cảm thấy, lúc nãy Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh giống như đang muốn đánh nhau.

Lương San thật là muốn gõ cho Phó Tự Hỉ một cái, không có lửa làm sao có khói, quả nhiên Tự Hỉ cũng nhìn ra được hai đứa nó có vấn đề. Bà kề sát vào Phó Tự Hỉ thần bí hề hề hỏi.

"Tự Hỉ, con nói thử xem, có phải bọn nó đang luyến ái nhau ?"

"Luyến... ái? Phu nhân, luyến ái là cái gì..." Phó Tự Hỉ thắc mắc.

Lương San thản nhiên giải thích: "Chính là hai người luôn luôn ở chung một chỗ, giống như ta và lão gia."

"thì ra cái này gọi là luyến ái..." Phó Tự Hỉ lại học được thêm một từ mới, nhưng vẫn còn nghi hoặc "Nhưng mà Tự Nhạc cũng luôn ở cùng một chỗ với con mà."

"... vậy thì ba đứa ở cùng một chỗ..." Lương San nghĩ là sau đi kết hôn, hai chị em vẫn muốn ở chung với nhau, như vậy cũng tiện.

Ba người ở cùng nhau?

Phó Tự Hỉ nghiên đầu nghĩ nghĩ, cảnh tượng kia thật sự vô cùng đẹp vô cùng tốt lắm nha. cô sẽ có em gái lại còn có thêm anh trai. Đôi mắt đáng yêu lại cong cong lên như hai vầng trăng khuyến "Phu nhân con cảm thấy như vậy thì thật là tốt."

"Ta cũng muốn hai đứa bọn nó sẽ ở cùng với nhau." Lương San cũng cười "Tự Hỉ vậy con nói ta nghe, tại sao khi gặp mặt nhau cả hai đứa nó đều trở lên kì quái?"

Phó Tự Hỉ thành thật nói thẳng cảm nhận của chính mình."Thiếu gia không thích Tự Nhạc, Tự Nhạc không thích thiếu gia. thật là kì quái ."

"..." Lương San không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này, vuốt mồ hôi thở dài lại nói: "Cái này gọi là oan gia có tình."

Lại nghe được từ mới, Phó Tự Hỉ lại tò mò "Phu nhân, oan gia có tình là cái gì vậy?"

"Là hai người trước mặt thì tỏ vẻ không thích nhau, nhưng trong lòng thì lại rất yêu nhau"

"Hả... không phải họ đang nói dối sao?"

"... tại sao có thể gọi là nói dối chứ, phải gọi là song phương thẹn thùng."

Phó Tự Hỉ vừa hiểu vừa không hỏi tiếp: "Thế tại sao bọn họ phải ở cùng với con?"

"Nếu bọn họ đang yêu nhau thì có thể như vậy. Ta nghĩ rằng hai đứa nó đang có tình ý với nhau."

Phó Tự Hỉ cho rằng "Luyến ái" là một từ thật sự rất tốt đẹp!

"... Phu nhân, tuy con không hiểu cho lắm, nhưng con không muốn đi theo chân bọn họ đâu."

Lương San đang muốn nói cái gì, lúc này chuông di động của Phó Tự Hỉ vang lên.

cô nhấn nút trả lời thì nghe được Phó Tự Nhạc dặn dò, không dám ở lại ăn quá lâu: "Phu nhân, Tự Nhạc bảo con trở về phòng. Phu nhân, kẹo của bà ăn thật là ngon, cảm ơn bà."

Lương San lấy ra gọi gói kẹo to đưa cho Phó Tự Hỉ "không cần phải khách khí, Tự Hỉ, cái này cho con mang về, dù sao ta cũng không thích ăn đồ ngọt."

Phó Tự Hỉ ngại ngùng tiếp nhận: "Cám ơn phu nhân rất nhiều." Sau đó trở về phòng.

Phu nhân cho cô thật nhiều đồ ăn, phu nhân thật là tốt.

Phó Tự Nhạc ở trong phòng đợi một lúc thì Phó Tự Hỉ trở lại.

Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy liền chạy đến ôm cô. Hai người bọn cô khi gặp nhau đều phải ôm một cái, vì lúc nãy đang ở nhà lớn nên Phó Tự Hỉ không dám ôm.

Phó Tự Nhạc vui vẻ tươi cười ôm lấy Phó Tự Hỉ.

Đến khi Phó Tự Hỉ buông ra Phó Tự Nhạc mới hỏi: "Chị, mấy ngày nay chị cùng thiếu gia ra ngoài đã đi đâu?"

Phó Tự Hỉ bị hỏi đến, chậm rãi nhớ lại, đột nhiên nghĩ đến quyển nhật ký nên cầm quyển nhật ký mở ra xem.

"Tự Nhạc, chị có viết nhật kí, rất dài rất dài." Hì hì so với bình thường luyện chữ rất là vất vả thì như thế này cũng có tiến bộ hơn.

Phó Tự Nhạc nhận lấy mở ra xem.

thật ra trên nhật ký chỉ viết những câu đơn giản ngây ngô, nhưng từ ngữ diễn đạt đều cảm thấy người viết đang mang tâm trạng rất vui vẻ.

"Chị cùng thiếu gia đi ra ngoài thật sự rất vui à?"

Phó Tự Nhạc không ngờ Hạ Khuynh lại dẫn chị mình đến trường học. cô nghĩ hắn chỉ là loại người có lối sống phóng túng trác tán, phong lưu hư hỏng.

Phó Tự Hỉ cười gật đầu: "Hạ Khuynh rất tốt nha, anh ấy nói anh ấy không làm việc có thời gian rảnh rỗi nên muốn dẫn chị đi ra ngoài chơi."

"Tự Nhạc, Hạ Khuynh còn dẫn chị đi mua giày nữa, rất đẹp nha." Phó Tự Hỉ mang hai cái hộp đựng giày mở ra cho Phó Tự Nhạc xem.

"Đây là của phu nhân mua cho, nhưng phu nhân nói là Hạ Khuynh trả tiền. Hạ Khuynh bảo chị về sau tìm được ‘hoàng tử’ thì trả lại cho anh ấy."

"Hạ Khuynh còn dẫn chị đi mua quần áo nữa. Nhưng mà... bị chị giặt hỏng rồi... anh ấy cũng nói để cho ‘hoàng tử’ trả tiền."

"Tự Nhạc, Hạ Khuynh còn dẫn chị đến một cái cột cao cao biết xoay vòng vòng. Rất cao có thể nhìn đến rất xa."

...

Phó Tự Nhạc nghe xong cười khan, sau đó cô định đi nấu cơm. Phó Tự Hỉ thấy vậy đi theo vào phòng bếp, vẫn vui tươi hớn hở nói luyên thuyên không ngừng.

Phó Tự Nhạc tuy rằng không nói nhiều nhưng vẫn tươi cười, khác xa một trời một vực so với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cơm nước xong xuôi, Phó Tự Hỉ theo thường lệ đi ngủ trưa, cô ngồi xuống giường gọi Phó Tự Nhạc."Tự Nhạc, đến đây ngủ nha."

"Chị ngủ trước đi, em rửa chén xong rồi sẽ vào ngay"

"Vậy chị sẽ chờ." Phó Tự Hỉ hai chân đá qua đá lại thì thầm với Đại Hùng Bảo Bảo: "Tự Nhạc sẽ ngủ cùng với chúng ta."

Sau khi Phó Tự Nhạc xong việc cũng leo lên giường. Phó Tự Hỉ trong lòng tràn đầy vui mừng, chỉ chốc lát sau theo Chu công đi đánh cờ.

Phó Tự Nhạc nhìn gương mặt Phó Tự Hỉ say ngủ, kề sát lại một chút. Thân thể của chị gái mình rất ấm áp, cũng giống như anh ấy.

Bên ngoài, ai cũng nhìn thấy Phó Tự Hỉ ỷ lại vào Phó Tự Nhạc. Nhưng thật ra chỉ có Phó Tự Nhạc mới biết, trong thâm tâm cô, chỉ có Phó Tử Hỉ mới có thể sưởi ấm được trái tim cô.

cô luôn phải mang một gánh nặng quá lớn.

Phó Tự Nhạc từ nhỏ tính tình lãnh đạm, không biết làm nũng lại còn rất mạnh mẽ.

………………

Phó Tự Hỉ lớn hơn cô 4 tuổi, rất yêu thương em gái, thường xuyên nắm tay cô đi ra ngoài vẻ mặt rất hãnh diện khoe với mọi người: "Đây là em gái mình, rất xinh đẹp."

Kể cả ở trong suy nghĩ của Phó Tự Nhạc từ ca ngợi ‘xinh đẹp’ này thật sự không mang ý nghĩ gì đối với cô.

Diện mạo Phó Tự Hỉ được di truyền từ Phó ba, Phó Tự Nhạc thì giống Phó mẹ, thanh tú hơn rất nhiều. Phó mẹ nói trông cô rất giống với bà ngoại.

Mọi người ai cũng khen cô xinh đẹp, khen chị cô đáng yêu. Nhưng cô cảm thấy rằng mình thích từ đáng yêu hơn.

Chị cô rất thông minh sáng dạ, học giỏi lại rất ngoan ngoãn, gặp ai cũng ngọt ngào lễ phép, hơn nữa không bao giờ bắt nạt em gái mình.

Lúc Phó Tự Nhạc vào tiểu học, trường học lại quá tải học sinh, vì gia đình không có điều kiện, Phó ba bị mất việc nên không có được mối quan hệ tốt, vì thế cô phải nhập học trễ một năm so với người khác.

Thời ấy trên TV thường phát những bộ phim Đài Loan tình cảm lãng mạn, Phó Tự Nhạc ở nhà buồn chán nên xem thử, ngược lại vì nó mà cách suy nghĩ cũng trở nên thay đổi.

Khi cô vào lớp một thì Phó Tự Hỉ đã học lớp năm. Hai chị em vẫn ở chung một gian phòng, chị tầng trên còn em tầng dưới.

Có một đêm, Phó Tự Nhạc định đi ngủ, đột nhiên Phó Tự Hỉ từ phía trên nhảy xuống dưới ngồi bên cạnh cô, cầm trong tay một bức thư.

"Tự Nhạc, chị vừa nhận được một lá thư."

Phó Tự Nhạc cảm thấy tò mò túm lấy, Phó Tự Hỉ vẫn nắm thật chặt trong tay, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho cô xem.

Phó Tự Nhạc so với Phó Tự Hỉ trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Sau khi xem xong nội dung lá thư, mặc dù có một ít chữ không biết nhưng phần lớn nội dung cô vẫn hiểu.

cô hì hì cười kề sát chị một cách kì quái. "Chị, cái này gọi là thư tình."

"Em tránh ra, đương nhiên là chị biết." Phó Tự Hỉ có chút xấu hổ: "Lá thư này là của một nam sinh cùng lớp, khi chị đi thu bài tập, cậu ta mang lá thư cùng quyển vở nhét vào tay chị."

"Chị thích cậu ta à?"

"Đương nhiên là không phải. Chị cũng không dám nhìn kỹ, trong giờ giải lao chỉ dám lấy ra xem một chút. Sau khi tan học cậu ấy còn đến trước mặt chị hỏi cái gì mà đáp án gì đó. Lúc ấy tức giận quá nên chị mới mắng cậu ta một câu 'Cậu thực là ghê tởm!' "

Phó Tự Nhạc cảm thấy chị mình thật là kì lạ, đây chỉ là thư tình thôi mà, cả trai lẫn gái đều có thể viết như vậy, trong TV cũng diễn như vậy mà, cái gì mà ghê tởm với không ghê tởm chứ "Chị không thích cậu ta vậy đưa em xem thư làm gì?"

"... Vì sau khi ngẫm nghĩ lại chị cảm thấy đã đối xử quá đáng với cậu ấy. Em nói xem ngày mai chị có nên đến xin lỗi cậu ấy không?"

"Chị mà xin lỗi thế nào cậu ta cũng nghĩ là chị cũng thích cậu ta. À, có một từ cái gì gọi là... Dục cầm tiên túng*?" Phó Tự Nhạc nhớ rõ ngày hôm qua trên TV có phát một từ như vậy.

*Dục cầm tiên túng: gần giống nghĩ câu lạt mềm buộc chặt.

"Cái đó gọi là lạt mềm buộc chặt. Vậy chị không nên tiếp tục để ý đến cậu ta sao?"

"Đương nhiên, chị còn quản cậu ta làm gì."

"Ừ chị cũng nghĩ vậy." Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng thở ra."Chị chỉ cảm thấy lúc bị chị mắng, cậu ta nhìn là thật đáng thương!"

"Yên tâm đi. Này, đưa em bức thư xem lại một tý, lời văn hay như vậy em cũng muốn học tập chút đỉnh."

"Em còn nhỏ mà đi học đòi ba cái thứ linh tinh vớ vẩn." Phó Tự Hỉ cầm gối đập vào đầu cô.

...

Náo loạn một trận, Phó Tự Hỉ mệt mỏi leo lên giường ngủ, còn lá thư vẫn đưa cho Phó Tự Nhạc giữ.

Qua vài hôm sau, Phó ba Phó mẹ không biết tại sao lại biết được chuyện này, cầm lá thư rồi mắng Phó Tự Hỉ không chịu chăm chỉ học tập, còn bé mà đã có tư tưởng lăng nhăng xí cuội.

Phó Tự Hỉ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị trách mắng, cảm thấy mình đã bị mắng oan ức nên cũng cãi lại. Phó Tự Nhạc đứng một bên nhưng cũng không dám ra mặt giải thích dùm chị.

Vào buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên Phó Tự Hỉ mắng Phó Tự Nhạc: "Tự Nhạc, lá thư là do em đưa cho ba mẹ xem phải không?"

Phó Tự Nhạc cãi lại nói: "Em không có làm." Lá thư đó sau khi xem xong cô đã đặt lại ở trên bàn.

"Chị đưa lá thư cho em, sau khi xem xong sao em cũng không biết giấu nó đi."

"Bức thư đó cũng không phải viết cho em, dựa vào đâu em phải mang đi giấu?"

"..."

Phó Tự Hỉ vừa bị ủy khuất vừa buồn bực, nhưng cũng không dám làm ầm ỹ làm phiền người khác, chỉ leo lên giường nằm xuống âm thầm khóc.

Ngày hôm sau đến trường, hai người cũng không nắm tay nhau.

Bình thường mỗi ngày Phó Tự Hỉ đều cầm tay Phó Tự Nhạc đi đến trường, nhưng vì chuyện ngày hôm trước nên một người đi trước, một người bước theo sau.

đang đi một đoạn Phó Tự Nhạc mới nhớ một việc, trường học hôm nay là hạn chót thu tiền phí vật liệu (chắc là thu phí cơ sở vật chất giống ở VN đấy các bạn)

cô cũng không nói cho Phó Tự Hỉ biết, tự mình chạy về nhà, nhìn thấy mẹ để ví tiền trên tủ giày, định lấy tiền trước rồi báo với mẹ sau.

không ngờ Phó Tự Hỉ phát hiện em gái không ở phía sau nên cũng chạy về nhà tìm, đúng lúc nhìn thấy Phó Tự Nhạc đang cầm tiền "Tự Nhạc, em lấy trộm tiền của mẹ!"

Phó Tự Nhạc là người khi dỗi lên sẽ không thèm nói chuyện, nên không thèm giải thích với chị, cầm tiền chạy thẳng ra cửa.

Phó Tự Hỉ ngăn cản lại mắng cô "Mau mang tiền để lại đi, chị sẽ không nói cho mẹ biết."

Phó Tự Nhạc bị câu "không nói cho mẹ" chọc tức, không lẽ chị ấy định mách cho mẹ biết? Bức thư ấy cũng không phải do cô đưa cho ba mẹ xem.

cô đẩy mạnh Phó Tự Hỉ. Dù sao cô vẫn còn nhỏ nên cũng không phải là lực quá mạnh. Nhưng nhất thời không ý thức được Phó Tự Hỉ đang đứng trước cầu thang, Phó Tự Hỉ bị đẩy như vậy lảo đảo mất thăng bằng ngã lăn xuống cầu thang.

Phó Tự Nhạc hoảng sợ cứng đơ người nhìn thấy cảnh tượng chị bị ngã từ trên lầu lăn xuống mặt đất, đầu va mạnh vào góc tường… sau đó bất tỉnh.