Khuynh Dương

Quyển 1 - Chương 7




[ĐM] KHUYNH DƯƠNG – Phần 1: Nhất thế KIÊU HÙNG (7)

Posted on 27/10/2020 by admin

5/5 - (1 bình chọn)

(CHương 7)

Rời khỏi tử lao âm u đầy chướng khí ngột ngạt, bước chân Kình Dương thẫn thờ vô định, đi qua biệt viện nơi bọn họ lúc nhỏ sinh sống, đảo mắt nhìn tán cây cổ thụ hơn trăm năm. 

“Sư huynh, sư huynh, sư phụ vì muốn tốt cho ngươi mới phạt ngươi đứng tấn hai canh giờ, ngươi đừng trách sư phụ nga.” Tiểu bánh bao trắng nõn đang một tay cầm ô, tay kia không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Năm ấy, Kình Dương tám tuổi, cùng Yến Kỳ sáu tuổi vừa bái phụ thân hắn làm sư phụ theo Kình Thiên môn không lâu.

“Sư huynh, sư huynh, ngươi có đói không? Ta trộm được mãn thầu ở nhà bếp, cả ngày nay ngươi mải lo luyện võ chưa ăn gì, mau ăn đi.” Yến Kỳ bộ dáng thiếu niên như ngọc, người gặp người thích, mắt phượng câu nhân, diện mạo xuất chúng, lén la lén lút xuất hiện đưa hắn điểm tâm. Năm ấy, Kình Dương mười lăm tuổi, cùng Yến Kỳ mười ba tuổi vừa đạt danh hiệu ‘Đệ nhất Võ thiếu niên’.

“Sư huynh, sư huynh, ngươi qua đây nhìn xem bộ y phục ta đích thân may, không biết ngươi mặc vào trông thế nào. Ha ha, ta nói, mới lần đầu kỹ nghệ chưa tinh, mong sư huynh lượng thứ.” Yến Kỳ tao nhã, phong lưu ướm trang phục bạch bào lên người hắn. Năm ấy, Kình Dương mười tám tuổi, cùng Yến Kỳ chỉ mới mười sáu tuổi đã luyện thành Bách Kiếm Quy Tâm tầng cuối cùng.

Hắn từng nghĩ, Yến Kỳ là nhân tài trời sinh, là thiếu niên xuất chúng, chỉ cần đặt hai người bọn họ ở cạnh nhau, vinh quang vĩnh viễn không bao giờ có phần của hắn. 

Phụ thân vừa nhận y làm đệ tử, y liền khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Yến Kỳ đại diện môn phái tham gia khảo thí, y liền giúp Kình Thiên môn phát dương quang đại.

Trong tâm trí của Kình Dương, hắn luôn cho rằng bản thân mình không bao giờ sánh ngang được người nọ, hắn cũng không hiểu, vì lẽ gì mà người nọ đột nhiên thay đổi, cùng hắn trở mặt thành thù. 

Không cần Yến Kỳ mở lời, Kình Thiên môn như là vật đã nằm trong tay y, hay cả võ lâm thiên hạ không có người thứ hai xứng đáng cùng y tranh bá. 

Kình Dương đau đầu không muốn nghĩ về người kia, lướt qua biệt viện xưa cũ, dự định trở về nội các liền như ma xui quỷ khiến, dừng lại trước gian phòng kẻ đó.

Nhấc tay đẩy ra cánh cửa gỗ cẩm lai, quang cảnh bên trong khiến hắn có phần kinh ngạc.

Những năm gần đây, dù có đứng đầu Kình Thiên môn, được người người nể phục như thần, cuộc sống của Yến Kỳ vẫn bình dị như ngày đầu họ quen biết. 

Trong phòng không có quá nhiều vật phẩm xa hoa, so với đại điện hào nhoáng, lung linh, tẩm phòng của Yến Kỳ có thể nói vô cùng mộc mạc. 

Đi một vòng cũng không phát hiện ra thứ gì quý giá, không lẽ có mật thất cơ quan? Kình Dương kiên nhẫn xê dịch từng món đồ trong phòng, đến lúc chạm vào bức tranh thủy mặc trên tường, quả nhiên bên trong vách giường phát ra thanh âm kỳ lạ.

Kình Dương chờ đợi nhìn thấy trân bảo, châu báu người kia cất giấu bấy lâu, hắn muốn chứng minh Yến Kỳ là tên tiểu nhân tham quyền tiếc lợi, mê của hám tài, nhưng thứ hắn nhìn thấy sau vách giường càng khiến Kình Dương sửng sốt.

Chiếc mặt nạ quen thuộc đến hóa thành tro hắn cũng nhận ra, hoa vân kim sắc diện cụ mà A Vũ luôn đeo trên mặt chưa từng gỡ xuống, kể cả lúc ăn cậu cũng tránh né ngồi một góc quay lưng về hắn mà ăn, sao lại nằm ở đây? 

Bên trong chỉ có chiếc mặt nạ đơn độc nằm vỏn vẹn, chiếm cứ cả khoảng không rộng lớn, ngoài ra không còn bất kỳ vật nào. 

Mặt nạ nơi này, còn A Vũ, có thể nào, thi thể A Vũ bị Yến Kỳ cất giấu chung quanh, vậy nên hắn mãi chẳng thể tìm được ái nhân. 

Phải rồi, vừa nghĩ đến giả dụ của mình, Kình Dương lập tức phóng như mũi tên, hướng về phía tử lao vừa rời khỏi.

“Minh chủ!” Thấy Kình Dương quay trở lại, chúng thuộc hạ liền cung kính hành lễ.

“Người đâu? Yến Kỳ đâu?” Kình Dương nắm cổ áo của một tên đang cúi đầu, ra sức vặn hỏi.

Thuộc hạ có phần khó hiểu, chẳng phải trước đó Minh chủ đã hạ lệnh xử quyết y hay sao? “Người đã bị mang đến hình phòng…” 

Lời còn chưa dứt, Kình Dương liền phi thân với tốc độ kinh người, tiến nhanh đến nơi người kia.

“Minh chủ!” Bỏ qua sự hành lễ của chúng thị vệ, Kình Dương một đường đi thẳng tới vị trí phán quyết, “Keng..” tiếng động rơi vỡ khiến tim hắn như muốn hẫng một nhịp. Lúc có mặt tại nơi đó, thi thể Yến Kỳ đã không còn chút hơi ấm nào.

Kình Dương lắc đầu không cam tâm, người này, đến tận lúc chết đi cũng nhất định phải giày vò hắn không tha, nắm chặt trên tay mặt nạ của ái nhân tâm niệm, lòng chết lặng trống trải đến bi thương.

A Vũ, ta lại đánh mất cơ hội tìm được thi thể của ngươi rồi…

Nhất thế kiêu hùng vi minh chủ

Vĩnh kiếp cô liêu khuyết chân tâm

Vĩnh hằng chi ái tâm niệm nhất

Nhất niệm si tình vạn niệm bi.