Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 92: C92: Mục tiêu đời người của tả tiểu đa 2




“Đứng dậy đi đồ rác rưởi!"

“Nếu không phải chị gái của tên phế vật như ngươi đến cầu xin ta, ta sao có thể để ngươi vào đây chứ? Đồ rác rưởi!"

“Trừng mắt nhìn ta làm gì? Trừng mắt nhìn ta thì ngươi có thể đánh bại ta được sao? Chẳng những ngươi là đồ phế vật mà ngươi còn đần độn gấp đôi!”

“Sao lại bất động rồi? Sao lại không tấn công nữa? Chẳng phải ngươi nói ngươi rất có khả năng sao? Không phải ngươi rất tức giận sao?”

“Hồi phục giống như ta sao? Ha ha ha... Nói ngươi ngớ ngẩn ngươi thật sự là ngớ ngẩn mà, sự hồi phục của †a mà lại có thể giống của ngươi sao?”

“Biểu hiện của ngươi thật sự là không có một chút tiến bộ nào cả, càng ngày càng mơ hồ? Trích Tỉnh Chưởng tổng cộng có đến chín chiêu chưởng pháp, ngươi chỉ biết dựa theo trình tự tu luyện sao?”

“Chỉ với mánh khóe ấy của ngươi mà còn vọng tưởng có thể đánh bại ta ư? Quả nhiên là ngớ ngẩn..... Ha ha ha ha ha..."

Dưới những lời nói gay gắt công kích kích thích như thủy triều của Mộng Trầm Ngư, Tả Tiểu Đa đã hoàn toàn phát điên rồi, mặc dù từng lần từng lần bi đánh bai nhưng hắn lại lần lượt đứng lên, khuôn mặt đã sớm sưng †ấy như là đầu heo, nhưng hắn vẫn không sợ chết tiếp tục phát động tấn công!


“Trở nên mạnh mết! Có tiền!” “Lão tử có thể cảm thấy sự thay đổi của mình rồi!”

“Hiện tại ta không mạnh bằng ngươi, nhưng ta đang mạnh lên từng chút từng chút một! Lại nhanh hơn một chút, nhiều hơn một chút! Lại nhanh hơn một chút!”

Một lần lại một lần, thêm một lần nữa, lại thêm một lần nữa....

Đúng vậy, sau khi trải qua truyền thụ ngoại lực vào đêm qua, Tả Tiểu Đa đã hấp thụ tất cả năng lượng của Tham Lang Chi Tâm vào trong cơ thể, cảnh giới tu vi của bản thân hắn mặc dù chỉ là Võ Sĩ như cũ, nhưng mà cấp số sức lực cũng đã là cấp độ Võ Sư rồi, thậm chí sức lực. tuyệt đối đã đến cấp số Võ Sư đỉnh phong rồi.

Nhưng từ phần tiến độ uy năng này mà nói, cho dù nói là một bước lên trời cũng không có gì quá đáng.

“Đồ rác rưởi! Trước mắt cho ngươi cơ hội tốt như: vậy, bầu không khí hoàn cảnh ưu việt như thế, vậy mà ngươi lại không phát huy được thực lực tương ứng!”

Lời nói của Mộng Trầm Ngư càng ngày càng quá đáng.

“Loại không có sức lực nội tình như ngươi, đi ra chiến trường cũng chỉ như một cái khiên thịt, hoặc là còn không xứng với cái danh khiên thịt! Có biết không, kẻ ngu ngốc như ngươi, cho dù có trong tay số tiền khổng lồ hàng trăm tỷ, cũng sẽ thua sạch trở thành một người nghèo rớt mồng tơi. Câu nói này thích hợp với chiếu bạc, cũng thích hợp với Tả Tiểu Đa ngươi!”

“Đến đánh ta đi, mau đến đánh ta đi...!”

Tả Tiểu Đa gầm lên một tiếng điên cuồng, lại xông lên một lần nữa!

Mục Yên Yên nhìn màn hình giám sát, khóe môi khẽ mỉm cười: “Tiểu Niệm, vi sư không thể không thừa nhận, vừa rồi có chút nhìn lầm rồi, em trai của ngươi mặc dù bắt đầu muộn một chút, nhưng cũng không tệ lắm, tối thiểu cũng rất thông minh!”

“Thông minh?”

Đối với câu nói này của sư phụ, Tả Tiểu Niệm có chút không hiểu nổi.

Trên mặt nàng nhìn như không có biểu cảm gì, thật ra từ tận đáy lòng sớm đã đau lòng đến mức dời sông lấp biển, thậm chí nàng đã bắt đầu hối hận khi đã mang Tả Tiểu Đa đến đây đặc huấn rồi; mặc dù nàng có vẻ như chăm chú theo dõi, nhưng tâm trạng không biết đã sớm bay đến nơi nào rồi.


Mộng Trầm Ngư này là muốn chết sao?

Nhất định là vậy?

“Quả nhiên là rất khá, ngươi cũng không nhìn ra sao?”

Mục Yên Yên có chút kỳ quái nhìn phản ứng của đồ đệ lúc này: “Hắn nhìn có vẻ rất tức giận, nổi giận đùng đùng, nóng nảy dị thường, đương nhiên, đây cũng là phản ứng trình tự cảm xúc chân thật của hắn, cũng không phải cố ý làm bộ.”

“Nhưng khi hắn chiến đấu với sư muội ngươi, trong lòng lại tỉnh táo dị thường!”

Đôi mắt Mục Yên Yên điềm tĩnh, nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tả Tiểu Đa bên trong màn hình, thản nhiên nói: “Mặc dù tu vi của Mộng Trầm Ngư thật sự vượt qua hắn rất rất nhiều, cho dù áp chế tu vi ở cấp độ Võ Sư, chênh lệch giữa hai người vẫn nghiên trời lệch đất như cũ, nhưng trong trận đối chiến, em trai ngươi mỗi giây mỗi phút đều không ngừng tiến bộ, bất kể là chưởng pháp, thối pháp, bộ pháp, theo mỗi lần sử dụng đều không ngừng tiến bộ, so với lần thi triển trước thì càng thêm thành thục.”

“Sức lực hắn thu được ngày hôm qua, một bộ phận tương đối lớn vẫn ở trong thân thể hắn như cũ, cho dù là một phần đã hòa làm một thể với hắn, nhưng cũng còn xa mới có thể vận dụng đến mức thành thạo được; nhưng đến lần thứ ba bị đánh ngã, ít nhất hãn cũng đã dung hợp được một phần uy năng kia, nắm giữ trong tay, rồi tiến tới phát huy vận dụng.”

“Cho đến khi bị đánh bại lần thứ năm, tất cả sức lực bên trong cơ thể hắn bắt đầu thông hiểu đạo lý, thật sự cho hắn tất cả, ngay cả quyền pháp chưởng pháp thối pháp, còn có bộ pháp, tất cả được học đến đều có thể sử dụng, ứng dụng ngay tại thực chiến.”

“Nhưng tới bây giờ, chẳng qua chỉ mới qua giữa trưa, Trích Tinh Chưởng của em trai ngươi đã gần đạt đến cảnh giới hoàn hảo, Long Môn Thối cũng gần thạo đến mức trôi chảy; nhưng chân chính khiến người khác kinh ngạc chính là, Tinh Không Bộ của hắn đã hoàn toàn triệt để đạt đến mức đại viên mãn, quả thực là vận dụng tuyệt diệu, rất chuyên tâm, phần thông minh này, quả thật khiến ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác.”

Trong mắt của Mục Yên Yên lúc này, hết thảy đều là tán thưởng và kinh ngạc không hề che giấu.


“Quả thực rất khá!”

“Mà có một chuyện vi sư càng khâm phục hơn chính là dù lời nói của sư muội ngươi với hắn rất kích thích, mặc dù hắn phẫn nộ, mặc dù nổi nóng, nhưng lại đè ép xuống những tâm lý lẽ ra phải bùng phát dữ dội, càng là biến tất cả thành động lực, thậm chí còn kích thích tỉnh †hần của hắn càng thêm tỉnh táo, suy nghĩ càng thêm toàn diện.”

“Nhìn thấy rõ ràng chưa? Đó không phải là ánh mắt của ngươi phẫn nộ điên cuồng đến đánh mất lý trí, nhìn ánh mắt của hắn, thật ra hắn vẫn luôn suy xét. Căn bản hắn không bị cơn giận ảnh hưởng!”

“Phần tâm tính này, đã có thể dùng hai chữ “phi thường” để hình dung!”

Trên gương mặt lạnh lẽo của Tả Tiểu Niệm cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười ngọt ngào, không nhịn được mà ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

Cẩu Cẩu nhà ta! Chính là phi thường như thế!

Nhưng mà vẫn muốn nghe thêm mấy câu khen ngợi một chút...

Tả Tiểu Niệm có chút hồn nhiên mà nói: “Sư phụ, có vẻ như đây là lần đầu tiên người khen ngợi người khác như vậy!”