“Thành Phượng Hoàng! Tải!” Tả Tiểu Đa có chút không kiên nhấn, tiếng địa phương của tên thích diễn phía bên kia nói liên tục không dứt.
“ồ... là cậu chủ à” Phương Nhất Nặc chỉ chần chờ một giây đồng hồ đã nhiệt tình lên.
Trong lòng lại oán thầm, lúc nào mà ta biến thành đầy tớ của nhà ngươi rồi? 'Thế nào mà ngay cả cậu chủ cũng gọi ra rồi?
“Bây giờ ta đã tới Phong Hải rồi.” Tả Tiểu Đa nói: “Ngươi ở chỗ nào của Phong Hải? Tình hình thế nào rồi?”
“Ta mở một cửa hàng đối diện trường Cao Võ Tiềm Long ở Phong Hải. Cửa hàng đồ lót phụ nữ lớn nhất kia chính là cửa hàng của ta.”
Phương Nhất Nặc hoàn toàn tỉnh táo, lập tức báo cáo tình hình của mình.
“Cửa hàng đồ lót phụ nữ á hả?”
Tả Tiểu Đa trực tiếp lơ mơ.
Con mẹ nó ngươi bán đồ lót phụ nữ ở cửa Cao Võ Tiềm Long thật đó hả?
Này thật sự là... thật đúng là khẩu vị nặng quá mà!
“Đúng vậy cậu chủ, ngươi nói đang ở bên cạnh Cao Võ Tiềm Long, ta suy nghĩ dứt khoát cứ dùng số tiền lớn mua lại hai cái cửa hàng mặt tiền đối để làm đại lý chuyên kinh doanh các nhãn hiệu đồ lót hàng đầu thế giới, hiện nay làm ăn rất khá."
Trong lời nói của Phương Nhất Nặc lộ vẻ đắc ý dạt dào, đầy mãn nguyện. Người Vu Minh muốn tìm ta sao? Ai có thể dự đoán được đường đường Phương Nhất Nặc ta đây, cao thủ cảnh giới Hóa Vân nửa bước Ngự Thần lại sẽ trốn ở chỗ này bán đồ lót phụ nữ chứ?
Chính mình lúc trước nhạy bén như vậy, thật đúng là bội phục chết chính mình mà.
Tả Tiểu Đa thì lại đầu đầy hắc tuyến.
“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi bán đồ lót phụ nữ vậy ta làm sao thường xuyên qua đó liên hệ với ngươi được hở?”
Tả Tiểu Đa tức giận nói: “Dù sao ta cũng là hotboy đương nhiệm của Cao Võ Tiềm Long, ngươi định để ta mỗi ngày đều đi dạo của hàng đồ lót nữ à?”
Phương Nhất Nặc nghe vậy đổ mồ hôi.
Đúng vậy, chuyện này là ta suy xét không quá chu toàn, chỉ nghĩ đến vấn đề an toàn của chính mình nhưng lại không cân nhắc đến Tả Tiểu Đa...
Từ từ.
“Hotboy trường đương nhiệm hả?”
Phương Nhất Nặc cảm thấy buồn bực, ngươi sao lại được bình chọn thành Hotboy trường đương nhiệm rồi? Bây giờ kỳ tập huấn học sinh mới của các ngươi hẳn là còn chưa xong mà?
Biệt hiệu của ngươi bây giờ không phải là Kiếm Vương à?
“Trọng điểm chú ý của ngươi có phải là có vấn đề không hả!”
Tả Tiểu Đa bị vạch trần thì hơi nổi giận nói: “Bây giờ là ta hỏi ngươi vấn đề liên hệ!”
“Cũng không có việc gì, đợi ta xây lại cửa hàng mặ n bên cạnh thành tiệm cà phê được không? Đi mua sắm với phụ nữ nếu mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi, sau đó làm mấy phòng riêng ở lầu hai lầu ba, vậy thì không phải là cái gì cũng giải quyết được rồi sao?” Phương Nhất Nặc rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết xong xuôi, bộ dáng ông đây có rất nhiều tiền.
Hơi thở không thiếu tiền kia gần như muốn chui ra từ ống nghe điện thoại. “Có tiên ghê vậy à?”
“Khụ khụ, chút lòng thành.” Phương Nhất Nặc đắc ý dào dạt: “Với thủ đoạn của ta thì ba ngày là có thể để hắn chuyển đi!”
Tả Tiểu Đa không biết nói gì, nói: “Ngươi tính toán đi, đừng để người ta lỗ tiền.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, chuyện này ta còn có thể không hiểu sao, cẩn thận bậc nhất, an toàn quan trọng nhất, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề!”
“Còn có một chuyện, chỗ ta cần một chút Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, ngươi kiếm cho ta một ít.” Tả Tiểu Đa mệnh lệnh nói.
Dù sao cũng là Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, mặt dù da mặt Tả Tiểu Đa dày cũng không thể không biết xấu hổ nói rõ phải bao nhiêu, có thể có một chút là được rồi!
“Không thành vấn đề! Không. u chủ ngươi cần bao nhiêu? Ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị." Phương Nhất Nặc ôm đồm nhiều việc.
Đối với Phương Nhất Nặc mà nói, tiền xem là cái gì chứ? Tinh Hồn Ngọc, đó lại tính là cái gì?
Thành Phong Hải có nhiều gia tộc giàu có như vậy, ta đều có thể quét sạch hết kho hàng của họ!
Mấy thứ đồ này thật sự là không đáng giá gì, đưa tay là có! “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.” Tả Tiểu Đa nói.
“Ừ ừ..” Phương Nhất Nặc không tự cảm thấy được lại bắt đầu, nói: “Vậy ta chuẩn bị cho ngươi mấy chục nghìn viên dùng tạm đã ha...”
Bây giờ Tả Tiểu Đa đã muốn bắt đầu nghi ngờ, người này có phải muốn làm phản rồi không?
Thoáng cái ném ra mồi nhử lớn như vậy, rồi chờ mình qua đó bắt lấy à?
Hắn làm sao có thể giàu có như vậy chứ?
Tùy tiện mở miệng đã là mấy chục nghìn viên thượng phẩm...
Chậc chậc chậc...
“Còn nữa, chuyện tiền bạc này cậu chủ ngươi không cần lo lắng gì hết, ta bên này mấy trăm triệu cũng có thể lấy ra được, không có khó khăn gì.” Phương Nhất Nặc tiếp tục nói.
Từ trước đến nay Tả gia xem tiền tài như mạng sống, lấy việc vơ vét của cải là sự nghiệp cả đời, bây giờ nhất thời bị mấy trăm triệu đả kích dữ dội.
Trong nhất thời cảm thấy vô nghĩa, đột nhiên mất đi hứng thú đối với việc kiếm tiền.
Mẹ nó, ta có người này rồi thì còn kiếm tiền làm gì?
“Được rồi, ngươi làm chuyện của ngươi trước đi, chờ ta có thời gian sẽ qua đó.” Tả Tiểu Đa cũng không muốn nói chuyện với người này nữa, rõ ràng là bị tấn công dữ dội quá rồi.
“Được rồi cậu chủ, ngày thường ta cũng không đi ra ngoài, ở tầng trên ta làm một phòng trà tư nhân, không có chuyện gì thì tự mình uống trà đọc sách này nọ, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.”
Phương Nhất Nặc nói vài câu xong thì cúp máy.
Tả Tiểu Đa cả đầu hắc tuyến.
Uống trà đọc sách... bồi dưỡng tình cảm sâu đậm...
Ôi trời, ông đây là biến một đại ma đầu Vu Minh thành một nghệ nhân văn hóa.
Tả Tiểu Đa tắm rửa, đánh răng, nhìn chính mình trong gương, trên mặt vẫn như cũ là biểu tình bị sét đánh.
Chiến đấu ngày thứ hai, Tả Tiểu Đa lại lần nữa được buông tha, tự do tu luyện ở một bên, Văn Hành Thiên nói một câu: “Luyện quyền cước bộ pháp ám khí và kiếm của ngươi đi.”
“Không muốn luyện thì muốn làm gì thì làm.”
Sau đó thì không nghe không hỏi gì nữa.
Trong lòng Văn Hành Thiên hiểu rõ, cảnh giới của Tả Tiểu Đa bây giờ nhìn qua chẳng qua là Tiên Thiên cao giai, nhưng nếu nói đến chiến lực chân thật thì vượt hơn nhiều lắm.
Ba mươi lăm người khác mặc dù có không ít người đạt đến cảnh giới Thai 'Tức, nhưng nói đến thực chiến thì gom lại một đám cũng đánh không lại một mình Tả Tiểu Đa, mà nếu Tả Tiểu Đa dùng tới chùy thì chỉ cần ba phút có thể đánh toàn bộ thành nhân bánh bao tiêu chuẩn, hơn nữa ngay cả xương cốt cũng giống như vậy luôn!