Mà muốn lật lại chuyện này khó đến thế nào, đáy lòng nàng chưa chắc là không rõ. Từng ấy năm, Diệp Trường Thanh kéo thân thể bật tật, một mực bôn tẩu vì chuyện này nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào!
Nhiều học sinh phẫn nộ phản đối như vậy mà không tạo thành chút bọt nước nào.
Đông Phương đại soái gần như tra hết tất cả gia tộc ở Thượng Kinh và Phong Hải cũng là tốn công vô ích. Muốn báo thù lại không thể tìm được đối tượng để báo!
Muốn dốc sức liều mạng lại không tìm được người thì ngươi phải giải quyết mối thù này thế nào?!
Giờ phút này nghe được Tả Tiểu Đa nói, lập tức kinh hỉ không nói thành lời.
“Thật sao?” Bà Thạch run rẩy hỏi.
“Thật ạ!” Tả Tiểu Đa khẳng định gật đầu liên tục, vẻ mặt trinh trọng.
Đáy lòng lại không ngừng nói thầm, trên quẻ thật sự là như vậy, đoán chữ cũng giải thích ra như thế nhưng núi bên trái... Bên trái (Tả) này... có khi nào là chỉ ta không?
Nhưng nhìn tứ phía đối diện sẽ là bên phải, mà bên phải Phong Hải thành chính là phương hướng Tả Tiểu Đa đến...
Phong. Núi nhỏ phong cao. Cái này...
Tả Tiểu Đa sờ đầu một cái, trong lòng thầm nhủ: “Không phải là ta nhất thời căm phẫn mới tự đem mình kéo vào cái vòng xoáy lơn này chứ?”
“Ông trời có mắt!”
Toàn thân bà Thạch run rẩy, nước mắt ào ào rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Lão đầu tử, ngươi nghe được không, ta sắp hết khổ rồi. Sắp hết khổ rồi...”
Người cửa vang lên một tiếng thở dài.
Thân ảnh Diệp Trường Thành đến cửa ra vào, trầm giọng nói: “Em dâu, chúng ta vẫn luôn cố gắng! Sẽ không để lão Thạch phải gánh chịu oan khuất, nhất định sẽ có ngày rửa sạch được oan tình!”
“Ha ha ha...”
Bà Thạch thản nhiên nói: “Làm phiền rồi. Hiếm khi thấy Hiệu trưởng Diệp trăm công nghìn việc còn nhớ được chút chuyện nhỏ nhặt này của hàn gia. Trường học nhiều chuyện bận rộn, vẫn là mời ngài quay về đi, không nên làm chận trễ nghiệp lớn cả đời của ngài.”
“Em dâu...” Vẻ mặt Diệp Trường Thanh phức tạp.
“Không dám.”
Mí mắt bà Thạch cũng không thèm nâng lên: “Bỗng nhiên Hiệu trưởng Diệp đến nhà, chăc chắn không phải là đến thăm lão bà tử ta mà là lo lắng bà già này. phát bệnh thần kinh, đánh chết đệ tử của ngài đúng không? Yên tâm, năm đó lão bà tử ta cũng là giáo viên của cao võ Tiềm Long, cho dù phát rồ đi nữa thì cũng không giết hại học sinh, Hiệu trưởng Diệp cứ yên tâm đi!”
Diệp Trường Thanh xấu hổ đến cực điểm, nói: “Em dâu, ngươi hiểu lầm...”
Bà Thạch đột nhiên giận dữ, quát: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Lão bà tử này không phải em dâu ngươi, cút ra ngoài!”
Nàng tiến lên trước một bước, một chưởng đẩy Diệp Trường Thanh ra ngoài, điên cuồng mắng: “Ta không muốn gặp lại người của Cao Võ Tiềm Long các ngươi, bất kỳ kẻ nào!”
“Lão Thạch cũng sẽ không gặp các ngươi!” “Cút! Mau cút đi!” Bà Thạch giận dữ gào thét, âm thanh kia vô cùng thê lương.
Diệp Trường Thanh thở dài một tiếng, đứng ngoài cửa cúi chào bức họa của Thạch Vân Phong, lẩm bẩm nói: “Huynh đệ, ta biết ngươi đang rất gấp; chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng dốc sức liều mạng, chúng ta sẽ vĩnh viễn không từ bỏ.”
Dứt lời, quay người đi ra ngoài, không dám ở lại lâu.
Lồng ngực Bà Thạch phập phồng kịch liệt, giống như kéo ống bễ thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt đều là sự phẫn nộ ngút trời không thể kìm nén nổi!
“Cậu bé, ngươi đi đi.” Bà Thạch nhẹ giọng nói.
“Có những lời này của ngươi ngày hôm nay làm ta có thêm kiên nhẫn chờ vài năm nữa... Nếu không, ta thật sự... Không chịu nổi nữa rồi!”
Giọng của Bà Thạch khàn khan, giống như nói ra mấy câu đó đã hao hết tất cả sức lực dư lại của nàng.
Tả Tiều Đa trầm mặc một chút, đứng dậy, khế nói: “Đã như vậy thì ta xin về trước. Bà Thạch, chờ hai ngày nữa ta ổn định trong trường sẽ trở lại thăm ngài. Ta rất bội phục Hiệu phó Thạch, cũng rất kính trọng ngài. Chuyện này, ta sẽ cố hết sức!”
Bà Thạch yên lặng gật đầu, dựa vào bức hình, nhắm mắt lại. Trên cả khuôn mặt đều lộ vẻ mệt mỏi.
Giống như nữ nhân phải nhận hết oan ức cuối cùng cũng được tự vài trong ngực chồng mình.
Những người xung quanh không phải quá nhiều, chính là một viện nhỏ rất điển hình ở nông thôn.
Đi từ từ hơn mười thước, Tả Tiểu Đa đứng ở giao lộ, tuy cảm nhận được gió thổi đến từ bốn phía nhưng lại cảm thấy áp lực.
Hai người thanh niên từ xa đi đến, cố ý lượn quanh một vòng, khi đi đến cửa căn nhà nhỏ, một người trong đó nói: “Ngươi có biết không? Đây chính là nhà của vị Hiệu phó Tiềm Long năm đó đi ra ngoài chơi gái bị bắt tại trận... Ha ha...”
“Chính là vị Hiệu phó Thạch sau khi bị bắt gian tại giường thì không rõ tung tích ấy hả? Ha ha, quả nhiên mấy người làm quan không có một người nào tốt. Cầm thú như vậy thì không biết làm Hiệu phó còn chà đạp bao nhiêu nữ sinh nữa...”
“Đúng thế, về sau dù có nhiều người đứng ra minh oan. Ha ha... Thì có lợi ích gì... “Đúng đấy, Cao Võ Tiềm Long không gánh nổi người như vậy chứ sao... May
mà chúng ta không có tư chất luyện võ, nếu như vào trường học như vậy... Ha ha...”
Vừa nói chuyện, hai người còn không hẹn mà cùng quay đầu nhổ một bãi nước bọt khi đi qua cửa căn nhà nhỏ.
“Phi!”
Chát chát!
Hai cái tát vang dội, không biết từ khi nào mà Tả Tiểu Đa đã thay một bộ quần áo, vẻ mặt âm trầm đứng trước mặt hai thanh niên, chỉ quần minh: “Con mẹ ngươi, bị mù à? Dám nhổ nước bọt vào quần lão tử!”
Hai thanh niên không khỏi choáng váng.
Rõ ràng vừa rồi ở đây không có ai, làm sao mình có thể nhổ nước bọt lên quần người ta?
“Xin lỗi... Vừa rồi ta không chú ý!” Một người trong đó vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi thì có tác dụng gì?”
Tả Tiểu Đa ra vẻ ác bá, một tay nắm chặt cổ áo hắn xách lên, mắng: “ĐMM, nhổ vào người lão tử, nói một cậu xin lỗi là muốn qua à? Mày nói xem cái này phải làm sao hả!”
Hai thanh niên thầm kêu xui xẻo.
Đây là gặp phải lưu manh, rõ ràng hắn muốn dọa nạt vơ vét tài sản.
Người nhổ đờm nén giận nói: “Xin lỗi, ta sế bồi thương!”
“Bồi thường sao? Tốt, quần này của ta giá mười nghìn Tỉnh Nguyên tệ!”
Tả Tiểu Đa chỉ quần mình, xấu xa nói: “Ta đây chính là thích quần hãng LVI Nhanh chóng đưa tiền ra đây! Đưa tiền sẽ xong việc!”
“Hãng LV làm gì có quần như vậy!”
Vẻ mặt hai người phẫn uất: “Ngươi lừa bịp tống tiên!”