Ngô Hải Vân cũng thở dài, thản nhiên nói: “Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước."
Nói xong lại dặn dò Tả Tiểu Đa, để lại cách thức liên hệ, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Ngô Hải Vân cũng đang thở dài trong lòng, chuyện đấu sinh tử, đâu chỉ liên quan tới mình Tả Tiểu Đa, nhà họ Ngô và nhà họ Cao đều là thế gia nổi tiếng ở Phong Hải, quan hệ mấy chục năm của hai đại gia tộc đều rất hòa hợp, nhưng sau khi xảy ra biến cố, thì quan hệ đó gần như đã bị cắt đứt!
Ngô Vân Thiên của nhà họ Ngô, cậy mình có tư chất hơn người, tự cao tự đại, xem thường những huynh đệ khác, vậy nên tình cảm giữa anh em trong nhà rất là bình thường, như này cũng thôi đi.
Nhưng hai mỹ nữ của nhà họ Cao người ta lại là bảo bối trong toàn gia tộc đấy.
Thế cho nên bây giờ người trẻ tuổi của hai nhà gặp nhau, chắc chắn sẽ bắt bẻ làm khó nhau.
Có rất nhiều người trẻ tuổi của nhà họ Ngô và nhà họ Cao ở Cao Võ Tiềm Long, trong khoảng thời gian này, cả đấu ngầm đấu công khai, tranh giành cấu xé lẫn nhau cũng đã mấy chục lần.
Mà trực tiếp đánh nhau tới đổ máu cũng không dưới mười mấy lần, đệ tử trẻ tuổi của hai nhà còn cố tình tiếp cận nhau, ngươi đi đâu thì ta đi đó, chính là đi theo gây sự!
Một ánh mắt cũng có thể gây chuyện.
Bây giờ hộp đêm ở thành Phong Hải cũng bị đệ tử hai nhà đánh nhau lanh tanh bành, khiến mấy nơi phải dẹp tiệm luôn.
Cao Thành Tường và Cao Thành Vân rõ ràng cũng đang buồn bực trong lòng. Trao đổi cách thức liên lạc với Tả Tiểu Đa xong, cũng xoay người rời đi với vẻ mặt buồn bực.
Dọc đường đi, vừa thấp giọng nói chuyện, vừa khẽ thở dài. Quá rõ ràng, trong lòng cũng đang tràn ngập sự bực tức, như lời bọn họ nói, tới tìm Tả Tiểu Đa làm quen một chút, cũng là do gia tộc yêu cầu, chứ không phải
do cá nhân bọn họ thấy Tả Tiểu Đa tốt cỡ nào.
Ngay cả khi sự việc xảy ra có lý do, cũng sẽ không có ai cho rằng Tả Tiểu Đa nên giết em gái của mình.
Thật sự không có chỗ để trút bỏ giọng điệu này. Vẻ mặt của Cao Thành Tường u ám, nói: “Buổi tối điều tra một chút, xem nhà họ Ngô đi đâu chơi, chúng †a cũng đi!”
“Được!”
Nhìn ba người rời đi, vẻ mặt Tả Tiểu Đa rất phức tạp vui buồn đan xen với nặng nề, giậm chân cảm khái, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đây là chuyện gì...”
Sau đó cũng rời đi với tâm trạng trùng trùng.
Trên đường trở về, Tả Tiểu Đa đi rất chậm, trong lòng đang phân tích lời nói của ba người từng li từng tí.
Thậm chí từ thần thái, cách nói năng, tình cảm chân thành được bộc lộ ra đều nghĩ đi nghĩ lại, rồi phán đoán...
Tả Tiểu Đa đưa ra kết luận: Ba người này không phải giả vờ, đều là tình cảm chân thật!
Nói cách khác, bọn họ thật sự là tới đây làm quen một chút, bản tâm thật sự là không muốn giúp mình, nhưng vì mệnh lệnh của gia tộc, miễn cưỡng phải ra tay giúp đỡ, về cơ bản thì chính là loại tâm tư này.
Nhưng, rốt cuộc là tại sao?
Theo tính cách nham hiểm của Tả Tiểu Đa, hắn chắc chắn sẽ không suy nghĩ về mặt tốt, cho dù mọi người đều vui vẻ hắn vẫn sẽ lo lắng.
Hắn chỉ biết theo quán tính mà suy nghĩ xem xét theo hướng xấu nhất. “Chắc chắn có âm mưu!”
Tả Tiểu Đa lập tức đưa ra kết luận.
“Loại tình huống này, không nằm ngoài hai khả năng.”
“Khả năng thứ nhất, hai nhà đã phải chịu áp lực rất lớn từ người có địa vị rất cao, đặt sự an toàn của ta lên cán cân sinh tồn của gia tộc bọn họ. Chính vì vậy mới có chuyện này, trước hết, thể hiện thiện ý, dùng tốc độ lớn nhất để hóa giải khúc mắc giữa ta và bọn họ.”
“Khả năng thứ hai, chính là bọn họ muốn giết ta, thậm chí đã bày sẵn cục diện, nhưng không nói cho người trẻ tuổi trong gia tộc biết, lợi dụng sự sốc nổi và nhiệt huyết của người trẻ tuổi, truyền tới ta những thông tin sai lệch, thậm chí là dựa vào đó để tạo ra những biểu hiện giả, rồi từ đó xây dựng cơ sở để bản thân thoát khỏi hiềm nghi.”
“Nhưng tóm lại dù là khả năng nào, sớm hay muộn bọn họ vẫn sẽ giết ta, cái gì mà dùng biện pháp hòa bình để giải quyết thù hận, đều chỉ là truyện cười.”
Tả Tiểu Đa vừa đi vừa suy nghĩ với vẻ mặt đa sầu đa cảm, vừa như u buồn, lại vừa như hối hận biết vậy đã chẳng làm, rồi lại có vẻ như tâm sự trùng trùng. Nhưng trong lòng đã thoáng hiện lên vô số ý nghĩ.
“Đợi tới tối tìm Phù Phù bàn bạc một chút. Hẳn là loại tình huống này khác xa với dự đoán trước đây, hoàn toàn không phù hợp.”
“Một người thì kế sách dở, hai người thì kế sách hay, muốn có đối sách hay. cần tiếp thu ý kiến của nhiều người.”
Đang đi về phía trước thì Lý Thành Long và Hạng Băng Hạng Xung đuổi theo từ phía sau: “Tả lão đại!”
“Uhm, ăn xong rồi à?” “Buổi chiều hẳn là mọi người vẫn chiến đấu nhỉ?” Lý Thành Long nói xong, liếc mắt nhìn Hạng Băng một cái.
Hạng Băng không chịu thua kém, quay lại trừng mắt một cái.
“Phải đấy, cho tới giờ thầy Văn vẫn luôn cố gắng hiểu rõ về chúng ta, hẳn là đối chiến vẫn sẽ tiếp tục cho đến khi thầy Văn nhận định đã hoàn toàn hiểu rõ về mỗi người chúng ta, đúng không?”
Tả Tiểu Đa cười toe toét, nói: “Buổi chiều thầy Văn ngoài việc tiếp tục tìm hiểu về chúng ta ra, hản là thầy vẫn sẽ tiếp tục nói những lời mỉa mai ác ý, đặc biệt là sau bữa ăn này, ta đoán sẽ có rất nhiều người quên mất một số thứ... Buổi chiều chắc chắn sẽ có trò hay để xem.
Nghe những lời ấy, nhất thời vẻ mặt của Hạng Xung và Hạng Băng đều trắng bệch.
Nhất là Hạng Băng, cô nhóc cẩu thả này, ăn xong một bữa cơm, tâm trạng trở nên rất phấn chấn, trong lòng tràn đầy sự tự hào sau khi giành thắng lợi trong việc tranh bàn.
Nàng thật sự đã quên mất cơn ác mộng trong giờ học vào buổi sáng, giờ phút này còn đang chìm đắm trong sự phấn khích.
Sau khi nghe thấy câu này của Tả Tiểu Đa, nàng không nhịn được mà đánh trống ngực ầm ầm.
May mà Tả lão đại nhắc nhở một câu...
Hạng Băng liếc mắt nhìn Tiểu Đa với vẻ biết ơn, vội vàng ôn lại trong đầu xem mình đã bị mắng, bị đánh và đã phạm phải lỗi sai gì trong buổi sáng.
Đây chính là chuyện lớn. Lúc này, một lão phu nhân ở phía đối diện đang đi tới đây, mái tóc bạc trắng, khắp người tản ra hơi thở u ám, gầy như que củi, hai mắt u ám tối tăm, giống như ác quỷ tới từ địa ngục.