Kể từ khi cú đá của Tự Tả Tiểu Đa... Hiện thế tới nay, về cơ bản mỗi người trúng chiêu sẽ đều ngã xuống đất tại thời điểm trúng chiêu, nhanh chóng dùng hai tay che chỗ trúng chiêu, hiếm có trường hợp ngoại lệ.
Mà Triệu Văn Thăng này, chẳng những không ngã xuống đất, mà còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nếu không phải nam sinh mặt đen kia lên tiếng phán định kết quả trận đấu, e là hắn vẫn sẽ nghiêm túc phản công, tiếp tục đấu với Tả Tiểu Đa, sẽ không vì thất thủ nhất thời mà bỏ đấu, từ chuyện nhỏ này có thể thấy được tố chất chiến đấu của học viên ở Cao Võ Tiềm Long khá cao!
Tả Tiểu Đa đúng là đã nhìn ra điều ấy, nên mới khen một tiếng 'khá thật, là khen có căn cứ rõ ràng!
Hai người một trước một sau đi lên lầu, sau khi cơn đau của Triệu Văn Thắng giảm bớt một chút, hắn bưng bát cơm, đi tới cạnh bàn Tả Tiểu Đa, đứng thẳng ăn cơm!
Hơn nữa, không chỉ có một mình hắn, mà còn kèm thêm mấy bạn học của hắn, mấy người bọn họ ai cũng bưng cơm của mình, xếp thành một hàng với hắn, tất cả cùng đứng ăn cơm!
Tất cả những người có mặt đều không ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đã quá quen với điều đó.
Ở Cao Võ Tiềm Long, ngày nào cũng xảy ra những chuyện như vậy, bàn ít người nhiều, muốn ăn cơm nhanh thì dùng vũ lực tranh bàn.
Tranh được bàn thì ngồi ăn; đánh thua rồi thì đứng ăn ở sau lưng người thắng!
Nếu đám bạn của ngươi bằng lòng chịu phạt cùng, vậy thì bọn họ sẽ đứng ăn cùng ngươi, nếu như không bằng lòng chịu phạt cùng ngươi, cũng không sao cả.
Chuyện võ giả phải tranh giành này, ở bất kỳ phương diện nào của Cao Võ Tiềm Long, đều có thể nói là đã được thể hiện tới mức nhuần nhuyễn!
Năm người vừa đứng vừa ăn cơm này, mắt ai cũng như đang bốc hỏa, trơ mắt nhìn người giành chiến thắng ngồi ăn cơm, nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng đành chịu.
Hạng Băng vừa ăn cơm vừa giải thích cho Tả Tiểu Đa.
“Đánh nhau để tranh bàn ở Cao Võ Tiềm Long là chuyện vô cùng, vô cùng bình thường.”
“Ngươi ngàn vạn lần đừng để 'người ta' ngồi xuống ăn, cũng đừng để những người khác ngồi xuống ăn. Đây là quy củ, đây cũng là nghĩa khí.”
“Mỗi ngày đều có rất nhiều.”
“Nhưng sau này chắc chắn sẽ có báo thù, nếu võ tu giả ngay cả việc báo thù cũng không dám, vậy không cần lăn lộn nữa.”
“Lớp trưởng Tả, với tính cách này của ngươi... Ngươi phải liều mạng tu luyện mới được, nếu không ta sợ rằng, trong bốn năm ngươi ở Cao Võ Tiềm Long, thì hơn phân nửa thời gian ăn cơm, ngươi đều phải ăn trong tư thế đứng.”
Tả Tiểu Đa ngẩn người: “Sao lại nói như vậy?”
“Chủ yếu vẫn là xem người mà ngươi đánh là ai. Nói chung, học sinh mới đánh học sinh cũ, tất cả các học sinh cũ trong lớp đều sẽ cảm thấy khó chịu, lấy việc ngươi đánh Triệu Văn Thắng làm ví dụ, hắn học lớp bảy năm hai, từ nay về sau, e là người của lớp bảy sẽ thường xuyên tới tìm người tranh bàn.”
“Nếu như ngươi đánh không lại, vậy phải xem người ta muốn để ngươi đứng bao lâu rồi. Đụng phải cái loại bụng dạ hẹp hòi kia thì xác định bữa ăn nào cũng sẽ có người tới tranh bàn, theo thông lệ, cho dù là bữa ăn nào cũng tới đánh thì cũng vẫn được phép, kẻ thắng làm vua, kẻ thua thì bị vùi dập.”
“Đó là lý do tại sao ta nói, thời gian ăn cơm trong bốn năm này, hơn phân nửa là ngươi sẽ phải đứng ăn cơm.”
Hạng Băng lộ vẻ mặt đồng tình. Tả Tiểu Đa hừ hừ, nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì, có bản lĩnh cứ việc đến.”
“Nếu như đánh phải học sinh có bản lĩnh, có thế lực, có xuất thân gì đó, cho dù tất cả học sinh trong lớp của hắn đều đánh không lại ngươi, vậy thì những lớp xếp trên sẽ ra tay, từ đó suy rộng ra, chỉ khi ngươi có bản lĩnh, có thể tiếp tục phản kháng, tiếp tục đánh tới cùng. Một khi đánh qua toàn bộ các lớp của học sinh cũ, thì sẽ không còn ai tới làm phiền ngươi nữa.”
Hạng Băng giải thích nói: “Đương nhiên, đây là trường hợp xấu nhất, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.”
Tả Tiểu Đa gật đầu, không nhịn được mà cất lời khen ngợi nói: “Quy tắc này thật tốt! Từ nay về sau ta đến căng tin này, sẽ không bao giờ lo không có bàn ăn cơm."
Ngoài Lý Thành Long ra thì tất cả những người khác đều nghẹn họng nhìn trân trối, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Phía sau, máu trên tay Triệu Văn Thắng vẫn đang nhỏ tí tách, mở miệng nói: “Tả Tiểu Đa, ta kỹ năng không bằng người, đương nhiên thừa nhận thất bại, nhưng mà bốn bạn học của ta vì ta mà mất mặt, đây là lỗi của ta, ta sẽ tìm người lấy lại thể diện”
Tả Tiểu Đa cười ha ha nói: “Tùy thời phụng bồi. Nhưng mà nói thật, ta đánh giá cao ngươi và bạn học của ngươi, chỉ riêng phần nghĩa khí này, đáng để ta uống rượu phạt.”
Nữ sinh kia tức giận nói: “Hiện tại nịnh nọt, cũng đã muộn rồi, dù thế nào chúng ta cũng phải lấy lại thể diện! Bàn này của ngươi, chúng ta chắc chắn phải đoạt trở về!”
“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh!”
Tả Tiểu Đa ăn cơm bằng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp đổ hết nửa bát cuối cùng vào miệng, xong rồi cười ha ha, nói: “Hoan nghênh ngày mai tới làm phiền tai"
Dứt lời đứng dậy, nghênh ngang rời đi, đi nhanh như bay.
Trong mắt của Hạng Xung và Lý Thành Long đều lộ ra vẻ tán thưởng và kiêu ngạo.
Tả Tiểu Đa hoàn toàn có thể ngồi ăn cơm một cách chậm rãi, thậm chí có thể ăn một bữa đến tận tối, dựa theo quy củ, đám người Triệu Văn Thắng kia cũng phải đứng tới lúc đó.
Nhưng mà, đối phương thua, đang phải đứng ăn rồi, hơn nữa còn có cả bạn học của hắn đứng cùng, cho nên Tả Tiểu Đa ăn cơm bằng tốc nhanh nhất rồi rời đi.
Hắn ăn thật sự là rất nhanh, thậm chí đám người Hạng Băng mới chỉ ăn được một phần ba.
Hắn đi còn nhanh hơn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Dựa theo quy củ, chỉ cần Tả Tiểu Đa đi rồi, đám người Triệu Văn
Thắng có thể ngồi xuống, ăn nốt phần cơm còn lại.
Dù không nói gì nhưng bản thân điều này chính là một loại phong độ, bất cứ ai nhìn thấy cũng hiểu được, hiểu rõ ở trong lòng.
Một nam thanh niên cao lớn giống như hắc thiết tháp ở bàn bên cạnh nhìn thấy Tả Tiểu Đa biến mất trong tích tắc, trong mắt cũng lộ ra ý tán thưởng, nói: “Tả Tiểu Đa, khá lắm.”
Khi Tả Tiểu Đa bước ra khỏi nhà ăn, chợt nghe thấy có người gọi mình.