Vì dù là anh em cũng không thể thơm lây không ngừng, như vậy không phát triển được.
Tả Tiểu Đa từ câu đầu tiên thề thốt không chịu nhận, sang câu thứ hai sảng khoái đồng ý, Lý Thành Long có cảm thấy nên nhanh chóng giải thích.
Mà Tả Tiểu Đa đề xuất mua kẹo bông cho Lý Thành Long, tiện thể trêu chọc, thể hiện mình thật sự không để ý, dẫu sao người cũng giải thích rồi, ta cũng chấp nhận.
Như Lý Thành Long nói, anh em với nhau chỉ có chân thành, cho đi chân thành mới có thể nhận lại chân thành, nhưng chân thành lại là thứ khó cho đi nhất!
Có thể lão hiệu trưởng căn dặn thật, có thể là Lý Thành Long nhận được tin tức của gia tộc mình, mấy cái này Tả Tiểu Đa không định hỏi.
Điều này không quan trọng nữa rồi.
Phù Phù vẫn là Phù Phù, là người chân thành với mình, là người của mình, biết điểm này là đủ rồi!
Cần gì truy rõ nguồn gốc?
Hai người trên đường đi dạo về, đã mua túi lớn túi nhỏ, cả đống đồ, không ít đồ ăn, với cả nhiều đồ chơi, đương nhiên nhiều đồ chơi hơn.
Mà lúc Lý Thành Long nhìn con chó chạm khắc bằng ngọc màu trắng, cả người trong suốt, muốn mua về làm đồ trang trí, lại gặp phải sự phản đối quyết liệt chưa từng có của Tả Tiểu Đa!
Lý Thành Long thật sự thích nó, nhưng Tả Tiểu Đa cũng phản đối từ trong thâm tâm!
Hai người gần như ra tay với nhau về chuyện này!
Cuối cùng Lý Thành Long phải khuất phục dưới Tả Tiểu Đa lạm dụng uy quyền, dám tức giận mà không dám nói, đành từ bỏ thứ tốt này.
Thật lòng nghĩ không ra, sao con chó chạm băng bạch ngọc đẹp đế xinh xắn như vậy mà Tả Tiểu Đa không thích?
Người này thật lạ.
“Đã không ai theo dõi chúng ta nữa rồi.”
Câu đầu tiên Lý Thành Long nói sau khi về biệt thự: “Ta nhớ kẻ thù của chúng ở Phong Hải không ít.”
“Tạm thời sẽ không có người đối phó chúng ta đâu.”
Tả Tiểu Đa rất chắc chắn, thờ ơ nói: “Nếu chúng ta mới đến Phong Hải đã chết, hoặc xảy ra chuyện gì, ta dám bảo đảm mấy gia tộc ở Phong Hải cũng không sống nổi!”
“Không cần thế lực khác ra tay, Cao Võ Tiềm Long sẽ là thế lực ra tay đầu tiên, bọn họ không bỏ được người này, nếu không thể bảo vệ chu đáo lúc chúng ta mới đến Phong Hải, sau này sẽ không có học viên thiên tài nào chọn Cao Võ Tiềm Long!”
“Mà mấy gia tộc có thù với chúng ta cũng không phải kẻ đần, bọn họ không những sẽ không làm bậy mà ngược lại sẽ nghĩ cách bảo vệ chúng ta, vẫn là lý do trước mặt, nếu chúng ta xuất hiện bất lợi bởi kẻ thù của bọn họ, cuối cùng vẫn là bọn họ gặp tai họa.”
Tả Tiểu Đa cười he he nói: “Cho nên, ít nhất trong vòng ba thắng, chúng ta chắc chắn sẽ bình an không có lo âu, có thể rong chơi thỏa thích!”
“Có lý!”
Lý Thành Long nói: “Tả lão đại, ta phát hiện Cao Võ Tiềm Long này không đơn giản, hai ngày ta ta nghe ngóng được không ít tin tức, hình như cấp cao của Cao. Võ Tiềm Long này chính là trung tâm một trận bão táp.”
“Cả cấp cao trong Cao Võ Tiềm Long, gồm một hiệu trưởng, tám Hiệu phó, một bộ trưởng bộ Võ Đạo, một bộ trưởng bộ Văn, một chủ nhiệm giáo dục, một bộ trưởng bộ Binh Khí, một bộ trưởng bộ Chiến Thuật.”
Lý Thành Long bắt đầu liệt kê tin tức mấy ngày trước có được: “Tám Hiệu phó dưới hiệu trưởng theo thứ tự, tiên là ông của Hạng Băng, Hạng Cuồng Nhân, cũng là anh em kết nghĩa của hiệu trưởng hiện tại Diệp Trường Thanh, cả đám ngoan cố. Nếu không phải hơn hai mươi năm trước đánh nhau với Vu Minh bị đối phương tính toán vây công, thì đến bây giờ vẫn là nhân vật số hai của Cao Võ Tiềm Long. Trong trận đó, tuy Hạng Cuồng Nhân thua đối thủ, lại bị đối phương giội nước Vong Xuyên, đến lúc này tiếng xấu khó tiêu tan, lại khó lộ diện xử lý tình hình, nếu không thì Cao Võ Tiềm Long sẽ không biến thành cục diện hỗn loạn như bây giờ.”
“Nghe đâu trong này có điều đáng ngờ, nói là Vu Minh ra tay nhưng chuyện này chưa được xác nhận tỉ mi...
Ánh mắt Lý Thành Long chợt lóe: “Phải biết rằng, Cao Võ Tiềm Long mấy mươi năm trước giống như mặt trời ban trưa, mấy gia tộc lớn ở Thượng Kinh đều phải động não... muốn sắp xếp người vào Tiềm Long... còn có mấy gia tộc bản địa cũng đang triển khai chuyện này... Theo ta suy đoán...”
Lý Thành Long nở nụ cười âu sầu.
Tả Tiểu Đa im lặng.
“Từ khi vì Hiệu phó Hạng bị dính nước Vong Xuyên, trên người có mùi lạ rất ít khi lộ diện... Cao Võ Tiềm Long liên tiếp xảy ra ba biến cố cực kỳ lớn, đầu tiên là một vị Hiệu phó họ Lưu áp tải vật tư, có cả học sinh đi đến Nhật Nguyệt Quan, một là để học sinh rèn luyện, hai là vì chuyển nhân tài cho quân đội.”
“Nhưng đi nửa đường thì gặp phải kiếp sát, nghe nói là Vụ Minh ra tay. Hiệu phó đã cố gắng hết sức có thể, liều mạng bảo vệ học viên trên đường, nhưng tu vi bị phế hết, tổng cộng ba giáo viên đi theo tử chiến. Nhưng bọn họ vẫn luôn chống đỡ đến lúc viện binh đến, tất cả học sinh bình yên vô sự. Đến lúc đám người Hiệu phó Lưu về thì chỉ còn chút hơi tàn; Tuy cuối cùng bảo vệ được mạng sống nhưng hắn mất đi tu vi, phải từ chức ở nhà dưỡng lão.”
“Cách một tháng, một vị Hiệu phó họ Thạch ra ngoài đi ăn, lần đó chỉ là xã giao bình thường mà thôi, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, ma xui quỷ khiến thế nào... cuối cùng bị phát hiện trong phòng khách sạn của khu đèn đỏ, còn có một người phụ nữ trần như nhộng nằm kế bên, chuyện trùng hợp hơn là, đám phóng viên xông vào, sau đó người của cục Tinh Thuẫn cũng xông vào...”
“Trong một đêm, tất cả các trang mạng nhốn nháo, scandal đạo đức thầy giáo tồi tệ bay đầy trời!”
“Hiệu phó Thạch tự nhận lỗi và xin từ chức, từ đó biến mất khỏi thành Phong Hải, mười chín năm trước, đại chiến Nhật Nguyệt Quan, ở thời điểm mấu chốt có một dũng sĩ che mặt đột nhập vào chiến cục, tấn công hai mươi ba vị Ngự Thần Quy Huyền của Vu Minh, làm cho chiến tuyết nguy khốn trở nên ổn định;
Nhưng người đó không may chết đi, thi thể bị đánh vỡ nát, sau khi giám định DNA, khẳng định đó chính là Hiệu phó Thạch Vân Phong.”
“Trong di thư Hiệu phó Thạch để lại từ trước chỉ viết một câu:
Nguyện lấy thân này phục Quốc để đổi về sự trong sạch?”
Lý Thành Long nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn trời thở dài.
“Năm đó Hiệu phó Thạch bịt mặt tham chiến, làm binh sĩ chiến đầu bình thường, năm đó... cầm đầu mười tên liều mạng Đông quân! Sau khi chết bại lộ thân phận thật, Đông Phương đại soái phẫn nộ, hạ lệnh điều tra triệt để.”