Hạng Xung và Hạng Băng còn chưa phản ứng lại, không suy nghĩ kỹ lời toan tính của Tả Tiểu Đa, nhưng mà vẫn phất tay theo bản năng, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đã biến mất.
“Hai người bạn học này của các ngươi thật đúng là không phải nhân vật đơn giản”
Phía sau, người trung niên luôn cùng ăn cơm lên tiếng, người này cũng là vóc người khôi ngô, khuôn mặt có râu quai nón lại càng giống như là khắc cùng một khuôn mẫu với Hạng Thiên Phi, nhưng mà chiều cao lùn hơn vài centimet, râu cũng không dày như vậy, còn có ánh mắt cũng không uy nghiêm sắc bén như thế mà thôi.
“Chú hai, làm sao vậy?” Trong lòng của Hạng Xung vẫn cảm thấy lẫn lộn.
Vị này chính là chú ruột của Hạng Xung và Hạng Băng, em trai ruột của gia chủ Hạng gia, Hạng Thiên Tường.
Vừa rồi lúc ăn cơm, cũng chỉ đơn giản giới thiệu vài câu, sau đó thì hoàn toàn không nói gì nữa.
Đây chính là kéo gần quan hệ giữa tiểu bối, một bữa cơm gia tăng tình cảm, Hạng Thiên Tường rất rõ vị trí của mình, chỉ làm người tiếp khách thật sự, một công cụ để cho bọn họ có tư cách tới ăn một bữa cơm như vậy mà thôi.
Vào lúc này hoàn toàn không thể bày ra tôn nghiêm của trưởng bối, mà là cần cố gắng giảm xuống cảm giác hiện hữu của mình.
“Thứ nhất, hắn nhìn như là cố ý hung hăng bắt ngươi phải mời một bữa đắt đỏ, để cho trong lòng ngươi sinh ra cảm giác cân bằng, cảm thấy sau này ở trong trường học cũng không có chỗ nào thua thiệt quá nhiều, đây là để ý tới tâm trạng của hai người các ngươi. Nếu không, lớp học của các ngươi, mỗi ngày phải đối diện với bạn học mà mình thiếu người ta một cái nhân tình lớn, trên tâm lý cũng sẽ vĩnh viễn ở trong thế yếu, có thể nói là cực kỳ bất lợi với tâm trạng của các ngươi.”
“Nếu là như vậy, tình nghĩa cho Lan Hương Thảo, ngược lại không thể thay đổi lợi ích lớn nhất. Bởi vì các ngươi sẽ không thoải mái, qua lại với Hạng gia vẫn luôn †ồn tại một khúc mắc, hoặc ít hoặc nhiều thì vẫn có khuyết điểm... Thế nên mới có bữa cơm này. Nhìn ra từ trong mắt của các ngươi nghĩ, hắn chính là không biết trời cao đất rộng, không hiểu giá hàng cao quý, chỉ vì cái trước mắt mà hung hăng chặt đẹp một dao, ép báo đáp ân tình...”
“Do đó đạt đến sự thăng bằng trong tâm trạng của các ngươi, bởi vì ngươi thật sự đã bỏ ra, hơn nữa còn là bỏ ra một khoản tiền rất lớn, hai bên không thiếu nợ nhau, mọi người quay về sự bình đẳng. Suy cho cùng ngươi bỏ ra khoản tiền cho một bữa cơm canh này là cái giá trên trời! Người bình thường để dành cả đời cũng chưa chắc có thể ăn được.”
“Vẫn chưa rõ hả? Ý nghĩa chính của bữa cơm này là vì để ý tới tâm trạng của các ngươi. Đơn giản là vì hai ngươi nên mới có bữa ăn này, cũng không phải là hắn muốn ăn, muốn bắt chẹt ngươi một bữa tàn nhẫn, hiểu rõ chưa?”
Hạng Thiên Tường nhìn sự việc lại nhìn rất thông thấu, đây là người lớn chín chắn, cũng là óc quan sát của người có kiến thức đã từng trải.
“Vẫn còn hơi không hiểu lắm, chú hai nói cứ rối rối sao ấy...” Hạng Băng cũng tự hoang mang.
“Ngu ngốc!”
Hạng Thiên Tường trách mắng một cách không khách sáo: “Đây là người ta thật lòng muốn kết bạn với ngươi, mà không phải chỉ muốn làm ân nhân của các. ngươi! Thế nên, mới có câu nói sau cùng: Từ sau này, cùng Hạng gia các ngươi, hai người không thiếu nợ nhau!”
Hạng Thiên Tường suy nghĩ lại toàn bộ quá trình ăn cơm: “Tiểu tử này quả là rất tinh tế, cũng là thiên phú, cho dù kêu các ngươi học cũng không học được, người với người đúng là không thể so sánh với nhau được.”
Anh em hai người đều là cúi đầu yên lặng.
“Các ngươi thử suy nghĩ cẩn thận, cho dù hẳn nói hai người không còn nợ nhau, bỏ đi hai người các ngươi có thể sẽ không thoải mái... Mà trên thực tế, Hạng gia của chúng ta có thể thật sự bỏ phần nhân tình này không? Phần nhân tình này, chúng ta Hạng gia thiếu rất nhiều! Nhưng phần nhân tình này lại là cả Hạng gia thiếu, cũng không bao gồm các ngươi ở bên trong, từ đó về sau, cái khoản nợ nhân tình này, không liên quan gì đến các ngươi.”
“Cao minhl”
“Giữ lại sự tồn tại của nhân tình, giữ lại sự tự tôn của bạn học, hơn nữa còn lấy được tin tức hắn muốn lấy.”
Hạng Thiên Tường thở dài: “Bạn học này của hai người các ngươi, một cái kia cũng là nhân tình, sau này các ngươi nhất định phải giao thiệp tốt với người ta.”
Hạng Xung và Hạng Băng gật đầu.
Nhớ tới lúc vừa rồi, Tả Tiểu Đa mở miệng một tiếng Tiểu Trùng, mở miệng một tiếng Băng Đản...
Đến bây giờ Hạng Băng vẫn cảm thấy tay của mình rất ngứa, rất muốn đánh hắn.
Trên mặt của Hạng Thiên Tường nở nụ cười thản nhiên, nói: “Đúng vậy, mỗi một câu mà hắn nói, cũng sẽ làm cho ngươi nhịn không được muốn đánh hắn...
Nhưng mà, ngươi chỉ là muốn đánh hắn thôi... Ngươi có nghĩ tới giết hắn không?”
Hạng Băng ngẩn người: “Tại sao phải giết hắn chứ? Quan hệ của mọi người rất tốt, tại sao phải có lòng làm bậy giết người chứ?”
“Quan hệ rất tốt? Ngươi không phải nói hắn nói chuyện rất đê tiện sao, thằng nhóc nhiều người ghét như vậy, tại sao không thể giết chứ?” Hạng Thiên Tường tiếp tục mỉm cười.
“Cũng không đến nỗi, chỉ là muốn hung hăng đánh hắn một trận mà thôi...” Hạng Băng và Hạng Xung cùng nhau trả lời, rất đồng thanh.
“Vậy nếu như có người muốn giết hắn, hoặc là muốn đối phó với hắn, thì ngươi sẽ làm gì?” Hạng Thiên Tường hỏi thêm lần nữa.
“Đương nhiên là ra tay cứu hắn.” Hai người lại cùng nhau trả lời.
Hạng Thiên Tường cười ha ha, cả đoạn đường về cũng chỉ cười thôi, không nói thêm câu nào.
Hai người hỏi, hắn cũng chỉ nói một câu: Tự mình suy nghĩ đi!
Sau đó tự nhìn tự cười ha ha, dường như gặp được chuyện gì buồn cười lắm. Hạng Xung và Hạng Băng đều rối trí.
“Anh, ngươi nói xem Tả Tiểu Đa nghe ngóng nguồn gốc mấy nguyên liệu nấu ăn đó làm gì?” Hạng Băng hỏi Hạng Xung.
Hạng Xung nghĩ mãi không thông chuyện này, do dự một chốc nói: “Không biết, có thể là ở quê chưa gặp bao giờ, muốn mở mang kiến thức mới hỏi. Chuyện này cũng bình thường, thành Phượng Hoàng hoang vu.”
Hạng Thiên Tường chắp tay sau lưng theo bên cạnh, cuối cùng lúc này không nhịn được nhìn cháu trai cháu gái, thở dài một hơi, nói: “Tôi nay, chú Hai có một câu, hai đứa phải nhớ!”