Nhưng ánh mắt Hạng Xung cũng lấp lóe, như có điều suy nghĩ mà nhìn Lý Thành Long, rồi lại nhìn Hạng Băng, lặng lẽ mỉm cười, nói: “Lớp trưởng Tả yên tâm đi. Đối chiến luận bàn, ngộ thương là chuyện khó tránh khỏi. Băng Nhi sao lại tức giận được chứ, tất cả đều là vì tiền đồ võ đạo, bồi tội gì đó là quá lời rồi, quá lời rồi”
Hắn cười ha hả: “Sau này còn phải dựa vào lớp phó Lý chiếu cố Băng Nhi nhiều hơn.”
Lý Thành Long cười hề hề, gãi đầu đáp: “Thật ra cũng rất tốt, ta đánh với bạn học Hạ, đánh... Khụ khụ, đánh rất thoải mái đã nghiền, tiến bộ hơn nhiều lắm...”
Hạ Băng nghe được lời hắn nói, cổ họng nghẹn lại, suýt thì tức giận đến mức hít thở không thông.
Vẻ mặt Hạng Xung cũng rất là đặc sắc, Tả Tiểu Đa thì càng không đành lòng nhìn thẳng.
Hạng Xung nói: “Lớp trưởng Tả này, giờ ta có thể xem thử gốc Lan Hương 'Thảo mà ngươi cất giữ được không?”
“Có gì mà không xem được chứ.”
Tả Tiểu Đa rất sảng khoái, nếu nhất định muốn giúp đỡ thì không nên dùng dẳng nữa, nhanh chóng làm cho rõ ràng, được là được, không được thì thôi.
Trong tin nhắn của cha mình đã nhắc nhở chuyện này vô số lần.
Có câu tục ngữ rất hay là: Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ.
Nhưng Tả Trường Lộ cũng không dạy con ngay trước mặt. Giáo dục Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm về các phương diện liên quan đến đối nhân xử thế thường đều thông qua điện thoại.
Hoặc là gặp phải chuyện gì, đột nhiên có cảm ngộ cho rằng có ích với con trai và con gái thì sẽ trực tiếp gõ chữ gửi qua.
Gửi một tin, có thể không để ý, không cần trả lời lại.
Gửi ba lần, nếu không trả lời, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm sẽ phải viết một bài báo cáo về những trải nghiệm tâm đắc trên ba tin gửi qua, mà ít nhất là năm nghìn chữ, phải có lý lẽ băng chứng chứng minh mình thật sự đã biết, đã hiểu.
Tả Trường Lộ cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả mọi chuyện đều lặng lẽ hoàn thành qua điện thoại.
Ví dụ lễ tình nhân tặng một đồng, Tả Trường Lộ từng gửi tin nhắn đến.
“Đi xa nhà không tránh khỏi việc xã giao, một mình bên ngoài thường có lúc cần nhờ vả người khác. Nếu cần giúp đỡ người ta thì phải quyết định cho nhanh. Năm lấy nhân tình bằng tốc độ nhanh nhất. Đừng kéo dài, đừng nhử mồi, cũng đừng để người ta phải chờ đợi. Kéo qua kéo lại kéo thành oán, vòng đi vòng về
vòng thành hận, đợi hoài đợi mãi đợi thành thù.”
“Chưa đưa thì đừng nói, đưa rồi thì đừng nhắc. Lễ nhỏ chớ đưa, đưa thì phải trọng. Nhưng lời nói phải tỏ ra nhẹ như gió thoảng mây trôi mới được.”
Những lời này Tả Tiểu Đa biết giờ mình vẫn chưa hiểu hết, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn chấp hành theo ý kiến của Tả Trường Lộ.
Dù hiện tại nghĩ không thông, sau này có nghĩ tiếp cũng chẳng vấn đề gì.
Kinh nghiệm từng trải trong cuộc sống của cha mình hơn một đứa trẻ như mình nhiều lắm, tin cha sẽ đúng vậy đâu!
“Ở đây này” Tả Tiểu Đa mỉm cười, mời hai anh em vào phòng khách, lấy Lan Hương Thảo từ trong nhẫn không gian ra.
Đặt trên bàn trà gỗ tầng vân.
Chỉ trong chốc lát, một mùi hương thanh tịnh như hoa lan lại như xạ hương tản ra khắp nơi, tràn ngập cả ngôi biệt thự.
Mà nhiệt độ không khí cũng theo đó mà tăng lên đột ngột.
Không cần nói cũng biết, khoảng thời gian này Tả Tiểu Đa vẫn luôn dùng Viêm Dương Chân Kinh chăm sóc bồi dưỡng cho gốc cỏ này.
“Mười lá! Vậy mà lại là mười lá?”
Hạng Xung nhảy dựng lên, giữa sự ngạc nhiên hoang mang còn biểu lộ ra sự khiếp sợ của hắn vào lúc này.
Trong mắt toát ra sự mừng rỡ tột độ, khiến cả người hẳn đều run rẩy. Lý Thành Long lại tỏ ra cực kỳ kinh ngạc... Mười lá? Không thể nào?
Nhớ khi đó mình và đại ca Tả đào ra được, bụi Lan Hương Thảo này tuy là cực phẩm nhưng rõ ràng cũng chỉ có chín lá mà thôi.
Sao mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành mười lá rồi?
Phù Phù đương nhiên không biết, trong nhẫn không gian của Tả Tiểu Đa có rất nhiều vật phẩm cao cấp, chỉ riêng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm bên trong đã là bảo vật tuyệt thế rồi. Dưới sự nuôi dưỡng từng chút một, Lan Hương Thảo tự
nhiên cũng được hưởng nhiều lợi ích.
Chưa nói đến Tả Tiểu Đa còn nhiều lần dùng Viêm Dương Thần Công bảo dưỡng Lan Hương Thảo, phẩm chất tăng lên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Phù Phù.”
Tả Tiểu Đa cười hề hì ta tặng nó giúp ngươi nha.”
gươi đã muốn tặng cho Hạng Băng đại mỹ nữ, vậy... Lý Thành Long thẳng nam sắt thép không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: “Sao ta lại...”
Bên kia, Hạng Băng mặt mũi đỏ bừng, căm phẫn giậm chân. Nhưng Lan Hương Thảo quá quan trọng, nhất thời không dám tức giận.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Hạng Xung hưng phấn đến mức nói lắp.
Sự kích động khó có thể diễn tả bằng lời dâng lên trong lòng, cho nên từ lúc thấy Lan Hương Thảo, cả người hắn bắt đầu run lên không ngừng.
Đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại. Công lao to lớn nhường này lại đột nhiên rơi vào tay mình và em gái. “Hai vị, ta cần trịnh trọng thanh minh một chút.”
Lý Thành Long choáng váng hồi lâu, cuối cùng cũng nghiêm mặt nói: “Gốc Lan Hương Thảo này không phải của mình ta, chính là hai người ta và đại ca Tả cùng sở hữu. Ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm kiếm nó, nhưng gốc linh thảo có được phẩm chất như bây giờ có nhiều công lao chăm sóc của đại ca Tả. Cho nên, lần này tặng nó cho Hạng gia đương nhiên cũng là chúng ta cùng tặng.”
Hạng Xung và Hạng Băng nhìn nhau, đều mỉm cười từ tận đáy lòng: “Đương nhiên rồi, lớp trưởng và lớp phó...”
Tả Tiểu Đa hời hợt nói: “Đều là bạn học, đâu cần nói lời khách sao như vậy? Giờ mau đưa nó về nhà mới là đúng đắn, ta nghe ở đâu đó, hình như không phải ai cũng mong Hạng lão gia tử sức khỏe dồi dào nhỉ?”
“Ừm, đại ca Tả nói đúng.” Hạng Xung được Tả Tiểu Đa nhắc nhớ vội lấy di động ra, liên lạc với gia đình.
Giờ ở trong biệt thự của Tả Tiểu Đa đương nhiên đảm bảo an toàn. Nhìn khắp Phong Hải cũng chẳng ai dám làm càn ở nơi này, dù sao nhà hiệu trưởng cũng ở ngay bên cạnh.
Nhưng nếu hai anh em huênh hoang không biết trời cao đất rộng mà đi ra ngoài, Hạng Xung tin chắc rằng không quá một phút đồng hồ, hai người sẽ phơi thây đầu đường, Lan Hương Thảo cũng chẳng biết đi đâu mất.
Ừ, chẳng biết đi đâu là kết quả tốt nhất, tỷ lệ bị hủy diệt tại chỗ trên 90%, dù sao chẳng biết đi đâu thì vẫn còn có cơ hội, những người đó làm sao có thể cho.
Hạng gia cơ hội được?
Hạng Xung gọi điện thoại báo cáo rất nhanh, tổng cộng chưa nói được hai câu, lại chụp một tấm ảnh Lan Hương Thảo gửi qua thế là xong chuyện.