“Chẳng qua tám Long Mạch cũng không phải ở khu vực trường Cao Võ Tiềm Long chúng ta, trên thực tế ban đầu tiền bối thành lập viện giáo này lúc ấy là muốn chuẩn bị xây dựng một trường học loại nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng mà sau đó lại từ từ xây dựng thêm, từng bước lớn mạnh lên... Mà thời điểm đó bất kể là tư cách hay nhân mạch đều tuyệt đối không đủ tư cách xây dựng phía trên Long Mạch.”
Diệp Trường Thanh cân nhắc thâm sâu cả nửa ngày mới nói.
“Vậy thì không đúng.”
Tả Tiểu Đa nhíu mày nói: “Vết tích của rồng mờ mờ ảo ảo, chân thật không phải giả, vị trí của trường sao có thể không phải xây dựng ở phía trên Long Mạch
chứ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, nói: “Hiệu trưởng, chúng ta lên trên không nhìn xem được không?”
Mắt Diệp Trường Thanh bắn ra ánh sáng kinh ngạc: “Ngươi còn hiểu được. Vọng Khí thuật à?”
“Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ.”
Tả Tiểu Đa có chút khoe khoang, bĩu môi nói: “Lão hiệu trưởng không nhắc qua với ngươi sao, ta là truyền nhân y bát Vọng Khí thuật của nàng đấy.
Diệp Trường Thanh lại lần thứ hai rơi vào trạng thái không biết phải nói gì.
Bộ dáng của ngươi như vậy còn không bằng vênh vang đắc ý nói khoác một chút càng khiến ta quen hơn...
“Được! Lên trên không nhìn xem cũng tốt.”
Diệp Trường Thanh đối với việc này thật ra cũng không ý tưởng thậm chí là hy vọng gì.
Cao Võ Tiềm Long là một trong Tam Đại Cao Võ của đại lục, trước kia có không biết bao nhiêu là Vọng Khí Sĩ đến xem phong thủy khí tướng, nếu Cao Võ Tiềm Long xây dựng phía trên Long Mạch chỉ sợ đã sớm bị nhìn ra rồi!
Còn chờ tới bây giờ sao?
Cho dù tên nhóc nhà ngươi có là truyền nhân y bát của Hà Viên Nguyệt thì sao chứ, còn có thể bịa đặt ra à?
Lúc này mặt trời đã lặn xuống phía Tây, trời đất giờ này đã thêm mấy phần mịt mù, chỉ còn một vệt ánh sáng rực rõ cuối ngày đã sắp mất đi.
Ở nơi xa Lý Thành Long và Hạng Xung, Hạng Băng đang đi về phía bên này. Nhưng Diệp Trường Thanh và Tả Tiểu Đa cũng không để ý đến.
Diệp Trường Thanh cầm tay Tả Tiểu Đa, không thấy làm ra tư thế gì đã phóng lên trời cao, nháy mắt đã lên tới vài trăm mét trên không.
“Đủ chưa?”
“Không đủ. Hiệu trưởng, xin ngươi tìm ra phương hướng chính Bắc, chính Nam, chính Đông, chính Tây, sau đó lên cao một nghìn mét hướng về phía chính Bắc, trực tiếp bay ra khỏi thành Phong Hải.”
“Ở chỗ cao hướng chính Bắc, từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn cảnh thành Phong Hải mới có thể quyết định vị trí của Long Mạch thành này.”
Diệp Trường Thanh càng ngày càng cảm thấy được tên nhóc này có thể thật sự có chút tài năng, nghe vậy cũng không do dự mà mang theo Tả Tiểu Đa bay lên.
Sau một lát. Giữa không trung.
Tình cảnh của thành Phong Hải bỗng chốc đập vào mắt gần như làm Tả Tiểu Đa sợ ngây người!
Rất hùng vĩI Rất tráng lệ!
Phạm vi của thành Phong Hải còn lớn hơn thành nhỏ Phượng Hoàng nơi biên giới ít nhất hai mươi lần! Dân cư dày đặc, muôn hình vạn trạng, lúc này đang ở nơi cực cao trên không trung càng nhìn thấy vô cùng phồn thịnh, lộng lẫy vô cùng.
Từng trận gió mát thổi qua trên không, đây là dân cư dày đặc, cảnh tượng nhân tài hưng thịnh.
Mà cả thành Phong Hải tụ hội lại cùng một chỗ, núi non sông ngòi thành thị nhấp nhô cao thấp, chăng chịt thú vị...
Dõi mắt nhìn theo như vậy, rơi vào trong mắt Vọng Khí Sĩ chính là một con rồng to lớn rít gào, lúc nào cũng có thể thể bay vút lên trời cao! Một khí tượng hình rồng mấy chục mấy trăm nghìn mét, uốn lượn khắp nơi, ở giữa không trung giao thoa xen kẽ.
Tả Tiểu Đa nhìn thấy toàn cảnh thành Phong Hải, đưa tay chỉ vẽ nói: “Bên kia hẳn chính là vương thành Cố Đô phải không.”
Ở khoảng cách xa như vậy, trên không trung cao như thế, ngay cả người có tu vi cao thâm như Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái, cũng
không thể nhìn rõ ràng cảnh vật rất nhỏ, mà Tả Tiểu Đa lại càng không nhìn được.
Nhưng làm cho Diệp Trường Thanh kinh ngạc chính là một ngón tay này của Tả Tiểu Đa chỉ ra được phương hướng cơ bản cũng không lệch lạc.
“Đúng vậy!”
“Bên kia chính là nơi có long khí mạnh mẽ nhất ở thành Phong Hải!”
Tả Tiểu Đa ca ngợi nói: “Tiền bối ngày xưa, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Chọn lựa vị trí đúng là hướng của Long Mạch, long khí tụ tập hướng về chỗ đó, khí thế tận trời nhưng không ngang ngược, lại gom cả âm dương trời đất, dễ dàng tập hợp thế của trời đất nhất hóa thành khí thế của vua ở chỗ đó! Thật sự là lợi hại!”
“Quả thật là lợi hại.”
Điểm này Diệp Trường Thanh vô cùng đồng ý: “Nghe nói đây vẫn là địa điểm cũ mà thời kỳ vương triều để lại, sau đó trời đất thay đổi nhiều, sau khi lục địa lật đổ lại trùng tu lại lần nữa, tuy rằng vị trí địa lý không thay đổi, hình tượng vốn có cũng không thay đổi, nhưng lại có rất nhiều chỗ khác nhau rất lớn với tài liệu địa điểm ban đầu.”
“Dù sao thời điểm đó nhóm Vọng Khí Sĩ không thể tu luyện, có lẽ không có phương pháp bay lên trên cao quan sát, chỉ có thể ở trên mặt đất suy tính, như vậy mà vẫn có thể tính chuẩn như thế, quả nhiên là kỳ nhân thiên cổi”
“Đúng vậy.”
Tiểu Đa hoàn toàn công nhận.
“Tám con rồng này tuy nằm ở những phương hướng khác nhau, xu thế khác nhau nhưng phương hướng của đầu rồng vẫn luôn chỉ về phía bên này.”
Tả Tiểu Đa nói: “Cho nên Vương Thành cổ chắc chắn có kiến giải khác. Khí vận tụ lại rõ ràng không thể nghi ngờ. Nhưng có một vấn đề là Vương Thành ở hướng Tây Bắc mà Cao Võ Tiềm Long ở hướng Đông Nam.”
“Long mạch sơn hình có thể sẽ ngẫu nhiên đi qua, nhưng lại không có bất cứ cái nào đi qua trung tâm Đông Nam. Vấn đề này mặc dù có thể giải thích được về mặt địa lý địa mạch nhưng dù ít dù nhiều vẫn có chỗ kỳ lạ.”
“Phải biết, vị trí của trường Cao Võ Tiềm Long thiên hướng Đông Nam... Còn bên kia có long vĩ sơn mạch thuộc ba long mạch giao thoa với nhau. Mà kéo dài một đường về hướng Tây Bắc lại tránh được hoàn toàn khỏi khu vực phạm vi ngàn dặm của trường Cao Võ Tiềm Long.”
“Qua chỗ này, long mạch long thân bắt đầu giao thoa, long đầu cũng uốn lượn đan xen tiến tới, không thấy chút cấm kị nào.
Nhưng vì sao tất cả đều không hẹn mà cùng vòng qua khu vực đó?”
Tả Tiểu Đa không thể hiểu nổi chuyện này, không khỏi nghi ngờ là tác phẩm lớn của ai.
Lại tập trung tinh thần nhìn vào khu vực kia, khắp tầm mắt chỉ thấy được vài ngọn núi nhỏ, hoàn toàn không có bất kỳ thế long mạch nhấp nhô nào. Thậm chí còn có chỗ trũng xuống so với những nơi khác, chẳng khác nào bồn địa.