Hiệu trưởng cười nhạt: “Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, cho dù ta không keo kiệt tiền bạc, quanh năm có tiền cũng không mua được. Nhưng cái loại linh bảo cực phẩm như Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, ai nỡ mang nó đi bán cơ chứ?”
“Chúng ta qua nhiều năm như thế, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới thu thập được 30 viên mà thôi. Lần trước, bộ trưởng Nam lại gửi đến hai trăm viên, nhưng ta nghĩ đó có lẽ đã là giới hạn mà Bộ Tài chính có thể lấy được... duy trì ta hai trăm năm, đã đến lúc kết thúc rồi.”
“Vốn dĩ thị trường vẫn còn một ít, nhưng bắt đầu từ khi ngươi bị thương; nó đột nhiên biến mất rồi. Ngay cả khi một nửa viên thỉnh thoảng xuất hiện, nó cũng sẽ ngay lập tức bị bán đấu giá một cách kịch liệt...”
Văn Hành Thiên ánh mắt tràn đầy tức giận “Hiệu trưởng, ta nghi ngờ là...”
Hiệu trưởng nhẹ nhàng đáp “Nghi ngờ có ích lợi gì?”
“Bây giờ, Cao Võ Tiềm Long đã không còn là Tiềm Long của ngày xưa nữa; ta thậm chí còn nghỉ ngờ rẵng, lần trước phó hiệu trưởng Hạng bị tính kế, cũng là do bọn họ làm!”
Văn Hành Thiên tức giận nói “Những người này, chỉ biết tranh đoạt quyền lực, không quan tâm đến toàn cục, ta thật muốn...”
Hiệu trưởng ho khan một tiếng, đáp: “Chính vì chuyện này, ta mới để cho ngươi đích thân dẫn dắt lớp lần này. Những thiên tài của khóa này này... đều đã giao cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải dạy bảo tốt. Nếu tim mạch của ta trong ba năm tiếp theo, vẫn không có tiến triển gì, chỉ có thể từ bỏ vị trí hiệu trưởng Tiềm Long này, thoái vị nhượng chức. Vì lúc đó, ta sợ bản thân không còn khả năng trụ vững công việc ở vị trí này nữa.”
Văn Hành Thiên im lặng không nói, mặt mày tái xanh.
“Cũng có lẽ, học viên của khóa này, sẽ là lứa tài năng chất lượng cao cuối cùng mà chúng ta gửi đi.”
Hiệu trưởng ho khan một tiếng, nói “Diệp Trường Thanh ta còn ngồi ở cái vị trí này một ngày, vẫn có thể bảo đảm phong thái của trường Tiềm Long sẽ không thay đổi. Nhưng một khi quyền lực rơi vào tay những người đó... Phong thái của Tiềm Long bị rẽ theo hướng khác, không biết sẽ bị đưa theo hướng nào.... Hành Thiên, nếu thật đến một bước kia, chỉ còn ngươi tự lực chống đỡ đại cuộc.”
Văn Hành Thiên hừ hừ cười lạnh “Chống đỡ đại cuộc, người thật sự coi trọng ta quá rồi... Không nói ngươi đi rồi, một mình ta còn chèo chống cái gì, cũng không nói có thể giữ vững được hay không, ta chỉ nói một câu... Ngươi nghĩ chúng sẽ bỏ qua cho ta sao?! Nếu ngươi không còn nữa, ta sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, đến bất kì nơi nào không ràng buộc!”
Anh mắt Diệp Trường Thanh lóe lên sự phức tạp, hắn thở một hơi dài.
Văn Hành Thiên đã ngồi xuống trước máy tính, tiện tay mở tài liệu của Tả Tiểu Đa.
Đây là, Nhất Mạc?
Ôi trời?
Mấy phút sau.
Văn Hành Thiên nhìn thấy ba phần đánh giá, hai mắt đảo quanh.
“Đây là... đánh giá của Thiên Địa Võng?” Câu nói của Văn Hành Thiên có hơi đứt quãng, khó khăn quay đầu lại hỏi hiệu trưởng Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh nhếch mép cười: “Phải. Có phải cảm thấy tam quan sụp. đổ, không dám tin rồi không?”
Biểu cảm lúc này của Văn Hành Thiên rất đặc sắc.
Hiệu trưởng chẳng nói sai chút nào. Đúng thật là tam quan sụp đổ, không dám tin!
“Nhất Mạc là tả đạo tâm ma, Nhị Mạc là tiết dục nghỉ thiến, Tam Mạc càng trâu bò hơn nữa, là bốn dấu chấm hỏi?”
Văn Hành Thiên cảm thấy một người mặc kệ sự đời hơn ngàn năm như hắn lúc này đã trực tiếp bị đánh bại.
Văn Hành Thiên ngơ ngác: “Lẽ nào... quy định tính điểm A B C D bị xóa bỏ rồi à? Sao ta không biết?”
Diệp Trường Thanh ho một tiếng, nói: “Những người khác vẫn là đánh giá điểm A B C D, theo như ta biết, chỉ có hai trong số đám học sinh này mới được viết lời đánh giá.”
“Người đầu tiên đương nhiên là Tả Tiểu Đa, ba lần đều quái dị. Người còn lại là Chu Vân Thanh, là ở Tam Mạc, Thiên Địa Võng cho một cái đánh giá cực kỳ bá đạo. Sau đó, đánh giá này bị Cố Thiên Phàm dùng quyền hạn của hắn che lại hết!”
Diệp Trường Thanh nói: “Tuy Chu Vân Thanh cũng được viết lời đánh giá, nhưng chỉ một lần, còn của Tả Tiểu Đa lại là hẳn ba lần. Nhưng trường cũ của Tả Tiểu Đa hiển nhiên không như trường cũ của Chu Vân Thanh, ừm, chủ yếu là thế lực không lớn bằng Cố Thiên Phàm, cho nên hiệu quả bảo mật khá bình thường.”
“Sau khi ta xác định Tả Tiểu Đa sẽ đến Tiềm Long chúng ta, thì lập tức tăng thêm bảo mật cho hắn, hơn nữa còn phải vác cái mặt già này đi tìm lão huynh đệ của Thiên Địa Võng, trực tiếp xóa đánh giá. Nếu bây giờ bên ngoài muốn tra Tả Tiểu Đa thì chỉ có thể tra được ba điểm A, chứ không thể tìm được nội dung của bài đánh giá.”
“Hay nói cách khác, những phần đánh giá này, ngoại trừ những người biết chuyện trong trường cũ của Tả Tiểu Đa ra, thì chỉ có chỗ ta mới có thể nhìn thấy được.”
“Đương nhiên, điều vẫn phải lo chính là, sau khi Tả Tiểu Đa tham gia cuộc thị, những người đặc biệt chú ý đến hắn, đặc biệt là những người có quyền hạn có thể tra được hồ sơ của thí sinh, ít nhiều có thể nhìn thấy được đánh giá của hẳn...”
Trong ánh mắt của Diệp Trường Thanh có vài phần lo lắng.
Ánh mắt của Văn Hành Thiên nặng trĩu, nói: “Viết lời đánh giá trên Thiên Địa Võng, trăm năm nay chưa từng có ai, mặc kệ là đánh giá cái gì, nhưng chắc chắn
là nhân tài cực kỳ đặc biệt.”
“Hai lời đánh giá và một lần chấm hỏi, ắt hẳn là có người khác biết. Các hiệu trưởng của Cao Võ chắc là cũng biết rồi chứ?” Văn Hành Thiên nói.
“Mấy hiệu trưởng biết, cơ mà cũng không có gì phải lo, mấy lão già đó có thể làm được tới vị trí này, đương nhiên trong lòng đều tính hết, có những người còn yêu thích tài năng hơn cả chúng ta, bình thường sẽ không dễ dàng bộ lộ ra ngoài, bây giờ ta lo lắng... chính là người khác.”
“Bởi vì lúc ta xóa, Tả Tiểu Đa đã đến trận chung kết của Long Hổ Bảng rồi.”
Diệp Trường Thanh lo lắng sợ sệt, thở dài một tiếng: “Ta có lỗi với lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt.”
Văn Hành Thiên cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
Chuyện này và... lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt có liên quan gì chứ?