Nhưng cũng không sao.
Luyện công một mình cũng tốt.
Lý Thành Long suy nghĩ tài tình, ngay lập tức hiểu ra rất nhiều điều. Hắn lập. tức thuyết phục bản thân: Nếu Tả Tiểu Đa là lớp trưởng, hắn không làm gì cả, còn không phải là đều là việc của ta sao? Hắn không làm cũng tốt.
Lý Thành Long lập tức bình tĩnh lại và dương dương tự đắc.
Nhưng những người khác không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ nhìn Tả Tiểu Đa, từng người một hả hê cười vui sướng trên sự đau khổ của hẳn.
Vào ngày đầu tiên đi học, đã bị giáo viên đánh... ha ha ha. Bây giờ, tên này nhất định không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng khi thấy Tả Tiểu Đa xoa xoa mặt, ấy vậy mà còn để ý đến tóc tai, nhe răng há miệng, sau đó cười: “Tai nạn nhỏ thôi... mọi người cứ tiếp tục đi.
Cả lớp người này đến người nọ, không hẹn mà cùng đổ mồ hôi hột. Da mặt mày dày quá vậy!
“Kỳ thực, chúng ta thân là một võ giả, bị đánh chẳng qua là chuyện bình thường, huống chỉ bị chính thầy giáo dẫn dắt chúng ta đánh? Đó là chuyện hợp. tình hợp lý hợp lẽ, thầy bận trăm công nghìn việc, bỏ ra chút thời gian để đánh ta một trận. Điều này không phải quá bình thường sao? Nhìn các bạn người người cười vui sướng đến lộ hết cả răng ra ngoài, cười hả hê vui sướng trên sự đau khổ của người khác, không còn chút tình hữu ái của bạn cùng lớp nữa!”
Tả Tiểu Đa ấy vậy mà lại thừa cơ để giáo huấn tất cả mọi người có mặt ở đó một trận và nói: “Có điều không việc gì, ta đây là người đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán so đo đến những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này, nhưng bây giờ ta sẽ nói với mọi người bản lĩnh sở trưởng nhất của ta. Tổng cộng có ba tông. Trong đó, lấy tướng pháp đứng đầu, tích lũy tiền tài là thứ hai, cuối cùng là võ công. Mà nói đến xem tướng, ta có thể nhìn thấy họa phúc của các ngươi, nguy cơ sinh tử, nhân duyên cuộc đời, tiền đồ tương lai, bao gồm tất cả đầu đuôi, không có gì là không nhìn thấy...”
“Các ngươi đối với nhân sinh có gì phân vân, bối rối và thấp thỏm..”
“Đi xuống!”
Tả Tiểu Đa rõ ràng còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng hét tức giận, sau đó cả người đột ngột bay lên, trong thoáng chốc rơi phốc xuống chỗ của
mình, vững vàng đặt mông ngồi xuống.
Chỉ nghe thấy giọng nói kìm nén của Văn Hành Thiên: “Người thứ hai, Lý Thành Long.”
Lý Thành Long giật mình.
Thầy giáo giận dữ ghê vậy sao?
Co rụt lại bước tới nói: “Ta tên là Lý Thành Long, đến từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng, năm nay mười tám tuổi...”
Nói đến đây, Phù Phù cảm thấy mình đã có thể đi xuống được rồi, nhưng nhìn thẳng, ngay trước mặt là Hạng Băng không đội trời chung đang nhìn mình, đầu rụt lại, không biết chuyện gì đang xảy ra, ma xui quỷ khiến lại nói ra hai chữ cuối cùng: “... Uh, chưa có gia đình.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạng Băng phụt ra lửa, thiếu chút nữa như nổ tung ngay tại chỗ: “Lý Thành Longl!Ò!”
Chưa có gia đình thì chưa có gia đình, ngươi nhìn ta nói làm gì!
Tả Tiểu Đa ở bên cạnh lên tiếng một cách kỳ quái: “Ồ, Lý Thừa Long chẳng qua là vừa nói chưa có gia đình, đã làm cho đại mỹ nữ Hạng Băng xinh đẹp của chúng ta kích động vậy rồi...”
Hạng Băng đột nhiên đứng lên, năm chặt đấm, chuẩn bị xông lên, Hạng Xung bên cạnh vội vàng kéo nàng lại, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, thì thào: “Em gái, đánh không lại, đánh không lại...”
Hạng Băng nghe xong chỉ suýt chút nữa là tức điên người, ngoài việc bị Lý Thành Long và Tả Tiểu Đa chọc giận, còn bị chính anh trai của mình chọc tức, thế này thì còn sống làm sao được nữa chứ?
Lý Thành Long đỏ mặt cúi đầu: “Ta giới thiệu xong rồi.”
“Giáo chủ uy vũ!”
Hai mươi giọng nói lại lần nữa đồng thanh hô to, chỉ là có chút không đều, nhưng vẫn rất hùng tráng.
Không thể không nói, cái lớp này giống như Tả Tiểu Đa đã nói, từng là đối thủ thật sự không hề ít.
Hạng Xung, Hạng Băng, Bì Nhất Bảo, Vũ Yên Nhi; sau đó là Mạnh Trưởng Quân, Hác Hán, Chân Phiêu Phiêu, Phùng Quân Thành, Giả Cuồng và Trương Hạo Nam.
Lại thêm Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, những đối thủ từng tham gia cuộc thi Long Hổ Bảng, vậy mà lại tập hợp ở đây đủ hai mươi người!
Đợi khi cả lớp giới thiệu xong xuôi, Văn Hành Thiên bực tức bước lên bục giảng. Thực sự bị Tả Tiểu Đa chọc giận đến nỗi đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Văn Hành Thiên thật sự không hiểu nổi, thân là bộ trưởng bộ Võ Đạo của trường, địa vị còn cao hơn chủ nhiệm một chút, sao lần này hiệu trưởng lại yêu cầu hắn tự mình dạy một lớp!
Tuy kiêm chức bộ trưởng bộ Võ Đạo, nhưng tính như thế nào cũng là không biết trân trọng người tài.
Bây giờ, mới hiểu được.
Cái đám nhóc này, thực sự rất khó dạy bảo, riêng chỉ Tả Tiểu Đa xếp hạng nhất ấy là đã vô cùng khó huấn luyện rồi, thoạt nhìn đã thấy là đứa ba gai.
Học sinh nào mà ngày đầu tiên lên bục giảng tự giới thiệu mình, liền xúc. phạm tất cả học sinh trong lớp? Thậm chí còn khiêu khích cả giáo viên?
Tên này làm sao dám!?
Không cho một trận, giáo viên chủ nhiệm của chính cái lớp này căn bản không thể giải quyết được, đến cái cửa này của mình còn không qua được!
“Bây giờ giới thiệu xong rồi, ngày đầu tiên khai giảng, cũng không lên lớp.”
Văn Hành Thiên nói “Chúng ta hãy chọn ban cán bộ của lớp trước. Có các chức vụ sau, lớp trưởng, lớp phó, lớp phó văn giáo, lớp phó võ thuật và lớp phó lao động.”
“Mọi người đều là võ giả, lúc nãy mỗi người giới thiệu cũng đã nghe rồi, dựa theo trí nhớ, ấn tương của các em để chọn ra lớp trưởng đi. Các bạn học cũng có thể tự ứng cử. Ai muốn làm lớp trưởng, hoặc cảm thấy mình phù hợp với một vị trí nào đó đều có thể lên bục phát biểu và vận động bình chọn.”
Tả Tiểu Đa cúi đầu, bộ dạng bình chân như vại, thực ra thì hắn ta đã bắt đầu ngủ gật rồi.
Lớp trưởng? Chắc là không có ai chọn ta rồi. Cứ như vậy đến nửa ngày, không một ai đứng ra tranh cử vị trí lớp trưởng.
Những gì Tả Tiểu Đa nghĩ đến hiển nhiên mọi người cũng nghĩ đến, không ai muốn làm công việc không được hoan nghênh này.
Văn Hành Thiên sớm đã có chuẩn bị, trực tiếp phát mấy miếng giấy, mỗi tờ đều trống không, sau đó phái hai đại mỹ nhân, một người ghi chép, một người đọc tên người được đề cử ở trong lá phiếu.